Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 30

Phiên bản Dịch · 1079 chữ

"Tôi chưa từng gặp vợ của anh ấy, nhưng tôi cảm thấy anh ấy và bác sĩ Trương chắc chắn không đơn giản, có nhiều lần tôi nhìn thấy họ ăn cơm với nhau. Hơn nữa lần này xảy ra chuyện, bác sĩ Trương vẫn luôn xoa dịu người nhà bệnh nhân…

"Chao ôi, bác sĩ Lý thật xui xẻo khi gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức gì thì phải, chẳng phải bệnh viện của chúng ta có quy tắc là…"

Y tá nhỏ đúng là thích nói chuyện phiếm, có như cái tên Lý Tranh này rất được chào đón Hứa Mộc Tình đang thầm cảm thấy khó chịu thì nghe thấy có người mở cửa bước vào.

Khoảnh khắc Trương Nghiên bước vào cửa và nhìn thấy Hứa Mộc Tình, nụ cười trên khuôn mặt cô ta đông cứng lại.

Lý Tranh đi sau vui vẻ chào hỏi: "Hứa Mộc Tình, em đến rồi à, em đã ăn cơm chưa? Đi thôi nào, anh sắp chết đói rồi." Anh vừa nói vừa đi đến trước bàn và kéo mái tóc ngắn của Hứa Mộc Tình, rồi chọc vào khuôn mặt mềm mại của cô.

"Lý Tranh, anh đừng táy máy tay chân, đi thôi, em cũng chưa ăn cơm." Hứa Mộc Tình hất cái tay đang chọc má mình của anh.

"Anh không táy máy chân mà." Trông Lý Tranh có vẻ rất vui, sự phiền muộn của những ngày qua đã bị cuốn đi.

"Lý Tranh à, anh sẽ không bị giáng chức đấy chứ? Hoặc là không được thăng chức." Trong khi Lý Tranh vào phòng thay quần áo để thay quần áo làm việc, Hứa Mộc Tình quay người hướng cửa phòng thay đồ hỏi.

Nghe thấy điều này, Trương Nghiên đang phân loại các ca bệnh bên cạnh nở nụ cười giễu cợt như có như không.

"Sao vậy, nếu ảnh hưởng đến việc thăng chức thì em định vứt bỏ anh và tìm người giỏi giang hơn à?" Lý Tranh vẫn vui vẻ trả lời.

"Không phải, em đang nghĩ xem có nên trở về thuyết phục cha nhanh chóng nghỉ hưu, sau đó nhân cơ hội vẫn còn quyền lợi để anh làm viện trưởng."

Nghe vậy, Trương Nghiên ngạc nhiên hỏi: "Cha của cô là Viện trưởng Hứa sao?"

"À, đúng vậy." Hứa Mộc Tình không hiểu vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ của Trương Nghiên sau khi ngạc nhiên có nghĩa là gì.

Lúc dọn dẹp, Lý Tranh cũng đã thay quần áo và đi ra ngoài, Hứa Mộc Tình cũng không suy nghĩ nữa, cô bước đến khoác cánh tay của Lý Tranh: "Em muốn đi ăn đồ nướng!"

"Nhóc tham ăn." Lý Tranh cười nhéo cái mũi nhỏ của Hứa Mộc Tình và dẫn cô ra khỏi phòng làm việc.

Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, Trương Nghiên lẩm bẩm: "Lý Tranh, anh kết hôn vội vàng như vậy là vì cha cô ta phải không?"

Sau khi ăn uống no nê và quay lại tòa nhà nhân viên, Lý Tranh nói xin lỗi với Hứa Mộc Tình: "Ngày mai anh vẫn phải đi làm nửa ngày, tối nay ở tạm ký túc xá của nhân viên nhé. Nếu em vẫn muốn sống ở phòng có cảnh biển thì tối mai hẵng đi, được không?"

Nhìn thấy cái gọi là ký túc xá còn rộng rãi hơn cả nhà mình, Hứa Mộc Tình cảm thấy có sự sai lệch lớn so với nhận thức của chính mình: "Ơ, em cứ tưởng rằng cho dù anh được đãi ngộ thì cũng chỉ có một phòng một sảnh, ba phòng một sảnh thế này mà còn được gọi là ký túc xá sao? Còn đồ dùng đầy đủ, trang trí sang trọng?" Hứa Mộc Tình cảm thấy "quá sa đọa", cô lấy một chiếc áo sơ mi của Lý Tranh từ trong tủ ra làm áo ngủ rồi đi tắm rửa.

Cuối cùng nằm trên giường, Hứa Mộc Tình đè lại bàn tay đang muốn giở trò của Lý Tranh, nghiêm túc nói: "Lý Tranh, anh khai mau, chuyện giữa anh và Trương Nghiên là thế nào?"

"Hả? Liên quan gì đến Trương Nghiên chứ? Đó là bạn học trong trường quân đội, bây giờ là đồng nghiệp. "

"Hừ, không có chuyện gì, anh xin hạ cấp, cô ta cũng xin hạ cấp, còn ăn cơm với nhau, còn đi kiểm tra phòng với nhau?"

"Làm sao anh biết vì sao cô ta lại hạ cấp chứ, có thể là muốn bình bầu chức danh, cô ta muốn thêm một số điểm kinh nghiệm? Ăn cơm với nhau sao? Em đang nói về việc ăn trong căng tin bệnh viện sao? Trước đây bọn anh từng học cùng lớp, cô ta gọi anh cùng đi ăn cơm, nếu anh mà từ chối thì chẳng phải cũng lạ lắm sao… còn cùng nhau kiểm tra phòng bệnh? Bọn anh làm cùng một khóa, điều này rất bình thường mà."

"Hừ, ngụy biện. Em biết hai người các anh học cùng một lớp, cô ta chẳng phải là cô gái xinh đẹp nhất lớp của lớp các anh sao?"

"Thôi anh xin, cô gái xinh đẹp nhất lớp gì chứ, lớp của bọn anh chỉ có một mình cô ta là nữ."

"Em thấy cô ta có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại có vẻ yêu anh sâu sắc, sao nào, anh không rung động à?"

"Anh không thích người có tri thức hiểu lễ nghĩa, anh chỉ thích đóa hoa giao tiếp như em." Nói đoạn, Lý Tranh kéo Hứa Mộc Tình vào lòng và cắn chỗ này chỗ kia.

"Anh mới là đóa hoa giao tiếp, buông em ra, không được cần em! A, anh là chó à!" Hứa Mộc Tình đánh vào ngực người đàn ông và từ chối.

"Hứa Mộc Tình em nói lời không giữ lời, em đã nói là sẽ bù đắp cho anh mà!" Lý Tranh dừng lại, ấm ức nhìn người phụ nữ.

Mỗi lần Lý Tranh dùng giọng điệu này nói với cô, Hứa Mộc Tình đều cảm thấy mình không thể làm gì được.

"Ừ, em bù đắp cho anh, vì vậy anh nằm yên, để em nhé." Hứa Mộc Tình lật người đè lên người Lý Tranh, hôn lên đôi môi mỏng của người đàn ông và nhẹ nhàng nói.

Bạn đang đọc Từ Mối Tình Đầu Đến Chiếc Váy Cưới của Tiểu Bố Ái Cật Đản Thát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tudue1810
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.