Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên bản Dịch · 1001 chữ

Từ Phượng Niên cười híp mắt nói:

"Lữ Tiền Đường, đi phá trận."

......

Lữ Tiền Đường xuống ngựa, rút Xích Hà kiếm ra, đi về phía Ngọc Tiêu kiếm trận do mười tám người tạo thành. Trọng kiếm hơn phân nửa thuộc về kiếm đạo bá đạo, cố gắng đạt tới cảnh giới giống mộ kiếm Ngô gia quét ngang ngàn quân phá vạn giáp, mặc kệ Ngô gia cửu kiếm hai trăm năm trước có thật sự tàn sát một vạn Bối Quỷ trọng kỵ Bắc Mãng hay không, truyền thuyết này đều có thể khiến mỗi một vị kiếm sĩ luyện trọng kiếm cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Lữ Tiền Đường xem thủy triều sông Quảng Lăng mười năm ngộ kiếm đạo, từng năm này tháng nọ chèo thuyền ngược dòng nước chảy xiết, bổ kiếm vào đầu thủy triều, cho đến khi kiệt sức rơi xuống sông, nhiều lần suýt chết đuối, may mà có người ở bờ sông nhìn thấy, cứu hắn về nhà tranh. Mỗi lần luyện cự kiếm khi thủy triều dâng cao, kiếm pháp, thể trạng cùng gân cốt của Lữ Tiền Đường đều tiến bộ một bậc, cho nên hôm nay đối mặt với mười tám kiếm của Ngọc Tiêu kiếm trận, vui vẻ không sợ hãi.

Ngô Sĩ Trinh nhíu mày, thật sự muốn phá trận? Tên công tử bột lỗ mãng này rốt cuộc lấy đâu ra lá gan? Bốn chữ Công hầu xuống ngựa, nhưng là do Hoàng đế bệ hạ tự tay viết, tương đương với ban cho Thanh Dương cung một đạo thánh chỉ không lời, phụ thân Ngô Linh Tố lại được phong vương, cho dù Ung Châu Châu Mục cũng không dám ở trên núi này ỷ thế hiếp người. Hai đại kiếm trận thanh danh hiển hách, đám người này là kiến thức thiển cận hay là không biết sợ hãi? Chẳng lẽ hôm nay thật sự muốn kinh động đến phụ thân Thanh Thành Vương? Ngô Sĩ Trinh đứng ở cửa đại điện, xem cuộc chiến càng thêm rõ ràng, hắn từ nhỏ lớn lên trên núi, nhưng tâm nhãn cũng không nhỏ, cùng một đám công tử cao lương ở Ung Châu có giao tình không tệ, xuống núi vào thành đều bị coi như tiên nhân hậu duệ kiêm vương hầu tử đệ mà kính trọng đối đãi, nghe nói hoàn khố Bắc Lương đều ngang ngược thô bỉ vô pháp vô thiên, hôm nay vừa thấy quả nhiên không sai. Ngô Sĩ Trinh dùng hai ngón tay vuốt ve đai kiếm trên khăn trùm đầu, lẩm bẩm:

"Xem ra về sau nhất định phải gặp vị trưởng tử Bắc Lương Vương này một lần."

Tiểu Sơn Tra sớm đã trả lại Tú Đông đao cho Từ Phượng Niên, ngẩng đầu lo lắng hỏi:

"Từ Phượng Niên, huynh thật sự muốn cùng đám thần tiên kia động thủ sao?"

Từ Phượng Niên cười đáp:

"Đánh chơi thôi, đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy, lẽ nào lão Mạnh không dạy đệ điều này?"

Tiểu Sơn Tra vẻ mặt đau khổ bất đắc dĩ:

"Dạy chứ, nhưng Lưu Sậy nói bọn tiểu tặc cướp đường như chúng ta không giống người ta, là thà thả lầm còn hơn bắt lầm, bằng không đánh không lại còn bị bắt thì mất mặt lắm, lại còn bị điệu ra chợ chém đầu. Lão Mạnh bọn họ có thể nói mười tám năm sau ta lại là hảo hán, nhưng đệ còn chưa sống đến mười tám tuổi, chuyện kiếp sau làm sao biết được. Đệ chỉ muốn dẫn Tước Nhi đi ngắm cảnh bên ngoài, huynh trước kia chẳng phải luôn nói phong cảnh dưới chân núi tốt vô cùng, suýt chút nữa lừa được đệ cùng Tước Nhi xuống núi. Đệ cũng không muốn làm tiểu tặc cả đời, nghĩ vẫn là nên dẫn Tước Nhi đi tìm việc gì làm không cần mất đầu. Tuy đệ vẫn hay chê nàng đen đúa, nhưng nàng cũng như muội muội ruột của đệ vậy, sau này cũng phải tìm cho nàng một tấm chồng tốt, cũng không thể gả cho một tên thư sinh làm tướng công được. Hơn nữa Tước Nhi cũng không thích, ai, nàng thích huynh, Từ Phượng Niên, sao nàng lại thích huynh chứ? Trước kia thì còn đỡ, giờ bên cạnh huynh nhiều thần tiên tỷ tỷ như vậy, làm sao đến lượt nàng."

Từ Phượng Niên dùng Tú Đông đao nhẹ nhàng gõ đầu Tiểu Sơn Tra, cười nói:

"Tiểu tử nhà đệ đúng là đã lớn rồi, nếu không thì đến Bắc Lương, không phải vùng biên cương, tìm một chức quan nhỏ an nhàn? Dù sao cũng có thể kiếm chút đồ cưới cho Tước Nhi, tòng quân còn hơn làm trộm cướp, không cần lo lắng hãi hùng."

Tiểu Sơn Tra cúi đầu vuốt bờm tuấn mã, lão Mạnh đừng nói nuôi ngựa, ngay cả tay không tấc sắt, làm giặc cũng chẳng ra gì. Tiểu Sơn Tra thích tọa kỵ của Từ Phượng Niên đến chết đi được, than thở:

"Đệ cũng muốn lắm chứ, nhưng lão Mạnh, Khổng Què, Lưu Sậy thì sao? Đệ vỗ mông bỏ đi, vài năm nữa bọn họ chẳng phải chết đói sao? Lão đại gia Mạnh đầu óc cứng nhắc, nói sống dưới chân núi không thoải mái, làm người còn không bằng làm chó, sống chết không chịu xuống núi làm ăn lương thiện, đệ buồn chết mất."

Từ Phượng Niên lẩm bẩm:

"Là sầu."

Ngư Ấu Vi ôm chim tước Võ Mị Nương trong lòng, kinh ngạc nhìn trận thế đáng sợ của đám thần tiên. Từ Phượng Niên lại bảo tráng hán thúc thúc khiêng một thanh đại kiếm đi đánh nhau, nàng cùng Tiểu Sơn Tra lo lắng muốn chết, quay đầu đáng thương nhìn tỷ tỷ còn xinh đẹp hơn cả tiên cô đạo môn trên núi, lo lắng hỏi:

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.