–
"Tây Sở Thư Tu, ngươi muốn chính là «Bạch Đế Bão Phác Quyết»."
"Đông Việt Dương Thanh Phong, mở to mắt ra nhìn cho kỹ, đây là «Dục Thần Dưỡng Quỷ Kinh» tổ truyền của nhà ngươi."
Ba người không ai dám đưa tay ra lấy thứ mà mình hằng mong ước bấy lâu nay, đầu cúi thấp, gần như sát đất, càng thêm hèn mọn.
Từ Kiêu nheo mắt nói:
"Lần này an bài ba người đi theo thế tử điện hạ xuất hành, làm tốt, trở về vương phủ, các ngươi muốn mũ quan ta liền cho mũ quan, muốn bí kíp cứ việc lấy. À, ta nhớ ra rồi, Thư Tu, ngươi thích nữ nhân, đến lúc đó cho ngươi mười người. Nhưng nếu thế tử điện hạ xảy ra chuyện gì, ta mà biết được, khuyên các ngươi nên tự kết liễu sớm, nếu không ta có rất nhiều cách khiến các ngươi sống không bằng chết. Lữ Tiền Đường, Thư Tu, Dương Thanh Phong, ba người các ngươi đều là vong quốc nô, nhưng quốc gia tuy mất, vẫn còn vài người thân thích, đến lúc đó bọn họ sẽ đi theo các ngươi cùng nhau làm bạn. Nghe rõ chưa?"
Ba người run rẩy đồng thanh lên tiếng.
Từ Phượng Niên ở một bên xem náo nhiệt, lên tiếng hỏi:
"Tử Kiêu, chỉ ba người này thôi sao? Có phải hơi ít không?"
Từ Kiêu vội vàng đứng dậy cười ha hả, nhường chỗ cho Thế tử điện hạ, nịnh nọt nói:
"Phượng Niên à, phải tin tưởng phụ thân chứ, dưỡng binh quý tinh bất quý đa, dùng người cốt ở chỗ chuẩn xác. Lữ Tiền Đường này am hiểu Bá Đạo Kiếm, thực lực nhị phẩm, lại là kẻ liều mạng, cho dù gặp cao thủ tòng nhất phẩm cũng có thể chống đỡ trăm chiêu, chờ hắn chết, con cũng ung dung rút lui khỏi hiểm cảnh. Bà nương Tây Sở Thư Hổ này, tinh thông mị thuật và dịch dung thuật, tà môn ngoại đạo rất nhiều, nội lực cũng không tầm thường, chờ nàng luyện thành «Bạch Đế Bão Phác Quyết», càng thêm lợi hại, hơn nữa bản lĩnh dạy dỗ ấu nữ của nàng độc nhất vô nhị, chỉ cần mỹ nhân phôi thai rơi vào tay nàng, hắc hắc, không bao lâu đảm bảo so với hoa khôi thanh lâu còn hầu hạ người ta tốt hơn. Còn Dương Thanh Phong mù điếc kia, thủ đoạn hạ lưu cổ quái nhất, có thể mời thần đuổi ma, nuôi quỷ dưỡng thi. Con thấy ai không vừa mắt, cứ bảo họ Dương luyện thành khôi lỗi vô hồn, mặc cho con sai khiến. Phượng Niên, nếu bọn họ làm việc bất lực, có thể để ba người hầu hạ lẫn nhau, tin chắc sẽ không nhàm chán."
Từ Phượng Niên thật không biết ba người đang quỳ rạp dưới đất kia có cảm tưởng gì.
Xuân hàn se lạnh, Từ Phượng Niên lại có thể thấy rõ ràng y phục sau lưng bọn họ ướt đẫm mồ hôi.
Đại Trụ Quốc nhường chỗ ngồi cho nhi tử, đối mặt với ba người phía dưới, lời nói và sắc mặt cứng rắn hơn rất nhiều, trầm giọng nói:
"Đi ra ngoài, nhớ giữ mồm giữ miệng."
Lúc này Từ Phượng Niên mới thấy rõ dung mạo ba người. Lữ Tiền Đường thân thể khôi ngô, tay cầm trường kiếm. Dương Thanh Phong là một trung niên nhân có thần sắc chất phác, mười ngón tay trắng bệnh như tuyết. Thư Hổ Tây Sở quả nhiên là một thiếu phụ mị hoặc chúng sinh, chỉ là lúc này thần sắc câu nệ, không dám lỗ mãng, ngay cả dũng khí liếc nhìn Thế tử điện hạ cũng không có. Cả ba người đều nắm chặt bí kíp ngày đêm mong nhớ, cẩn thận khom người rời khỏi đại sảnh. Có lẽ trong mắt ba người này, gia giáo của Đại Trụ Quốc thật sự có chút bại hoại, phụ thân lại nhường chỗ cho nhi tử. Trước kia bọn họ chỉ nghe nói Thế tử điện hạ kiêu căng ngạo mạn, ngay cả Đại Trụ Quốc cũng dám giáo huấn, hôm nay xem như được chứng kiến phần nào.
Từ Phượng Niên ném một bầu rượu cho Từ Kiêu, người sau uống một ngụm, vui vẻ nói:
"Đúng rồi, Ngụy thúc Dương cũng sẽ đi theo con ra ngoài, hắn chắc là động tâm với quyển «Lưỡng Nghi Tham Đồng Khế» kia rồi. Nên làm thế nào, con tự mình xem xét."
Từ Phượng Niên tức giận nói:
"Ngay cả Ngụy gia gia, người cũng uy hiếp?"
Từ Kiêu cười ha hả nói:
"Đâu có uy hiếp, phụ thân biết con vẫn luôn kính trọng Ngụy gia gia mà."
Từ Phượng Niên nhíu mày nói:
"Ngụy gia gia tuổi đã cao rồi."
Từ Kiêu làm sao không biết tâm tư của nhi tử, thấp giọng cười nói:
"Đừng tưởng rằng ngày đó Ngụy Thúc Dương bị Sở Cuồng Nhân một đao chém xuống hồ thì hắn không còn là cao thủ. Ngụy Thúc Dương vốn không tinh thông võ đấu, nhưng đối với kham dư toán thuật, kỳ môn độn giáp lại thập phần tinh thông. Phượng Niên, có hắn ở bên cạnh chăm sóc, con tu luyện Đại Hoàng Đình sẽ có lợi. Binh pháp coi trọng kỳ chính kết hợp, vừa rồi con thấy ba người kia đều là tà môn ngoại đạo, đều là hảo thủ hại người, có thể có tâm hại người, nhưng không thể không có tâm phòng người. Ngụy thúc Dương chính là chính đạo, bốn người này bảo vệ bên cạnh con, phụ thân lại an bài thêm một trăm thiết kỵ, tìm một vị mãnh tướng thống lĩnh, lúc này mới yên tâm."
Từ Phượng Niên ừ một tiếng.
Từ Kiêu tựa hồ biết nhi tử muốn hỏi gì, lắc đầu nói:
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |