Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủy châu đấu thủy giáp

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Thanh Điểu gật đầu, hỏi một vấn đề then chốt:

"Điện hạ, chỉ có một giáp nhân này thôi sao? Nếu Phượng Tự Doanh không đến, e là không ổn?"

Từ Phượng Niên mỉm cười:

"Sao có thể chỉ có một cỗ khôi lỗi Phù tướng Hồng giáp? Trong rừng rậm chắc còn ẩn nấp hai ba con, thậm chí bốn năm con cũng nên. Ta tính toán, hai Hồng giáp nhân có thể áp đảo Lữ Tiền Đường ba người. Một Hồng giáp nhân đi đối phó trăm kỵ Phượng Tự Doanh, cho dù có đại kích Ninh Nga My áp trận, e rằng cũng lưỡng bại câu thương. Nếu thêm một tên nữa, chẳng phải chúng ta phải tự mình ra trận sao? Người trong xe là cơ mật của Thiên Nhãn, ngay cả ta cũng không biết thân phận. Nghĩ đến chủ nhân của Hồng giáp này thần thông quảng đại cũng không ngờ tới, vậy nên theo suy đoán, chỉ còn bộ giáp đỏ và cao thủ mai phục phía sau mới có thể dễ dàng lấy mạng ta. Nếu đúng như ta nghĩ, không có lão già râu bạc kia trong xe, ta e rằng đã nguy rồi. Cho dù ngươi là tử sĩ ‘C’ mà Từ Kiêu dày công bồi dưỡng, có thể liều mạng với một con rối, nhưng cũng chưa chắc có thể bảo vệ ta sống sót tới Dĩnh Lương."

Thanh Điểu nhìn Thế tử điện hạ bình tĩnh, cúi đầu, nhỏ giọng nói:

"Là Thanh Điểu vô dụng."

Từ Phượng Niên lắc đầu cười:

"Đối với ta, người vô dụng không phải kẻ không đủ bản lĩnh, mà là kẻ không chịu liều mạng vì ta. Ha ha, Thanh Điểu, ngẩng đầu lên, bản Thế tử thích nhìn vẻ lạnh lùng của ngươi, lãnh diễm vô cùng, so với đám nữ hiệp hữu danh vô thực kia thì xinh đẹp động lòng người hơn nhiều."

Thanh Điểu khẽ đỏ mặt.

Từ Phượng Niên nhìn về phía chiến trường đang giương cung bạt kiếm, run tay, thả Thanh Bạch Loan ra ngoài, hai tay đặt lên Tú Đông và Xuân Lôi, cười nói:

"Tuy đây chỉ là tính toán trong trường hợp xấu nhất, nhưng với giá trị của ta, đoán chừng bọn họ sẽ thận trọng đối đãi như vậy. Mẹ kiếp, năm con rối, đây là muốn chơi Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ sao?"

Bức màn sau lưng Thanh Điểu hé mở một góc, lộ ra hai cái đầu.

Khương Nê không nói gì, chỉ trừng to mắt.

Lão nhân trên búi tóc rút cây trâm gỗ, rồi cắm lên một vật mà Từ Phượng Niên có nằm mơ cũng không ngờ tới: Thần phù!

Đôi dở hơi này đang làm cái quái gì vậy?!

Lão nhân híp mắt cười:

"Tiểu tử, ngươi quả nhiên không tồi, ba tên phế vật dưới tay ngươi đang chống lại Thủy giáp trong Phù tướng Hồng giáp. Nhìn thời tiết này, nếu không bày ra trận thế lớn thì sao xứng với giá trị con người ngươi? Lão phu hảo tâm nhắc nhở, Thổ giáp nói không chừng sẽ chui ra từ dưới bụng ngựa của ngươi xé ngươi làm đôi đấy. Hỏa giáp đang đứng trên sườn núi cách ngươi sáu trăm bước về phía Đông Bắc, Mộc giáp đang ngồi trên cây cách ba trăm bước về phía Tây Nam. Về phần Kim giáp, à, vẫn chưa xuất hiện, hay là bị cao nhân nào che giấu khí tức rồi? Hoặc là đi tìm đám khinh kỵ Phượng Tự Doanh gây phiền phức rồi? Thật khiến lão phu lo lắng, hay là ngươi nói thẳng một câu, ta cùng tiểu nha đầu quay về Lương Châu, đánh đánh giết giết chả có ý nghĩa gì, cùng lắm thì gọi người đến giúp ngươi nhặt xác."

Từ Phượng Niên cười:

"Vậy ta đoán, Từ Kiêu và người ước pháp ba chương, có điều nào nói người không được động binh khí không?"

Lão già trừng mắt, giơ tay ra vẻ thanh minh:

"Tiểu tử, trong tay lão phu có cái gì?"

Từ Phượng Niên vươn tay:

"Đưa Thần phù cho ta bảo quản."

Khương Nê lớn tiếng phản đối:

"Nó là của ta! Của ta!"

Từ Phượng Niên không để ý đến tiểu nha đầu ngây thơ này, chỉ nhìn chằm chằm lão già.

Lão già rung đùi đắc ý:

"Thôi thôi, nhớ kỹ, lão phu lần này ra tay không phải vì ngươi, là vì tiểu nha đầu."

Từ Phượng Niên cười rồi rụt tay về, ý tứ hết sức rõ ràng. Khương Nê tức đến phồng má, hận không thể giật lại Thần phù đâm trăm cái vào khuôn mặt gian xảo kia.

Trong nháy mắt, lão già đã khom người chui ra khỏi xe, vươn tay búng một cái.

Bộp.

Một giọt nước bắn ra, phiêu đãng về phía trước.

Từ Phượng Niên bỗng quay đầu, nhìn theo giọt nước tầm thường ấy về cuối con đường nhỏ.

Một giọt.

Hai giọt.

Mười giọt.

Trăm ngàn giọt.

Liên kết thành dây.

Hội tụ thành kiếm.

Từ chỗ Từ Phượng Niên, thẳng đến lồng ngực Phù tướng Hồng giáp nhân kia.

Thủy kiếm nhẹ nhàng xuyên thủng Phù tướng Thủy giáp nhân tưởng như kim cương bất hoại.

Kiếm khí bùng nổ khắp trời.

Con rối ầm ầm đổ xuống.

Từ Phượng Niên trợn mắt há mồm, vội vàng nhắm mắt lại.

Thiên địa bỗng chốc yên tĩnh.

Từ Phượng Niên liên tục hồi tưởng quỹ tích kiếm khí như Thanh Long xuất thủy kia.

Thủy kiếm đấu Thủy giáp.

Ngụy gia gia từng nói nhất phẩm có tứ cảnh, trên Kim Cương là Chỉ Huyền.

Hóa ra một cái búng tay huyền cơ chính là Chỉ Huyền.

......

Thư Tu ngây người không dám nhúc nhích, thủy kiếm vừa rồi bay sượt qua đỉnh đầu nàng, làm rối tung mái tóc đen. Chiếc khăn tím dùng để búi tóc rơi xuống vũng bùn, cả người áo khoác ngoài bao bọc thân hình yểu điệu cũng bay về phía trước. Thủy kiếm chỉ tạo thành một đường nhỏ, nhưng lại mang theo kiếm khí kinh người, tiếng ầm ầm bên tai Thư Tu vẫn chưa dứt.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.