–
Từ Phượng Niên rời khỏi đình, ngẩng đầu nhìn Thanh Dương Thiên Tôn sừng sững, lẩm bẩm:
"Thanh Thành Vương, nghe có vẻ lợi hại. Thiên sư Long Hổ sơn cũng chỉ là quốc sư được sắc phong chưởng quản thiên hạ đạo giáo, Võ Đang sơn càng đáng thương, chưởng giáo Võ Đang chẳng là gì cả. Nơi này lại có người chiếm núi xưng vương, không đi xem thử sao được?"
Ngụy Thúc Dương cười mà không nói. Vì địa vị siêu nhiên, lại có giao tình mười mấy năm với thế tử điện hạ, cho nên lão biết rõ trò đùa hai con ngỗng đổi hoàng môn trong lời nói của Từ Phượng Niên. Hôm nay lại thấy thế tử điện hạ lấy địa lý sơn hà vẽ bản đồ, tám chín phần mười là đi đến đâu vẽ đến đó, chẳng phải là muốn vẽ hết giang sơn cẩm tú ba ngàn dặm sao? Con đường này có ẩn giấu huyền cơ gì chăng? Cửu Đấu Mễ lão đạo sĩ không dám suy nghĩ sâu xa, chỉ giữ trong lòng là được, nói nhiều tất có sai lầm. Bắc Lương văn nhân cuồng sĩ hầu như đều bị Đại trụ quốc cắt lưỡi, không ai dám nghị luận quân chính biên cương, chỉ biết ngâm thơ đối nghịch. Ngược lại, có mấy thi nhân biên tái có gan sáng suốt gia nhập quân ngũ, những năm gần đây liên tục truyền ra không ít giai thoại hào hùng, càng khiến cho du hiệp công danh nối đuôi nhau đến biên cương tòng quân. Nói cũng thú vị, rất nhiều công tử ăn chơi bị thế tử điện hạ giày vò đến sống dở chết dở, cảm thấy không có lối thoát, bèn đến biên cương lập công, dù sao ở biên cương cũng không có thế tử điện hạ đè đầu cưỡi cổ.
Trong đạo quán, thấy Khương Nê tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, Từ Phượng Niên không khỏi mỉm cười. Lá gan của cô nương này thật sự không đáng nhắc tới, hành động vĩ đại nhất đời nàng chính là muốn giết mình sao? Ngư Ấu Vi ngủ ngon hơn nhiều, thần sắc thoải mái, tựa hồ đã ngộ ra điều gì đó trước kia nghĩ mãi không thông, ánh mắt nhìn thế tử điện hạ cũng sáng hơn vài phần, bớt đi vẻ u ám do hối hận liên lụy. Từ Phượng Niên lười tốn tâm tư vào mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ qua loa ăn chút điểm tâm, liền tìm đến lão Kiếm Thần đang chắp tay đứng nhìn chằm chằm một bức câu đối cũ kỹ chữ viết mờ nhạt. Từ Phượng Niên hạ giọng nói:
"Trong thùng sách mới có để chút đồ, sau này vạn nhất phải chạy trối chết, phiền lão tiền bối ngoài Khương Nê ra, mang theo cả cái thùng đó."
Lão Kiếm Thần lười biếng nói:
"Tùy tâm trạng lão phu."
Từ Phượng Niên lén lút nghiến răng, niệm tình vị Kiếm Thần đời trước này muốn xem mình và Lữ Tiền Đường so chiêu, cũng không trách lão đầu anh hùng xế chiều. Bất chợt thấy lão già này đưa tay gãi mông, Từ Phượng Niên liền không nhịn được phì cười. Lý lão kiếm thần này, Ngụy gia gia nói năm xưa người độc bộ giang hồ, thanh sam trường kiếm, vô song thiên hạ, còn có vô số nữ tử đơn phương ái mộ. Nhưng với tác phong này của lão nhân gia, chẳng phải là lời đồn thổi quá đáng sao?! Quả nhiên không nên nói cho Ngụy gia gia biết lão già này chính là Lý Thuần Cương, thật sáng suốt. Lão già mới gãi mông xong, lại đưa tay móc răng, dính đầy vụn thịt tối qua, nhẹ nhàng bắn đi. Từ Phượng Niên thấy vậy liền lặng lẽ bỏ đi, thầm mắng Lục Địa Kiếm Tiên…
Dọc theo đường núi vòng quanh, qua hai ngọn núi trước cửa núi Thanh Thành, đến sườn núi Hoa Cái phong, từ trong rừng rậm truyền đến tiếng ồn ào chửi bới. Lữ Tiền Đường dừng ngựa, nheo mắt nhìn. Vị đại trượng phu vác cự kiếm Xích Hà này ngồi trên lưng tuấn mã, người thường đối diện với đội ngũ của thế tử điện hạ, Lữ Tiền Đường có lẽ chỉ kém Ninh Nga My một chút khí thế, vị kiếm sĩ cao lớn Đông Việt này không thể nghi ngờ có thể dọa đám chuột nhắt kia sợ mất mật. Lữ Tiền Đường thấy một thiếu niên gầy gò xanh xao vàng vọt bị đẩy ra khỏi rừng, lảo đảo ngã xuống đường, thiếu niên này không quay sang đoàn người Lữ Tiền Đường nói mấy câu ám hiệu đặc biệt của thảo khấu, mà quay đầu mắng:
"Lưu lau sậy, tối nay ta sẽ phá nhà ngươi! Đẩy ta làm gì, trèo tường nhìn ngươi nằm đè lên vợ ngươi cũng chẳng có sức, đẩy ai không đẩy, lại đẩy ta. Xem ta có đốt nhà ngươi không, tháng trước ngươi vào thành còn sờ mó đại cô nương trong chợ!"
Lữ Tiền Đường lạnh lùng nhìn, chậm rãi rút cự kiếm.
Trong rừng rậm vang lên tiếng quát khàn khàn:
"Tiểu tử, muốn chết hả, còn không mau chạy! Gió nổi lên rồi!"
Xem ra đám thảo khấu chặn đường này so với đám tối qua kém xa, nhưng nhãn lực tốt hơn nhiều. Buồn cười nhất là thiếu niên kia trố mắt nhìn ba người Ngư Ấu Vi, Thư đại nương và Thanh Điểu, trước khi chạy còn lớn tiếng khen:
"Các tỷ tỷ còn đẹp hơn cả tiên nữ Thanh Dương cung!"
Khóe miệng Ngư Ấu Vi nhếch lên, tiểu tặc này đáng yêu hơn đám ác ôn xui xẻo hôm qua nhiều.
Không biết từ lúc nào, thế tử điện hạ đã cưỡi ngựa đi ra, dùng Tú Đông đao ngăn Lữ Tiền Đường rút Xích Hà, trên mặt Ngư Ấu Vi hiện lên vẻ kinh hỉ, đó là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng. Chỉ thấy thế tử điện hạ vác Tú Đông đao lên vai, cười ha hả:
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |