Khu vực trực thuộc
Cũng do kinh mạch không cho phép, lại vẫn chuyển linh khả năng sẽ tổn thương kinh mạch, dù sao tối hôm nay anh đã đốt phá quá nhiều cảnh giới, nếu không anh cũng sẽ không rời khỏi trạng thái tu luyện.
Thực lực của bản thân cất cao.
Lục Đỉnh duỗi người, cảm thụ được lực lượng mới sinh trong cơ thể.
Cảm nhận cơ thể đã đạt đến giới hạn, Lục Đỉnh duỗi người: "Tạm thời vậy đã, đợi kinh mạch hồi phục rồi tu luyện tiếp."
Anh để trần mở tủ quần áo, nhìn thoáng qua, do điều kiện hoàn cảnh trước đây, vốn dĩ anh cũng không mang nhiều quần áo lắm, hôm qua còn làm bận một bộ.
Đồng phục của 749 thì không được đẹp lắm.
Trừ đồng phục ra, trong tủ quần áo giờ chỉ còn lại một bộ thường phục.
Lục Đỉnh lấy ra mặc lên trên người: "Chờ sau khi phân phối khu vực trực thuộc, tới khi ra ngoài tuần tra lại mua thêm vài bộ vậy."
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên, thông báo về khu vực tuần tra được phân cho Lục Đỉnh.
【Kính gửi điều tra viên thực tập Lục Đỉnh, khu vực trực thuộc của ngài đã được phân phối xong. Vui lòng đến Cục Quản lý Trật tự Địa phương, Khu Bảo Phồn, thành phố Vân Hải trong vòng 12 giờ kể từ khi nhận được thông báo để nhận bàn giao.”】
"Đây là muốn hợp tác với Cục Quản lý Trật tự Địa phương à? Cũng hợp lý, nếu tự tuần tra cả khu vực lớn như vậy thì khó mà xử lý hết thông tin. Chỉ có Cục Quản lý Trật tự Địa phương mới có thể thu thập tin tức nhanh chóng và hiệu quả."
Lục Đỉnh không có phòng ở chỉ có hộ khẩu, chỉ tính một nửa người Vân Hải.
Nhưng cái tên Bảo Phồn này vẫn như sấm bên tai. Khu này đúng như cái tên của nó, tấc đất tấc vàng, rất phồn hoa náo nhiệt.
Chỉ đứng sau vài khu vực trung tâm mà thôi. Mà đứng sau cũng chỉ bởi vì đất của Khu Bảo Phồn quá đắt, không thể dỡ bỏ di dời, không xậy dựng mới nhiều, nếu là vài thập niên trước, nơi này là khu kinh tế của Vân Hải, tuy bây giờ không được như năm đó nữa, nhưng kẻ có tiền ở đó cũng có một đống, tùy tiện ném viên gạch cũng có thể ném trúng kẻ có tiền giá trị con người hàng ngàn vạn.
Nhưng thành phần con người ở đây cũng rất tạp nham.
Lục Đỉnh cũng không nghĩ tới, vậy mà phân chia khu trực thuộc như thế cho anh.
Trên màn hình điện thoại, tin nhắn từ Yến Phi Phàm cũng theo tới:
"Lục ca, anh dậy chưa? Hôm qua em thấy anh mệt quá, nên không dám làm phiền, em vừa được phân đi khu trực thuộc. Em có mua bữa sáng cho anh, lát nữa treo trước cửa cho anh nhé, khi nào tỉnh anh nhớ ăn đó. Thời gian sắp tới tạm thời không thể cùng anh nhận nhiệm vụ rồi."
Lục Đỉnh trả lời: "Tôi dậy rồi. Cậu ăn sáng chưa?"
"Anh dậy sớm vậy à? Em chưa ăn, sắp không kịp rồi, em muốn đi sớm một chút, để tránh bị đồng nghiệp cùng làm nhiệm vụ bắt bẻ."
"Cứ ăn đi rồi đi. Đồng nghiệp đi cùng cậu chính là tôi, tôi không bắt bẻ cậu."
Yến Phi Phàm vui mừng: "Thật sao, Lục ca!?"
"Tôi lừa cậu làm gì?"
Cốc cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên. Lục Đỉnh đi ra mở cửa, thấy Yến Phi Phàm cầm theo bữa sáng đứng ngoài cửa.
"Lục ca, không ngờ chúng ta lại được phân tới cùng khu vực. Quá tốt rồi! Em còn lo sợ không chịu nổi sức ép của khu vực lớn như vậy."
Sau khi nghe tên khu trực thuộc được chia, trong lòng Yến Phi Phàm là có chút sợ hãi.
Chủ yếu là tiếng tăm của Khu Bảo Phồn cậu cũng đã nghe nói, nơi này phồn hoa nhưng cũng rất hỗn loạn, người dân ở đây đủ mọi tầng lớp, có rất nhiều thành phần chợ búa không nói, tỷ lệ phát sinh sự kiện đặc thù cũng rất cao, chút bản lĩnh quèn của cậu, phân đến loại khu vực này, không phải nói giỡn à.
Vừa nghe Lục Đỉnh sẽ làm việc cùng mình, Yến Phi Phàm lập tức hiểu ra ngay, vậy không có việc gì, chính mình chỉ là chân le ve.
Sức chiến đấu chủ chốt là Lục ca.
Cậu quá thích chân le ve này.
Xỏ lót giày tự chuẩn bị xong vào nhà.
Yến Phi Phàm lấy bữa sáng ra đặt lên bàn.
Lục Đỉnh cầm một chiếc bánh bao lên cắn một miếng:
“Có gì mà phải sợ chứ? Khu Bảo Phồn chẳng lẽ mọc miệng, biết cắn người sao?”
“Lục ca, anh chỉ biết một mà không biết hai. Khu Bảo Phồn rối loạn lắm, hơn nữa tỷ lệ xảy ra sự kiện bất thường đứng top 3 ở Vân Hải, luôn ở mức cao không giảm. Trước giờ khu này toàn điều động điều tra viên chính thức, anh nói xem một điều tra viên thực tập như em, được phân về đây làm sao mà không sợ được?”
“Hơn nữa, đồng nghiệp tuần tra cùng em rất có khả năng là một điều tra viên chính thức xa lạ. Em lại chưa làm việc với điều tra viên chính thức, chỉ có vài lần tiếp xúc hiếm hoi, người ta còn thấy phiền em... Nên em mới lo lắng như vậy.”
“Ồ? Xem ra cạu biết khá rõ về Khu Bảo Phồn nhỉ?” Lục Đỉnh vừa ăn cháo vừa liếc nhìn Yến Phi Phàm.
“Cũng biết chút ít thôi. Trước đây, nhân viên tuần tra Khu Bảo Phồn là hai điều tra viên chính thức của cục mình: Kiếm Thập Tự - Bội Hòa Quang và Hóa Đan Thủ - Minh Quân. Nghe nói họ đều là cao thủ đáng gờm, nhưng mới nhậm chức không lâu đã gây ra sai lầm nghiêm trọng, khiến nhiều người bị thương vong.”
“Chắc vì vậy mà bọn họ mới bị thay thế.”
Đăng bởi | ChanhTinh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |