Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguồn Gốc Mạc Thần?

Tiểu thuyết gốc · 3109 chữ

" Đây là Mê Vụ Cốc?"

Mạc Thần mở mắt tỉnh dậy, đầu óc mơ màng, trước mặt hắn hiện giờ quang cảnh rất khác, xung quanh toàn là sương mù trắng khói dày đặc không khó để liên tưởng đến Mê Vụ Cốc

Nhưng quan sát kỹ, hắn liền phủ nhận bởi đây không phải là Mê Vụ Cốc, ở đây không có xuất hiện bóng dáng cây cối ,cỏ dại hay Yêu Thú quanh đây

" Rốt cuộc là ta đang ở đâu?" Mạc Thần có chút đau nhói ở đầu, không phải hắn sắp trở thành Hồn Tu rồi sao ?

Tại sao?...

Tại sao, hắn lại ở đây?...

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong lúc quá trình tu luyện chuyển đổi Hồn lực?

Có quá nhiều câu hỏi trong đầu hắn cần được giải đáp.

"Ngồi yên một chỗ không bằng đi một bước"

Mạc Thần ánh mắt kiên định ,cánh tay siết chặt, giờ không phải là lúc suy nghĩ hay thắc mắc, hắn phải chủ động tìm hiểu làn sương mù này là cái gì?

Nói rồi,hắn bắt đầu bước đi, tiếng bước chân như kẻ cô độc dành lớn phần đời của bản thân tại sương mù kỳ quái không có điểm kết thúc . Chính y cũng không hiểu tại sao cơ thể lại thôi thúc đi tiếp mặc cho hắn hiểu rõ tình hình khó mà thoát khỏi đây

Mạc Thần đôi lúc lại hoài niệm lại hoàn cảnh này rất giống lúc hắn gặp Mạc Tổ, người đã trao cho hắn hi vọng sống một cuộc đời mới

Một ông lão với ánh mắt cô độc tịch mịch ẩn sâu bên trong không lấy một tia sáng

Bờ vai nặng trĩu thể hiện sự bất lực như gánh vác sức nặng khó ai hiểu được

Lần đầu gặp,Mạc Thần chính là gần bị doạ sợ bởi ánh mắt và khí chất của lão cũng như cực độ ngạc nhiên khi chứng kiến Mạc Tổ y đúc hắn ,từ ngoại hình đến các đường nét trên khuôn mặt.

Hắn chưa từng hỏi ,tại sao Mạc Tổ lại trao cho hắn Hệ Thống cũng như lão không bao giờ đề cập tới việc này

Hắn thật sự rất thắc mắc sự tồn tại của Hệ Thống có thật sự giúp hắn tu tiên hay không?

Đặc biệt nhất hắn không hiểu đích cuối của mọi thứ là lời ẩn ý cuối cùng của lão có ý nghĩa gì?

Trải qua các lần nhiệm vụ, phần thưởng Hệ Thống ban tặng thật sự rất tuyệt nhưng đôi khi các nhiệm vụ ấy lại hiếm khi xuất hiện

Gần đây nhất chính là nhiệm vụ của quả trứng Bạo Phong Lang Hồ .

Không biết đã qua bao lâu, Mạc Thần vẫn bước đi,hai chân có chút tê dại, đến khi hắn nhận ra cơ thể bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức

" Dừng lại cho ta" Mạc Thần cố gắng dừng đôi chân nhưng nó vẫn cứ bước đi

Hắn cố gắng dùng tay để khống chế, làm rất nhiều hành động chỉ để dừng đôi chân không thể kiểm soát này chỉ tiếc rằng tất cả đều vô ích

Như có nguồn lực vô hình đang điều khiển đôi chân của hắn...

" Ngươi là chân của ta đấy?!!" Mạc Thần tức giận gầm lên, hung hăn đấm thẳng vào đôi chân khiến nó gãy xương cốt ra làm đôi

" Hự "

Hắn đau nhức lan khắp cơ thể, ngã xuống một cách đau đớn, hai chân chảy máu lênh láng lòi ra xương cốt vỡ vụn bên trong , da thịt nát như tương

Mạc Thần không cảm nhận được dấu hiệu hồi phục đến từ Trường Sinh Thánh Thể, điều này khiến cho hắn cho rằng ở đây là ảo cảnh

Vì sao ư? Tiên Thể một khi đúc thành sẽ luôn phụ trợ chủ nhân chỉ có ảo cảnh tác động mới khiến hắn mất đi Tiên Thể

Vậy câu hỏi trong đầu hắn bây giờ, ảo cảnh này từ đâu có ?

" Sương mù chết tiệt" Mạc Thần phẫn nộ, hiện giờ hắn không khác nào là một phế nhân

Hít!

Hắn hít sâu một hơi sau đó thở nhẹ nhàng, cần phải bình tĩnh, hắn cần phải bình tĩnh, không thể để cảm xúc ảnh hưởng tới tâm trí

" Có khi nào đây là một khảo nghiệm tâm cảnh ?" Mạc Thần mơ hồ suy đoán

Tuy không chắc chắn mấy phần nhưng nếu liên kết lúc hắn sắp thành Hồn Tu cũng có thể hiểu được đại khái

Nguồn gốc của Hồn lực chính là năng lượng tinh thần nên có thể ảo cảnh này là đang khảo nghiệm tinh thần của hắn

" Đúng vậy, chắc chắn là vậy " Mạc Thần gia tăng sự tự tin vào bản thân, chỉ có thoát khỏi sương mù này khảo nghiệm mới thật sự kết thúc

Hắn chắc chắn...

Mặc kệ đôi chân bị tàn phế , hắn nhất quyết phải thoát ra khỏi sương mù, dù có là trườn hay lăn lóc, hắn cũng cam chịu .

Hắn trườn tới một cách nhọc nhằn,vết máu trải dài thấm đẫm để lại phía sau lưng tạo ra một cái huyết lộ từ đôi bàn chân bị phế nát

Mất máu quá nhiều, ánh mắt của hắn càng ngày mờ dần...

" Đường đường là Tu Tiên Giả vậy mà mất máu mà chết" Mạc Thần nở nụ cười bất lực, chắc ở đây chỉ có hắn mới có cái chết ngu ngốc thế này

Nhưng nếu hắn chết , liệu ảo cảnh này có tan biến hay không?

Răng Rắc...Răng Rắc...Răng Rắc

Không để hắn phản ứng quá hai giây, ảo cảnh đột ngột nứt ra như tấm gương, hai mảnh, ba mảnh rồi đến vô số mảnh gương vỡ ra

Mạc Thần lập tức bị rơi từ trên cao xuống, ở dưới là cái không gian quỷ dị không thấy đáy

...

" AAAAAA"

Tiếng hét lớn giật mình tỉnh dậy vang vọng trong một căn phòng bốn góc tường trắng với một chiếc giường đơn giản

Mạc Thần thở hì hục, mồ hôi nhễ nhại ra, tim đập mạnh một cách liên hồi như gặp phải ác mộng, đôi tay run rẩy khó khăn trấn tĩnh

Hắn quan sát xung quanh, ngay tức khắc liền bàng hoàng , cơ thể chưa kịp tự chủ liền ngã ra khỏi giường một cách đau đớn

" Không, không, ta không tin, rốt cuộc tại sao ta lại ở đây?"

Mạc Thần mở to mắt, trước mặt hắn lúc này cực kỳ quen thuộc bởi đây chính là bệnh viện ở Địa Cầu

" Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân đã tỉnh dậy"

Âm thanh của nữ y tá lên tiếng, nàng nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Mạc Thần lên lại giường trước ánh mắt ngờ vực của hắn

Mạc Thần hắn có thể cảm nhận rõ y tá ngay bên cạnh hắn chính là người thật mặt thật , đôi bàn tay không có dấu hiệu lạnh lẽo, xúc cảm cực kỳ chân thật đến khó tin

Rốt cuộc đây là ảo cảnh hay hiện thực?

" Không đúng, ta đã chết rồi" Mạc Thần bác bỏ cái suy nghĩ kia, hắn chắc chắn bản thân đã chết dưới ánh mắt của các bác sĩ

" Ảo cảnh lại là ảo cảnh" Mạc Thần cay đắng không thể làm gì

Bệnh viện này đối với hắn không khác nào một cái nhà giam .

" Khụ...khụ..khụ...oẹ..oẹ...oẹ...phốc...phốc"

Mạc Thần hơi thở khó khăn liền phun ra toàn bộ những thứ tạp chất hỗn hợp khó nói thành lời, chỉ thấy cái tạp chất kia toàn là máu tươi trộn với dịch tiêu hoá dạ dày cùng với đủ loại thành phần dơ bẩn khác nhau, mùi nồng nặc hôi thối khó mà tưởng tượng được

Cổ họng đau rát đến tận xương tủy, lục phủ ngũ tạng đảo lộn dồn ép đến khó thở như có một khối đá nặng đè lên lồng ngực , khiến mỗi nhịp thở đều trở nên gian nan

Máu mũi bắt đầu chảy ra mất kiểm soát, đôi mắt đau nhức đỏ rực cả lên, nỗi đau đớn như đang từ từ gậm nhấm tinh thần của hắn một cạch kiệt quệ

Nhanh chóng hàng loạt các bác sĩ chạy vào hỗ trợ hắn , một mũi tiêm huyết thanh lập tức được bơm vào , hàng trăm dụng cụ y tế liên tục sử dụng để hồi phục cơ thể .

5 canh giờ sau...

" Tiểu Mạc, ngươi thẫn thờ được một tiếng rồi"

" Cơ thể có bệnh sao lại không nằm im chứ?"

Hắn nghe thấy, có thể nghe thấy âm thanh quen thuộc này , đây là bác sĩ Trần, người đã luôn ở bệnh cạnh chăm sóc hắn , khó mà tin được có một ngày Mạc Thần lại gặp lại cố nhân

Bác sĩ Trần trên tay cầm cuốn sổ và bút, ghi ghi lại lại , từng chi tiết thông tin về cơ thể của hắn , thời gian bệnh tái phát, kê đơn thuốc tất cả đều do ông ấy làm hết

" Bác sĩ, nói cho cháu nghe rốt cuộc đây có phải ảo cảnh hay không?"

Đây là cách xưng hô thân thiết giữa hắn và bác sĩ, phụ mẫu của hắn luôn bận rộn công việc cũng như cố gắng giúp hắn khoẻ mạnh nên không có thời gian dài ở đây

Có thể nói rằng hắn chính là vấn đề tài chính của cả gia đình.

Tốn kém rất nhiều tiền bạc của cải chữa trị nhưng tất cả đều không mấy khả quan, trong lúc buồn chán chỉ bác sĩ Trần ở bên cạnh nói chuyện với hắn

Một phần là do ông ấy sợ rằng ta bị trầm cảm mà sinh ra suy nghĩ tự vẫn , còn lại là lòng trắc ẩn của một người hành y .

" Ảo cảnh?Tiểu Mạc, ngươi vẫn chưa khoẻ sao? "

Bác sĩ Trần cánh tay đưa lên trán xem thử hắn có sốt hay chóng mặt hay không?

Không lẽ thằng nhóc này bị bệnh đến mức sinh ra hoang tưởng?

" Cháu vẫn khoẻ bác sĩ" Mạc Thần thở dài không thôi.

" Khoẻ? Được, được, còn khoẻ là tốt" Bác sĩ Trần mỉm cười hiền hoà với hắn

Bất giác hắn cũng nở nụ cười đáp lại với ông ấy...

" Tiểu Mạc, ngươi vẫn học tập ổn chứ ? " Bác sĩ Trần hỏi.

Mạc Thần gật đầu, học tập mà bác sĩ nói chính là các ứng dụng học hành được sử dụng với các trợ giảng trí tuệ nhân tạo

Bác sĩ Trần hài lòng nói thêm :

" Ngươi ở đây cũng gần như là tròn mười năm rồi, cũng sắp tròn mười tám rồi"

Nói xong ông ấy liền rơi nước mắt bởi thời gian của hắn không còn nhiều, khi tròn hai mươi tuổi chính ông ấy sẽ là người chứng kiến tin hắn ra đi mãi mãi

Mạc Thần hiểu ý nghĩa của câu nói này, chẳng qua có một điều ông ấy không biết, hắn thật sự sẽ buông xuôi ở tuổi mười tám thay vì hai mươi

" Tiểu Mạc, nói ta xem, ngươi ở đây chắc cũng muốn có một cô bạn gái hay người bạn lắm phải không? " Bác sĩ Trần lau nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ:

" Tuy ta chỉ có con gái duy nhất nhưng ta sẽ giới thiệu nó cho ngươi, cả hai cùng tuổi làm thân kết bạn rất hợp "

Mạc Thần bĩu môi, hắn còn nhớ ông ấy luôn ôm khư khư bí mật con gái bảo bối, sao giờ lúc này lại tung ra rồi ?

" Cháu tưởng bác sĩ sẽ giới thiệu bạn gái cho cháu?" Mạc Thần trêu chọc.

" Hừ, nằm mơ đi ! Thanh Nhi của ta là nữ nhi bảo bối vô giá, không được sự cho phép của ta,bất cứ tên nam nhân nào cũng không được phép cưa cẩm " Bác sĩ Trần kiên định nói , ánh mắt sắc bén như dao cau

Mạc Thần cười cười, thầm nghĩ coi bộ cô nàng Thanh Nhi này phải ế suốt đời rồi...

Cả hai cứ thế nói chuyện hàn huyên tâm sự với nhau từ chuyện trên trời dưới đất vẫn có thể kể ra được .

" Mà nói ra cơ thể của ngươi cũng thật kỳ diệu" Bác sĩ Trần cảm thán nói :

" Cơ thể bị bách bệnh nhưng vẫn bây giờ sống sót tới tận ngày nay đổi lại là kẻ khác chắc đã không chịu đựng được"

" Hắc Hắc , là cháu trâu bò a.." Mạc Thần tự hào nói.

" Ừm ừm , ngươi trâu bò, ngươi trâu bò " Bác sĩ Trần mỉm cười sau đó đứng dậy ra khỏi phòng

Mạc Thần nhanh chóng vẫy tay tạm biệt, không biết tại sao nhưng hắn lại có cảm giác đây là cuộc chia ly vĩnh viễn sẽ không gặp lại

Răng Rắc...Răng Rắc...Răng Rắc

Đúng như những gì hắn nghĩ lập tức ảo cảnh lại lần nữa vỡ ra thành những mảnh gương, tạo ra một không gian hết sức quỷ dị

Mạc Thần mỉm cười liền rơi xuống dưới, ảo cảnh tuy ảo nhưng gặp lại cố nhân đã khiến hắn rất vui và thỏa mãn

...

" Cuối cùng cũng gặp được ngươi Mạc Thần"

Âm thanh như cõi âm u rợn người lạnh cả sống lưng, mang theo uy áp vô tận hắc ám quỷ dị, lời nói thốt ra cũng đủ khiến nhiều kẻ trở nên điên dại

Mạc Thần từ từ mở mắt ra, hắn hiện tại toàn thân tứ chi đều bị trói buộc không thể thoát ra . Xung quanh hắn không biết nên gọi là ảo cảnh hay không?

Toàn bộ xung quanh đều bao phủ bởi đại dương rộng lớn không có một gợn sóng, phía trên kia một cái mặt trăng đỏ như máu phản chiếu xuống mặt nước biển

Tất cả đều chìm trong màu đỏ...

" Ngươi là kẻ đã tạo ra ảo cảnh này?"

Mạc Thần hung hăn nhìn thẳng vào cái đại môn to lớn, bên trong không rõ hình dạng nhưng vẫn thấy một con mắt hoàng kim sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống

Nhìn từ phía đại môn hắn cảm nhận được luồng lực lượng mạnh mẽ và khát máu đến đáng sợ

Một con quái vật đang bị phong ấn sau cái đại môn

" Mạc Thần, ngươi mau thả ta ra, tên khốn" Quái vật gầm thét phẫn nộ, sóng biển gợn sóng liên tục

" Thả thả cái đầu ngươi, nói cho ta, ngươi là ai?" Mạc Thần thô bạo chửi thề.

" Ngươi là ta, ta chính là ngươi "

Quái vật bất ngờ tấn công hắn , hàng trăm xúc tua từ phía đại môn bay ra, khoá chặt cơ thể Mạc Thần , mỗi cái xúc tua đều đỏ như máu ép chặt đến mức khó thở

Mạc Thần không hiểu lời nói của quái vật là gì? Tứ chi bị trói buộc không thể cử động, cứ thế hắn liên tục bị mấy cái xúc tua nghiền nát, xương cốt như sắp vỡ vụn

Phần phật...

Tà áo bào tung bay, một chưởng tung ra thổi bay toàn bộ xúc tua, một gã trung niên tức khắc liền xuất hiện, ánh mắt khoá chặt vào cái đại môn

Mạc Thần bờ vai có chút run rẩy, không biết tại sao nhưng hắn lại có cảm giác rất quen thuộc với người này

" Tại sao? Sao lại là ngươi? Không phải ngươi đã chết rồi sao?" Quái vật rống lên như gặp phải kình địch

" Chết? Trăm năm, ngàn năm hay cả tỉ năm, ngày ngươi còn sống ngày đó vẫn còn có ta" Gã trung niên nhếch môi cười

" Không, ngươi chỉ là tàn hồn còn sót lại bên trong cơ thể hắn mà thôi " Quái vật trừng mắt không tin

Gã trung niên lười nói nhảm liền phất tay một cái, đại môn lập tức cách xa hàng trăm mét không thấy bóng dáng của quái vật

Giờ đây chỉ còn Mạc Thần và y...

" Không biết tiền bối có thể giúp ta được không?"Mạc Thần tứ chi ngọ nguậy muốn thoát ra

" Không thể được " Gã trung niên lắc đầu nói:

" Hiện tại chúng ta đang ở trong tâm thức của chính ngươi"

" Nếu muốn thoát ra hãy tự dùng sức của chính mình"

Mạc Thần nghe vậy cũng chỉ thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hắn cũng biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào

" Không biết nên xưng hô với ngài thế nào?" Hắn hỏi.

" Xưng hô? Hừm..." Gã trung niên lưỡng lự một chút liền nói ra:

" Ngươi có thể gọi ta là hạt giống Tâm Ma"

" Hả?" Mạc Thần hét lên khó tin

" Đùa thôi, đùa thôi " Gã trung niên tức bụng cười lớn:

" Như ngươi thấy , ta hiện tại đang là một linh hồn, nên muốn tồn tại cần phải có vật chủ "

" Nên vật chủ của ta không ai khác chính là hạt giống Tâm Ma "

Mạc Thần bị xoay như chong chóng, hắn nghi ngờ việc gã đang nói dối để lãng tránh vấn đề

" Vậy con quái vật kia là gì ?" Mạc Thần muốn biết nó là gì?

" Ngươi không nên biết sớm , nó không có lợi cho ngươi"

Gã trung niên tiến tới điểm vào tâm mi của hắn , một nguồn lực lượng mạnh mẽ đi vào trợ giúp hắn tăng cường Hồn lực

" Nghe cho rõ đây Mạc Thần, nếu ngươi muốn biết con quái vật đó là gì ? Hãy tự tìm hiểu nguồn gốc thật sự của bản thân"

" Lúc ấy ngươi sẽ có câu trả lời "

Mạc Thần mi mắt bắt đầu khép lại, tâm trí của hắn đang cố gắng nhớ câu hỏi của gã, hắn còn rất nhiều điều muốn hỏi với gã ta, nguồn gốc của bản thân hắn có gì sao?

Keng! Keng! Keng !

Ký chủ nhận nhiệm vụ: Nguồn gốc của Mạc Thần

Phần thưởng: vật phẩm thuộc về Mạc Thần

Thất bại: không có

Bạn đang đọc Tu Tiên Dựa Vào Vận Đào Hoa sáng tác bởi yy80553559
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy80553559
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.