Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11:Cuộc chơi bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 2814 chữ

Huỳnh Phúc Đức nhìn nàng một lúc rồi thầm trách trong lòng! “Không phải là vì chừa cho cô sao? Bao năm rồi cô gái ngốc cô vẫn muốn tôi đây có ai khác để thương yêu ngoài bản thân! Ngốc Thật!”

Huỳnh Phúc Đức bình tỉnh, nhẹ đi qua chiếc ghế sofa, quăn bộ da nano phủ lên cái áo vét đang treo trên góc ghế sofa.

Hắn nhẹ ngồi xuống lảng tránh câu chuyện.

– Bàn bạc lại kế hoạch đi! Chìa khóa phản tích trong tay cô nhỉ? Một lúc nữa theo tôi về đi. Tôi e khi mình không có trong thành phố này thì đám người phe cánh của Huỳnh Bát sẽ làm gì đó ấu trĩ.

Vô Diện nhìn hắn, đầy khinh thường mỉa mai.

– “Ấu Trĩ”?! Ý anh là tên kia trước khi chết hẳn sẽ làm một chút hành động để anh bị lôi theo cùng à?

Cười xòa, Huỳnh Phúc Đức cười cười hỏi.

– Cô đoán xem hắn có thể không?

Vô Diện im lặng nhìn Huỳnh Phúc Đức một lúc rồi nói.

– Anh cần tôi ở lại giả trang thành anh để tạo sức ép. Ngoài ra còn giúp anh tạo chứng cứ ngoại phạm cho hành động lần này.

Huỳnh Phúc Đức không nhìn nàng, nhẹ nhấp ngụm trà nguội lạnh.

– Đám lão già kia có bao giờ muốn chừa lại đường lui cho ai đâu? Dù cho tôi không có cũng có đám lão già kia tạo cho tôi một lớp lá chắn… Chỉ là tôi cần làm riêng chút chuyện!

Đặt ly trà đã cạn xuống bàn. Huỳnh Phúc Đức đứng dậy, mặc lại bộ áo vét, chỉnh lại cho chỉnh chu một chút.

Khi hắn định rời đi thì Lạc An từ phía trên nhà đã đi xuống. Nàng khi nãy đã được Vô Diện đánh thức.

Một thân trang phục nữ sinh tràn đầy sức sống. Tuy rằng dáng vẻ này không được như nữ sinh những năm 2040 đổ về trước! Nhưng so ra hởi thời điểm này này cũng được xem như là một trong số những người lạc quan đáng được bảo tồn.

Dáng vẻ tươi tắn của nàng lại càng được nổi bật hơn khi đứng cùng Huỳnh Phúc Đức và Vô Diện.

Hai người kia một người có phần nhợt nhạt do ca phẫu thuật đêm qua. Một người lúc nào cũng trầm tư lo âu.

Nói thẳng ra thì hai kẻ ngày ngày tinh toán kế hoạch hại người giúp mình thì sao có thể có khuôn mặt thánh thiện lạc quan không nhiễm bụi trần!

Lạc An đi xuống, nhìn Huỳnh Phúc Đức đang chỉnh trang lại bộ vét thì chạy đến, nhìn hắn đầy bất mảng.

Khuôn mặt bầu bĩnh của nàng có phần khó coi gắt giọng.

– Anh đây là định rời đây sau phẫu thuật phải không?

Ánh mắt cô ghim chặt lên người Huỳnh Phúc Đức. Vô Diện cười cười định đi đến xoa dịu cô bé thì đã bị cô bé liếc qua gắc giọng.

– Trà trên bàn thiêu rồi chị vẫn để anh Đức uống! Chị không thể chú ý chăm sóc anh ấy thay em được à?!! Cơ thể anh ấy yếu đến độ này chị còn muốn để anh ấy đi làm việt. Em biết hai người rất bận. Ngoài tranh giành quyền lực còn phải tự bảo vệ mình! Nhưng mà làm ơn chị với anh ấy có thể nghĩ chút cho mình không?

Vô Diện bật cười, đầy cưng chiều đi đến, xoa đầu cô bé. Nàng khẽ ôm Lạc An vào lòng, dịu dàng an ủi.

– Chị xin lỗi! Nhưng hắn ta thật có việc cần làm. Hắn còn đứng đó không phải vì hắn không muốn nghỉ ngơi đâu! Đó là vì hắn không có lựa chọn để nghỉ ngơi và chị cũng vậy!

Thoáng dừng một lúc, Vô Diện lại nhỏ giọng nói nhỏ chỉ để nàng nghe được.

– Em cũng biết tên kia thích uống trà phải không? Loại càng đắng càng tốt ý! Uống gì giống đó! Cái thứ đắng nghét chát chúa.

Nàng nói là vậy nhưng lòng vẫn thầm thở dài, nhìn bóng lưng của Huỳnh Phúc Đức đang lặng lẽ rời đi. “Căn bản…Hai chúng ta không có lựa chọn! An à! Nếu một mai em hiểu. Cũng sẽ làm giống hai người chúng ta… Kỳ thật, nếu được mình cũng muốn được thoải mái một chút.”

Ba mươi phút sau. Huỳnh Phúc Đức trên chiếc xe bay quay về biệt thự ở trung tâm tòa thành.

Theo ngay sau là một chiếc xe bay khác của Linh.

Cô nàng dẫn theo Lạc An đi vào. Hương bảo vệ xuất trình giấy tờ điện tử của bản thân cùng cô bé Lạc An.

Lẽ ra hôm nay là ngày đi học của cô bé. Nhưng do sự việt tiếng sĩ rời đi nên buộc phải nghỉ học một hôm để chuyển nhà.

Không lâu sau. Huỳnh Phúc Đức trên chiếc xe bay rời khỏi biệt thự. Một mạch bay đến chính sảnh tập đoàn Huỳnh gia ở thành phố này.

Sau khi xuống xe, hắn một mạch đi vào chính sảnh.

Một thân vét tây xanh đậm, có phần trái ngược với khuôn mặt có nét thư sinh của bẩn thân.

Người ở đây đa phân là người của hắn, bởi vốn thành phố này là Huỳnh Phúc Đức đứng ra quản lý trấn giữ thay Huỳnh gia.

Trong liên ban có tổng bốn mươi hai thành phố. Trong đó liên ban nắm giữ hai thành phố có diện tích lớn nhất và có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất. Còn lại bốn mươi thành phố sẽ được phân phối và chia đều cho mười tập đoàn lớn.

Để tránh việt các tập đoàn khổng lồ nảy sinh lòng tham chiếm đoạt những tập đoàn khác thì Liên Bang đã ban hành một bộ luật.

Trong đó có đề rỏ. “Nghiêm cấm mọi hình thức xung đột chiến tranh giữa các tập đoàn mục đích chiếm đoạt thành trì.”

Bộ luật này giai đoạn đầu đã bị các cao tầng cấp cao của những tập đoàn kịch liệt phản đối. Vì ai cũng có toan tính riêng.

Về sau, bộ luật được thay đổi lại thành”Nghiêm cấm mọi hình thức xung đột chiến tranh quân sự vô cớ giữa các tập đoàn, mục đích chiếm đoạt thành trì.”

Tuy chỉ thêm vài từ nhưng điều luật này lại được ủng hộ rất nhiệt tình. Nguyên nhân và bởi hai từ khóa “ Hình thức xung đột chiến tranh quân sự vô cớ” và “Giữa các tập đoàn”.

Hai từ khóa này là cốt yếu. Vì theo bộ luật trước đó. Những tập đoàn này không thể phát động tất cả mọi phương thức chiến tranh hoặc hành động gây xung đột và không được kích động đấu đá nội bộ dẫn đến san tên thành trì.

Giờ thì tốt lật đổi rồi! Họ có thể thoải mái chơi trò đấu trí đánh cờ. Cắt đất nhượng thành phố là điều hiện đang xảy ra rất thường xuyên.

Vì lẽ đó, những tập đoàn lớn vừa muốn giành đất cũng phải vừa bảo vệ đất.

Những vị trí như trấn giữ thành trì luôn luôn được giao cho người có uy vọng và tài năng trong tập đoàn.

Và diễn nhiên. Con trai thứ hai của gia chủ Huỳnh gia, người đại diện cho đám lão già tổ tông về ẩn cư nắm giữ quyền lực ngầm, con dao thay họ làm những việc họ không muốn làm. Chừng đấy uy vọng và tín nhiệm hoàn toàn đủ khả năng để được giao cho một thành trì.

Thành phố này có số hiệu 11 rất gần với trung tâm chính trị Huỳnh gia và trung tâm quyền lực quân sự của Đông Liên Bang.

Một nơi hiểm yếu như vậy lại được giao cho một người chưa đầy ba mươi, đã đủ phản ánh phần nào khả năng của Huỳnh Phúc Đức.

Một mạch đi lên tần lầu cao nhất.

Không một ai dám nhìn thẳng vào hắn.

Khuôn mặt hắn bây giờ đang rất u ám. Không ai ngu mà chọc phải hắn giờ này, dù gì cái tính khí thất thường của hắn cũng không phải ngày một ngày hai.

Đi đến giữa cuộc họp mở cửa xong vào, Huỳnh Phúc Đức tức giận quăng lên giữa bàn họp một xấp tài liệu, ánh mắt hắn hằn lên những tia máu đỏ ngòm, gân xanh nổi lên.

Ánh mắt của hắn bây giờ tựa như một con dã thú vừa bị cướp mất đi một cái gì đó rất quan trọng.

Trực tiếp đi đến giữa màn hình lớn, cuối người trước hình ảnh của mười người qua máy quay.

Xong hết thủ tục, hắn giận dữ hầm hầm sát khí nhìn qua Huỳnh Bát. Chỉ vào tập tài liệu gằn giọng.

– Anh nói cần tôi điều cho anh một nhóm quân nhân, trong đó có một họa sư của Huỳnh gia chúng ta, một cổ trùng sư và hai dị năng giả. Thậm chí là mười tay súng bắn tỉa! Anh thì hay rồi! Giả danh tôi đi giết hết toàn bộ bọn họ!

Huỳnh Bát nghiến răng không nói được một lời, bởi vốn hắn từ hôm qua đã biết Huỳnh Phúc Đức không phúc hậu gì mà bỏ qua.

Huỳnh Bát cũng đã xem qua đoạn ghi hình trên trang web đen kia. Rỏ ràng đó là hắn. Nhưng lớp da ngoài là của Huỳnh Phúc Đức.

Dù cố bưng bít thế nào đi nữa thì toàn bộ thành phố số 11 hôm nay ai ai cũng biết chuyện này.

Một đồn trăm, trăm đồn mười. Mỗi lần đồn là một lần thêm mắm dặm muối.

Sự việt từ có điểm đáng ngờ trực tiếp trở thành một kế hoạch tinh vi mà hắn lập ra nhằm giết người thành chủ gần hơn năm năm qua cúc cung tận tụy vì thành phố.

Giờ trên dưới khắp nơi trong thành phố số 11 này. Đâu đâu cũng đều chửi mắn hắn. Thậm chí những thành phố khác lại càn mắn hắn ác nghiệt hơn.

Nhất là trên không giang mạng xã hội.

Rất nhiều bài báo và những đoạn clip từ các streamer liên tục lên án Huỳnh Bát.

Điển hình là một bài đăng có lượt thích đứng đầu là của một streamer nữ nổi tiếng với nội dụng.

“[Livestream] SỰ THẬT VỀ HUỲNH BÁT – AI MỚI LÀ KẺ TỒI TỆ? 🎙️

💢 Thật hết nói nổi luôn! Hôm nay không biết mọi người đã xem qua video đang lan truyền khắp mạng xã hội chưa? Đúng là trò đời mà! Mấy người đồn đại là Phúc Đức đại nhân đang dựng chuyện? Ủa alo? Anh ấy cần gì phải dựng chuyện để đổ tội cho Huỳnh Bát? Chưa gì đã làm như Phúc Đức đại nhân cần chút bằng chứng này để loại bỏ Huỳnh Bát vậy ấy! 😤

🌟 Thử nghĩ đi nha: Phúc Đức đại nhân là ai? Là "cơn ác mộng của những con sâu mọt tham nhũng", là "kỵ sĩ áo trắng" của dân đen tụi mình! Ngài ấy đã từng trước ống kính máy quay nói rằng sẽ không dính dáng đấu đá tranh giành quyền lực đời ké của Huỳnh gia, mà người ta lại cố đổ vấy tội giết người lên đầu ngài? Nhìn đi, nhìn đi, cái đoạn video Huỳnh Bát giả danh còn rành rành đó.”

Tất nhiên đây là Huỳnh Phúc Đức cho Linh thuê người đăng bài cùng đó là mua thủy quân vào đẩy view và lượt tương tác. Ngoài ra còn rất nhiều bài viết nhỏ lẻ của nhiều người khác.

Trong đó, có một số người lại tự nguyện, đó là do bản thân danh tiếng của Huỳnh Phúc Đức và việt hắn đã từng làm. Những người này quả thực khâm phục và sẳng sàng giúp đỡ. Vởi nooti bật là bài đăng của một nam diễn viên tên Diệp Lưu Phàm.

“✨ "Người anh hùng trong lòng tôi" ✨

Xin chào tất cả mọi người,

Hôm nay, tôi muốn nói về một cái tên mà tôi nghĩ rằng không ai trong Thành phố số 11, hay thậm chí toàn bộ liên bang, là chưa từng nghe qua: Huỳnh Phúc Đức.

Tôi không biết anh ấy ngoài đời, và cũng không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp, nhưng những gì tôi thấy, nghe và cảm nhận từ những hành động của anh ấy đã để lại cho tôi sự kính trọng sâu sắc.

Trong một thế giới đầy phức tạp, nơi quyền lực và lòng tham có thể khiến người ta đánh mất chính mình, Huỳnh Phúc Đức lại là một ngọn hải đăng sáng giữa màn đêm. Dù anh ấy là một người có nhiều bí ẩn và thậm chí đôi lúc bị hiểu lầm, nhưng những đóng góp của anh ấy cho những công dân ngày ngày quần quật trong xã hội này như chúng ta là không thể phủ nhận. Anh ấy đã chiến đấu không ngừng nghỉ vì lợi ích của những người yếu thế, bất chấp những áp lực và rủi ro từ mọi phía.

Câu chuyện đêm qua về việt anh ấy bị vu oan thực sự khiến tôi đau lòng. Không chỉ vì những lời cáo buộc vô căn cứ, mà còn vì cách mà một người đã cống hiến rất nhiều lại có thể bị tổn thương bởi những điều không xứng đáng.

Tôi viết bài này không phải để "câu like", cũng không phải để tham gia vào những tranh cãi. Tôi chỉ muốn nhắn nhủ rằng, những người như anh ấy xứng đáng được chúng ta ghi nhận và bảo vệ. Đừng để sự bất công hay những lời nói độc ác đẩy lùi đi niềm tin của chúng ta vào những điều tốt đẹp.

Nếu có một điều tôi muốn nói với anh Huỳnh Phúc Đức ngay lúc này, đó là: “Anh không cô đơn. Có rất nhiều người vẫn tin tưởng và ủng hộ anh, trong đó có tôi.”

Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho mọi người. Và tôi tin rằng, dù cho giông bão có lớn đến đâu, những người như anh vẫn sẽ tiếp tục đứng vững, bởi anh là biểu tượng của niềm hy vọng.

Mong tất cả mọi người hãy nhìn nhận câu chuyện này với cái tâm công bằng nhất, và hãy đợi sự thật được phơi bày. Đừng để cảm xúc tức thời dẫn lối cho những quyết định sai lầm.

Yêu thương,

[Diệp Lưu Phàm]

NgườiAnhHùngThầmLặng #TônVinhNhữngNgườiXứngĐáng #HuỳnhPhúcĐức”

Bênh dưới hai bài đăng là lớp lớp bình luận ủng hộ, táng đồng.

“Thời đại này tìm được một thành chủ có tâm như Phúc Đức đại nhân đã khó. Người ta cũng công bố bản thân sẽ không dính dáng đến tranh đoạt quyền lực thì còn làm vậy làm gì?”

“Người anh em này có khi không biết. Người không tham gia bên nào mới là người bị nhắm đến đầu tiên.”

“Anh bạn nói hay đó. Sao vẫn còn làm dân thường như tôi vậy? Lẽ ra tư duy của anh phải trực tiếp trở thành một người trong tập đoàn rồi.”

“Nói nhăng nói cuội! Rỏ là đám người này không muốn cho chúng ta sống rồi!”

"Một cú plot twist: mặt là Phúc Đức nhưng diễn xuất tệ muốn xỉu là của Huỳnh Bát. Ai tin được?"

"Đại ca Bát à! Thời đại này mà còn chơi chiêu trò rẻ tiền kiểu đó. Học PR lại đi, tôi thấy dân mạng dìm anh còn tội hơn ngài Đức xử anh nữa!"

Hình tượng của Huỳnh Phúc Đức với dân chúng bên ngoài đều rất tốt. Trong mắt những người dân bình thường kia. Huỳnh Phúc Đức không khác nào một vị kỵ sĩ mang theo thanh kiếm quyền lực chém ra một con đường máu dẫn đến hy vọng cho họ.

Hình ảnh Huỳnh Phúc Đức trong dân chúng luôn gắn liền với việt giúp đở tranh đấu thay người dân. Vậy nên hầu hết dân chúng trong khắp liên ban đương thời luôn coi hắn là hình mẫu quan chức đáng được họ tin tưởng và tôn sùng.

Và tất nhiên, đó chỉ là với người dân. Còn với những người trong nội bộ các gia tộc và tập đoàn đều rỏ. Họ luôn có một cái nhìn và đánh giá chung về hắn.

Đó là “Một tên quái gở dị hợm. Con cáo ranh ma khốn nạn không nhất cũng nhì.”.

Bạn đang đọc Tương Lai Tự Định sáng tác bởi HuynhVanThu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HuynhVanThu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.