Bắt giữ Con rối sư
Chương 33: Bắt giữ Con rối sư
Bụi cỏ đong đưa, Con rối sư chật vật bò ra từ trong đó, ánh mắt hắn hoảng sợ.
Trong lòng dâng không nổi lòng phản kháng, chỉ bằng một chiêu vừa rồi hắn liền biết, người này hắn không thể trêu chọc nổi.
Lục Đỉnh chậm rãi bước theo sát sau đó, nhấc chân dẫm lên gót chân của Con rối sư, một tiếng ‘răng rắc’ vang lên.
“A!!!! Anh...... Anh là ai!”
Thi Nghênh Hà cũng đánh giá người tới, khi nhìn thấy một sao trên cầu vai của Lục Đỉnh, vẻ mặt của cô cũng không khác máy so với hai người Ôn Ngọc Tuyền lúc trước.
Kinh ngạc, nghi ngờ.
Điều tra viên thực tập từ đâu ra?
“Lại là vấn đề này, bọn mày chẳng lẽ chỉ biết hỏi cái này.”
Một tay nắm Con rối sư nhắc từ trên mặt đất lên, giọng điệu của Lục Đỉnh bình thản: “Tao hỏi mày cái khác đi, Phi Ngô Công ở đâu.”
Giờ khắc này, biểu tình trên mặt Lục Đỉnh phóng đại vô hạn trong mắt Con rối sư.
Vốn dĩ thường thường vô kỳ, nhưng càng xem càng lộ ra vẻ quỷ dị và khủng bố.
Thân thể hắn run rẩy, dùng cánh tay còn sót lại chỉ về phía khe núi: “Ở..... Ở bên kia.”
“Vậy nhờ mày dẫn tao đi tìm.”
Lục Đỉnh vừa nói dứt lời, Con rối sư đã kêu thảm thiết, hắn tự biết mình lần này đi thì không có khả năng sống sót quay về.
“Tôi không cần!!! Tôi không đi!!! Thi Nghênh Hà!!! Thi Nghênh Hà!!! Cô không phải điều tra viên của 749 sao, tôi khai!!! Tôi xin khai hết!!! Đừng để tôi đi với anh ta!!!!! Cái gì tôi cũng nói hết với các người!!!!!”
“Chúng tôi tới nơi này nuôi Phi Ngô Công là vì hợp tác với Biệt Bảo Nhân, chúng tôi ra Định Phong châu, bọn họ ra người, chúng tôi cùng đi núi Đính Phong bắt Chi Nhân Chi Mã, tôi nói, tôi nói hết, cứu cứu tôi cứu cứu tôi a!!!”
Thi Nghênh Hà mắt nhìn trời, chân đạp đất, đánh giá bốn phía.
Không thể nào, cô không biết gì cả.
Có người đang gọi cô à? Không có.
Thấy cô như vậy, tinh thần của Con rối sư tan vỡ rồi.
“Thi Nghênh Hà, mày là cái đồ dối trá lừa đời lấy tiếng, mày còn là điều tra viên chính thức của 749 đó, không có cốt khí, thấy chết mà không cứu, tao dm **......”
Lục Đỉnh túm Con rối sư càng đi càng xa, Thi Nghênh Hà khom lưng nhặt trường kiếm trên mặt đất lên, vung vẩy bùn đất dính trên kiếm đi.
“Cắt, cốt khí, cốt khí đáng mấy đồng tiền chứ, có mệnh sống sót rồi hẵng tới nói cốt khí với tao, còn thấy chết mà không cứu, một tên yêu nhân táng tận thiên lương của Thiên lý giáo nói tao lừa đời lấy tiếng, tao nhổ vào.”
Đầu của Con rối sư đúng bị úng nước, người ta đã có thể ném kiếm xin tha, làm bộ đầu hàng, còn nói cái gì cốt khí, đầu không bị úng nước thì là gì.
Nhìn bóng hai người biến mất ở trong rừng rậm.
Thi Nghênh Hà lấy di động ra, nhắn tin vào nhóm tác chiến lần này.
“Nhiệm vụ này không phải chỉ có sáu người chúng ta sao, sao lại thêm một cái điều tra viên thực tập, cái này quá đột nhiên kỳ cục, ai mời ngoại viện?”
Lúc này mới có chuyện Ôn Ngọc Tuyền thu được tin nhắn vội chạy tới.
Trong khe núi.
Hàn khí quanh quẩn, âm khí tàn sát bừa bãi, độc trùng thành đàn đi ngang qua.
Lục Đỉnh dừng ở trên ngọn cây, ánh mắt đảo qua đáy cốc, nơi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, anh vừa mới đã nhìn qua một lần.
Chỉ trừ Phi Ngô Công không nhìn thấy, còn lại anh nhìn thấy đủ loại độc trùng với nhiều hình dạng khác nhau.
“Này, tỉnh tỉnh, Phi Ngô Công ở đâu?”
Lục Đỉnh lắc lắc Con rối sư đang mơ màng buồn ngủ vì mất máu quá nhiều vài cái.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, đôi môi trắng bệch mấp máy vài chữ: “Hang...... Trong hang động.”
Lục Đỉnh nhìn về phía trước.
Dưới chân vách núi dưới đáy khe núi, che đậy dưới tán cây, hình như có một cái sơn động động nhỏ, một người có thể đi qua.
Trong đó có mùi tanh hôi và rất gay mũi.
Hơn nữa cửa động bóng loáng, nhìn như có cái gì thường xuyên ra vào qua cửa động này.
Nhưng Lục Đỉnh cũng không phải đồ ngu, nơi như này không thể tùy tiện xâm nhập.
Hoàn cảnh chật hẹp như vậy, nếu gặp phải thứ gì khó chơi, có khi muốn chạy còn khó.
“Mày định chơi khăm tao à?” Xách Con rối sư tới trước mặt hỏi chuyện.
Hắn khẽ lắc đầu: “Không phải, nó thật sự ở bên trong, anh muốn biết gì tôi đều nói cho anh, tha cho tôi được không, để.... hãy để tôi tiếp thu thẩm phán của Cục 749, tôi thật.... thật không được rồi, nếu không trị thương, tôi sẽ chết vì mất máu quá nhiều.”
Cho dù hắn là Luyện Khí Sĩ, nhưng hắn lại không phải vô địch, thiếu một cái cánh tay, hơn nữa vẫn luôn bị xách ngược nãy giờ, dù là siêu nhân cũng chịu không nổi.
Con rối sư cũng không phải kẻ ngốc.
Những chuyện hắn đã làm, nếu bị Cục 749 thẩm phán, có khi còn giữ được mạng sống, chỉ là sau này sẽ phải chịu khổ thôi, nhưng hắn cũng có cơ hội để lập công chuộc tội.
Đăng bởi | ChanhTinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |