Chương 3
Nước lạnh rét thấu xương, khiến người ta ngạt thở tuyệt vọng, nàng chìm nổi trong dòng nước chảy xiết, thân thể bị những mỏm đá lỏm chỏm giữa dòng cắt đứt xương thịt, nàng tựa như một tấm vải rách, bị nước lũ cuồn cuộn cuốn trôi, nước tràn vào mũi miệng khiến nàng không ngừng sặc sụa, muốn hít thở lại bị nước tràn vào, khiến nàng thật sợ hãi nước sông.
Tô Mặc… Tô Mặc…
Nàng dựa vào Tô Mặc tựa như nàng cần không khí để hít thở vậy, nhưng chính hắn lại đoạt mất hết không khí của nàng…
Ngạt thở cũng giống như chết rồi…
“Tuyết Thảo?”
Giọng nói Tô Mặc vang bên tai, Tuyết Thảo kinh hoàng mở mắt ra, nhìn thấy Tô Mặc đốt một ngọn đèn ngồi bên mép giường nàng, nhíu mày, trong mắt ngập tràn lo lắng: “Gặp ác mộng sao?” Hắn khe khẽ hỏi, như sợ rằng mình làm nàng sợ…
Trong đầu Tuyết Thảo, hình ảnh trong mơ và hiện thực giống như một, nàng hốt hoảng bật dậy, đẩy mạnh Tô Mặc ra, mạnh đến nỗi suýt nữa đã khiến Tô Mặc ngã nhào xuống đất. Tuyết Thảo lấy tay che mắt, co mình lại ở góc tường: “Đừng đến gần ta!” Giọng nói run rẩy, khó nén nỗi hoảng sợ trong lòng.
Chỉ một câu này thôi đã khiến Tô Mặc đứng thẳng đờ bên giường, ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn cũng đủ để cho hắn thấy trên mu bàn chân trần của Tuyết Thảo vết sẹo dài ngoằn ngoèo kéo lên đến bắp chân. Trong lòng Tô Mặc đau đớn từng chút từng chút một, giống như miếng thịt bị chiếc dao cùn xẻ cắt. Hắn biết vết thương này do đâu mà có, là do cơ thể ma sát với các vật gồ ghề, khoét sâu vào máu thịt rồi để lại vết sẹo như vậy, hắn cũng biết vết sẹo dài ấy có từ lúc nào…
Tô Mặc gục đầu xuống, xiết chặt nắm tay, lặng im chẳng biết nói gì…
Đêm khuya, trong phòng yên ắng đến mức chỉ nghe tiếng côn trùng rả rích, không biết qua bao lâu, cuối cùng Tuyết Thảo rầu rĩ nói “Ngươi ra ngoài đi.”
Tô Mặc đành xoay người rời khỏi, bước được hai bước, hắn khàn giọng nói “Tuyết Thảo… Thực xin lỗi.”
“Bây giờ ngươi xin lỗi, ngươi không biết là sự giả tạo ghê tởm lắm sao?”
Sáng hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như ngày thường, làm xong điểm tâm đặt lên bàn, nàng đeo giỏ dược liệu khô sau lưng, chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy Tô Mặc đứng yên lặng bên cạnh mình, nhẹ nhàng hỏi “Nàng muốn đi đâu đấy?”
“Ta đi lên trấn trên, ngươi giúp ta lên núi hái thuốc, không được lười biếng đó, trở về thì bổ củi, phơi khô quần áo, nếu được thì giúp ta nấu bữa cơm chiều, trưa nay ta không về.”
“Ta đi cùng nàng.”
“Không cần.” Tuyết Thảo lập tức cự tuyệt “Hôm nay ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Tô Mặc im lặng cúi đầu xuống. Mãi đến khi Tuyết Thảo sắp rời khỏi sân, Tô Mặc mới cong môi cười cười “Ta bỗng cảm thấy, ta như đang chăm sóc cho nàng dâu nhỏ… Giống thế này, thật tốt lắm.”
Tuyết Thảo liếc mắt nhìn hắn, “Chỉ tiếc, tiểu nữ không có phúc phận đó.”
Hàng tháng Tuyết Thảo đều xuống núi một lần, trước hết nàng đến ngôi miếu đổ nát ở thành Nam, nơi đó có rất nhiều người nghèo, các đại phu thường coi khinh họ vì không có tiền mua nổi thuốc, mỗi tháng Tuyết Thảo sẽ xem bệnh giúp họ, sau đó đi đến tiệm thuốc bắc bán những thảo dược quý giá mà chỉ trên núi mới có được, đổi lấy ít bạc và các thứ thuốc thường dùng đem đến cho những người ở thành Nam này, sau đó nàng ở lại trấn mua các đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, rồi trở về nhà.
Lần xuống núi này cách lần trước chỉ có mười ngày, những người trong ngôi miếu đổ nát nhìn thấy Tuyết Thảo thì hân hoan hớn hở, bởi vì thời tiết mùa này thoắt lạnh rồi nóng, khiến không ít người ngã bệnh. Tuyết Thảo bắt mạch cho họ tốn không ít thời gian, đi đổi lấy dược liệu cũng tốn thêm không ít thời gian nữa, mãi đến khi xong việc thì sắc trời đã nhá nhem tối, cửa thành đã khóa, Tuyết Thảo đành phải ở lại trong thành, sáng sớm hôm sau đi mua các vật phẩm rồi mới chạy về nhà.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |