Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải thi Thái Tuế

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Kế hoạch này khá tốt, gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, căn cứ thực lực và danh khí của người khác tới xác định thái độ của bản thân.

Kế hoạch rất hoàn mỹ.

Nhưng họ lại bỏ sót một điều quan trọng: cả hai chưa từng gặp Lục Đỉnh, cũng không biết Lục Đỉnh trông như thế nào, chỉ biết có người này, nghe qua tên và biệt hiệu.

“Được, biện pháp này của ông được đó, chúng ta cứ làm như vậy.”

Hai người cũng không nóng nảy thu dọn đồ đạc, liền chờ.

Thực mau, Lục Đỉnh mang theo Yến Phi Phàm tới nơi.

Gọi điện thoại qua, Cục trưởng Cục quản lý Trật tự khu Bảo Phồn và một đám lãnh đạo tự mình tới đón tiếp, từng cái mang theo gương mặt tươi cười, đón tiếp nồng hậu.

Bọn họ cuối cùng là chờ tới tuần tra viên mới của 749.

Mới đầu hai người kia cũng không tệ lắm, nhưng tuyệt đối không tính là tốt, nhiệm kỳ vốn cũng không dài nhưng lại làm ra bao nhiêu lỗ hỏng, lần này lại bởi vì sai lầm trong công tác, dẫn tới mấy chục người thường mất đi tánh mạng.

Thực sự là tăng thêm rất nhiều khó khăn cho bọn họ.

Bây giờ những chuyện đó đều đã qua, có tuần tra viên mới tới rồi, hy vọng có thể đáng tin cậy một chút.

“Đồng chí, tôi là Cao Chính Lương, Cục trưởng Cục quản lý Trật tự khu Bảo Phồn.”

Lục Đỉnh vươn tay đi: “Lục Đỉnh, điều tra viên thực tập của 749, đây là cộng sự của tôi, Yến Phi Phàm, điều tra viên thực tập.”

Khi nghe thấy mấy chữ điều tra viên thực tập, Cao Chính Lương cảm giác như trời sụp, nhưng không dám biểu lộ.

Tuy rằng Minh Quân cùng Bội Hòa Quang gây ra nhiều rắc rối, nhưng người ta ít nhất vẫn là điều tra viên chính thức.

Bây giờ tới hai cái thực tập......

Lãnh đạo ơi!!!

Cao Chính Lương tôi vì Khu Bảo Phồn cần cù chăm chỉ làm việc, giữ gìn trật tự của Khu Bảo Phồn, ngài sao có thể đối với tôi như vậy chứ!!!

Yến Phi Phàm nhìn nụ cường gượng gạo trên mặt Cao Chính Lương, lập tức liền có chút khó chịu ra tiếng: “Cao cục trưởng, điều tra viên chính thức không phải cũng làm từ thực tập lên sao? Sao thế, ngài đây là tính toán có mắt không thấy Thái Sơn?”

‘Có mắt không thấy Thái Sơn’ này dùng có vẻ đột ngột, nhưng vì thế làm người nghe cảm thấy chói tai.

Sắc mặt Cao Chính Lương nháy mắt trở về bình thường.

“Là tôi càn rỡ, sống bao nhiêu năm như thế, càng sống càng hồ đồ, ngượng ngùng hai vị điều tra viên, tôi xin lỗi hai vị, mời hai vị vào bên trong ngồi nói chuyện?”

“Không có việc gì Cao cục trưởng, ngày tháng sau này còn dài, chúng ta cứ đối xử tử tế với nhau là được.”

Đám người tản ra, nhường đường cho hai người Lục Đỉnh.

Trước cổng lớn của Cục quản lý Trật tự, Minh Quân nhìn tình huống bên ngoài dò hỏi Bội Hòa Quang.

“Thế nào? Có quen biết hay không?”

“Người đứng bên phải chưa thấy qua, nhìn lạ mặt, người đứng bên trái có chút ấn tượng, chỉ là điều tra viên thực tập bình thường.”

“Chắc chứ, đi, ra oai phủ đầu, làm cho bọn họ biết khó mà lui.”

Hai người đi ra từ hai bên trái phải của cổng, đứng chặn trước mặt đoàn người của Lục Đỉnh.

Cao Chính Lương hơi hơi thở dài: “Bối chấp tuần, Minh chấp tuần, hai người đang làm gì thế.”

Hai người không để ý đến Cao Chính Lương.

“Ai! Điều tra viên thực tập như hai người dám tới tiếp nhận công việc của điều tra viên chính thức bọn tao à, có bản lĩnh đó sao?”

Lục Đỉnh thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã đứng trước mặt Minh Quân đang nói chuyện, ngạo nghễ nhìn xuống gã.

Cảm giác áp bách nháy mắt đánh úp lại.

Không khí xung quanh dường như bị hút hết, làm gã thấy ngộp thở.

Mặt Minh Quân dần dần đỏ lên, trước mắt sinh ra ảo giác, giờ khắc này gã giống như thấy một con gấu đang đứng thẳng trước mặt, đang đỏ mắt xoa tay hầm hè, chọn lựa xem trên người gã có miếng thịt nào ngon, nên há mồm cắn chỗ nào trước.

Bùm!

Minh Quân chịu không được áp lực quỳ xuống.

Giọng nói của Lục Đỉnh vang lên.

“Tao cho mày một phút, lập tức biến mất khỏi mắt tao, cơ hội chỉ có một lần.”

Cảm giác áp bách tan đi, quần áo Minh Quân đã bị mồ hôi ướt nhẹp.

Cả người như mới vớt ra từ trong nước.

Cao Chính Lương đứng ở bên cạnh, khóe miệng không kìm nổi mà nhếch lên.

Tuy hắn là người thường, nhưng cũng có chút hiểu biết đối với Luyện Khí Sĩ.

Đây còn chưa động thủ đã bị dọa thành như vậy.

Thực lực của Lục Đỉnh mạnh không thể nghi ngờ.

Hắn vội vàng tiến lên giảng hòa: “Lục chấp tuần, trong cục chuẩn bị tiệc chào mừng, anh thích ăn món gì thì cứ bảo, tôi để phòng bếp làm thêm.”

Minh Quân ngẩng đầu, thông tin đan chéo xâu chuỗi trong đầu, họ Lục, điều tra viên thực tập, này còn không phải là Lục Đỉnh sao!

Mẹ nó.

Trách không được nhìn lạ mắt, mình có không quen biết hắn ta đâu!!!

Ngàn tính vạn tính, tính sót một bước này.

Sự kinh hãi trong mắt Minh Quân chưa tan, mở miệng hỏi: “Anh là giải thi Thái Tuế - Lục Đỉnh?”

“Giải thi Thái Tuế?”

Bạn đang đọc Tùy Thân Mang Theo Ngục Giam Thu Nhận Quái Vật của Ngã Ái La Đích Sa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ChanhTinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.