Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương ưu đãi

Phiên bản Dịch · 1203 chữ

Hiện tại, phần lớn mọi người đều đã mệt mỏi không thể đứng dậy nổi, nhưng lại thấy Tống Ngọc một mình đứng ở góc sân tập luyện, không biết đang làm gì, ai nấy đều tỏ ra tò mò.

“Cháu đang làm gì vậy?”

Tống Ngọc đang băn khoăn không biết tìm ai để làm thử nghiệm, quay đầu lại thì thấy vài chú bác, ông bà đang mệt mỏi đi đến, mắt cô sáng lên.

“Cháu có một bộ Bát Đoạn Cẩm phiên bản cải biên, luyện xong có thể giúp cường thân kiện thể, giảm mệt mỏi, các bác có muốn thử không?”

Những người trước mặt tuy ăn mặc giản dị, nhưng thực ra họ không phải là dân làng ở đây. Giống như Bạch Chấn Quốc, họ đều đến đây để trồng cây, bình thường không phải ngồi chỉ tay điều hành công việc trong văn phòng thì cũng là ngồi máy bay riêng du lịch khắp thế giới. Vốn dĩ họ không giỏi lao động, trồng cây đã làm họ mệt mỏi rã rời, còn sức đâu mà tập Bát Đoạn Cẩm?

Hơn nữa, nhiều người trong số họ vốn rất chú trọng đến việc dưỡng sinh, trước đây cũng từng theo học vài động tác từ các đại sư, nhưng hiệu quả đều không tốt lắm. Ngay cả các đại sư còn không làm được, vậy mà một người trẻ như Tống Ngọc lại có cách hay sao?

Nghe Tống Ngọc mời gọi, thực ra họ không muốn vận động, trong lòng cũng có phần nghi ngờ, nhưng nghĩ đến việc lúc nãy Tống Ngọc đã giúp họ rất nhiều trong việc trồng cây, nên quyết định sẽ hợp tác một chút. Nếu không có kết quả thì tập năm phút rồi đi nghỉ ngơi.

Thế là họ bước đến, với bộ dạng mệt mỏi rã rời.

Chỉ có ba người tới thử, những người còn lại đứng bên ngoài xem. Tống Ngọc cũng không ép buộc, lần lượt dạy từng động tác theo bộ đã cải biên của mình.

Vì bộ công pháp này được thiết kế đặc biệt cho những người có tình trạng sức khỏe như Bạch Mãn Xuyên, nên động tác rất đơn giản, không đòi hỏi thể lực cao, bất kể nam hay nữ, trẻ hay già đều có thể học được.

Chỉ mới học vài động tác, một người đã phát hiện ra điều gì đó.

“Cái này… có vẻ không giống những gì tôi từng học.”

Tống Ngọc giải thích: “Đây là phiên bản cải biên của cháu, luyện xong có thể giảm mệt mỏi, cường thân kiện thể, các bác có thể tự tập tại nhà mỗi khi rảnh rỗi.”

Một ông lão tóc bạc vừa làm theo động tác của Tống Ngọc, vừa gật đầu.

“Động tác đơn giản thật, làm cũng không thấy mệt.”

Họ vốn đã kiệt sức, tưởng rằng sẽ không thể kiên trì nổi, ai ngờ lại học hết cả bộ một cách nhẹ nhàng.

“Chẳng những không mệt, tôi còn thấy luyện xong một lượt, cả người như được thông suốt, tinh thần phấn chấn hẳn lên.”

Người khác nghe vậy, kích động nói: “Ông cũng cảm nhận được à? Tôi còn tưởng mình bị ảo giác.”

“Thật không đấy?”

Mấy người đứng xem vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.

Có ai mà càng tập lại càng khỏe lên đâu?

Nhưng nhìn bộ dạng của người vừa nói, lúc trồng cây mệt mỏi đến không đứng thẳng được, mặt mày tiều tụy, mắt vô hồn, còn bây giờ sắc mặt lại dần đỏ lên, ánh mắt cũng sáng lên, động tác trở nên nhẹ nhàng hơn. Sự thay đổi này là họ tận mắt chứng kiến.

Chẳng lẽ Bát Đoạn Cẩm do Tống Ngọc cải biên lại lợi hại đến thế sao? Những người đang ngồi bên cạnh quan sát cũng bắt đầu háo hức muốn thử, và có thêm vài người bước tới.

"Tiểu Tống, hiệu quả rõ rệt thật đấy, tôi cũng muốn học."

"Cả tôi nữa, dạy tôi với, được không?"

Tống Ngọc vui vẻ gật đầu.

"Đương nhiên là được!"

Nói xong, cô lại cẩn thận hướng dẫn từng động tác một lần nữa.

Chỉ trong chốc lát, khắp sân đầy người tập Bát Đoạn Cẩm, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng kinh ngạc.

"Ôi, thật sự dễ chịu hơn hẳn, cảm giác như cơ thể được khai thông, toàn thân nhẹ nhõm, đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy thoải mái như vậy!"

"Wow, không khí sao mà trong lành thế này."

"Mệt mỏi vừa nãy biến đâu mất, giờ tôi cảm thấy mình còn có thể leo lên núi trồng thêm hai cây nữa!"

"Tôi thấy cậu hơi ảo tưởng rồi, cẩn thận lên núi lại không còn sức, lại phải phiền Tiểu Tống."

"Tôi chỉ nói chơi thôi mà..."

Nghe vậy, mọi người cười phá lên, quên cả sự mệt mỏi và uể oải trước đó.

"Tiểu Tống, Bát Đoạn Cẩm của cháu cải biên đúng là có hiệu quả, cháu học cái này ở đâu vậy?" Một người hiếu kỳ hỏi.

Tống Ngọc: "Cháu có học qua một chút võ công."

"Wow! Thật lợi hại! Cháu là con nhà ai thế? Đợi đến khi về, nhất định cháu phải dạy chú thêm nhé."

Những người khác cũng gật đầu lia lịa.

Họ đã thấy được lợi ích từ Bát Đoạn Cẩm cải biên, thậm chí muốn luyện tập hàng ngày, nhưng lại sợ quên động tác, tốt nhất là để lại cách liên lạc, sau này có thể thường xuyên hỏi han.

Tống Ngọc vừa định trả lời thì một chú đã vội nói: "Tiểu Tống lần đầu đến đây, cậu ấy không phải người Hạ Hà thôn, là thực tập sinh, sắp debut rồi đấy."

"Thực tập sinh? Là gì vậy?"

Mọi người đầy mặt bối rối, rõ ràng không hiểu biết nhiều về những chuyện này.

Tống Ngọc giải thích tỉ mỉ về chương trình "Thanh Xuân Thực Tập Sinh", và phần thưởng cô nhận được, nói: "Đây là phần thưởng đặc biệt, lát nữa tài xế đến, cháu phải quay về rồi."

Nghe xong, ai nấy đều có chút thất vọng.

"Vậy năm sau cháu không đến nữa à? Đến lúc đó chắc lại mệt chết chúng tôi rồi."

"Chỉ cần chăm chỉ tập Bát Đoạn Cẩm mà cháu dạy, sức khỏe của mọi người sẽ càng ngày càng tốt, đến năm sau, có khi không cần ai giúp, các bác đã có thể tự mình trồng cây một cách nhẹ nhàng rồi."

Nghe vậy, họ lại có thêm tự tin, tiếp tục tập luyện.

Sau khi về lại thôn, Bạch Chấn Quốc trước tiên gọi điện đến bệnh viện, hỏi thăm tình hình của Bạch Mãn Xuyên, biết cậu đang phục hồi tốt, ông mới an tâm.

Hạ Hà thôn đường xá xa xôi gập ghềnh, việc trồng cây lại quá mệt nhọc, trước đây ông rất ít khi đưa Bạch Mãn Xuyên đến đây, nhưng năm nay, cây ngân hạnh đã được trồng thành công, ông chụp một bức ảnh, định sau khi về sẽ cho cháu mình xem.

Bạn đang đọc Từ Nữ Tướng Quân Trở Thành Nam Thần của Thiên Thiên Điểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy10554415
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.