Tiểu nhị, dâng rượu (1)
Bắc Lương Vương đang bó tay, chợt nảy ra một kế, hắc hắc nói: "Hoàng Man nhi, ca của con đi chơi xa trở về, chắc giờ cũng sắp vào thành, con không đi xem sao?"
Tiểu vương gia bỗng nhiên ngẩng đầu, biểu lộ cứng ngắc khô khan ngàn năm không đổi, nhưng đôi mắt bình thường ngây ngô vô thần lại bùng lên hào quang hiếm thấy, rất chói mắt, kéo tay của cha xông ra ngoài.
Đáng tiếc Bắc Lương Vương phủ này nổi tiếng với hàng trăm hành lang quanh co ngoằn ngoèo, bằng không cũng không giữ được một tòa “Thính Triều Đình” chịu đủ chỉ trích từ thanh quan sĩ phu trong triều. Từ Kiêu bị nhi tử nắm tay rất đau nên không thể không mấy lần nhắc nhở đi nhầm đường rồi, đi hết một nén nhang mới đi ra bên ngoài phủ.
Phía sau hai cha con và lão thần tiên, một đám nô bộc khiêng rương lớn nhỏ đi theo, đều là đồ vật chuẩn bị mang đi Long Hổ sơn. Bắc Lương Vương phú khả địch quốc, xưa nay cưng chiều con cái, không thể để chúng gặp chịu chút khổ hay ủy khuất gì.
Đến bên ngoài phủ, Tiểu vương gia vừa nhìn thấy con đường vắng vẻ, nào có bóng dáng của ca ca chứ, đầu tiên là thất vọng, tiếp theo phẫn nộ, gào thét, thét đến khản cả giọng, thoạt đầu muốn phát hoả với Từ Kiêu nổi giận. Nhưng đần thì đần, ít ra còn biết người này là phụ thân, nếu không, kết cục của Từ Kiêu chỉ sợ cũng giống con gấu ngựa vào cuộc đi săn mùa thu trước đó không lâu không may gặp phải Từ Long Tượng, bị thiếu niên mười hai tuổi trực tiếp xé thành hai nửa. Nó giận dữ trừng mắt nhìn người cha đang chột dạ, quay đầu bỏ đi.
Từ Kiêu không muốn việc sắp thành lại thất bại trong gang tấc, bất đắc dĩ ném cho lão thần tiên một ánh mắt. Long Hổ sơn chân nhân mỉm cười, duỗi ra cánh tay như trúc khô, đặt hai ngón tay ở cổ tay của Tiểu vương gia, dịu giọng nói: "Từ Long Tượng, chớ có lãng phí thiên phú dị bẩm trăm năm khó gặp của ngươi. Theo ta đi Long Hổ sơn, nhiều nhất mười năm, ngươi có thể xuống núi lập công lập đức."
Thiếu niên cũng không nói gì, hừ một tiếng, tiếp tục tiến về phái trước, nhưng điều cổ quái là hắn phát hiện mình không thể tránh thoát trói buộc nhẹ nhìn như gió thoảng mây bay của lão đạo sĩ.
Bắc Lương Vương như trút được gánh nặng, vị thượng nhân có bối phận đạo thống cao ngất ngưởng này quả thật vẫn còn chút bản lãnh. Hiểu con không khác ai ngoài cha, Từ Kiêu biết tiểu nhi tử rất mạnh, lại ngang ngược, đến mức hắn cũng không dám an bài nhiều người hầu cho nhi tử, sợ sơ ý một chút sẽ bẻ gãy tay chân. Những năm này có vô số bàn ghế trong sân bị đập nát, cũng may mà Bắc Lương Vương phủ của cải giàu có, nếu ở trong nhà bình thường thì đã sớm phá sản.
Tiểu vương gia sửng sốt một chút, lập tức nổi giận, quát lên, mang theo lão thần tiên đi lên phía trước một bước, hai bước, ba bước. Chân nhân khoác đạo bào chỉ khẽ ồ lên một tiếng, không những không giận mà còn vui mừng, lặng lẽ tăng thêm mấy phần lực đạo, ngăn cản thiếu niên tiếp tục tiến lên.
Vì thế, Từ Long Tượng thật sự nổi giận, khuôn mặt dữ tợn như dã thú, vươn tay còn lại ra, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của lão đạo sĩ, hai chân trầm xuống, rốp rốp, giẫm lên sàn nhà bạch ngọc thành hai cái hố, hất lên, ném cả người lão đạo sĩ ra ngoài.
Đại trụ quốc Từ Kiêu nheo mắt lại, không hề sợ dẫn đến án mạng, đạo sĩ kia nếu như không có bản lĩnh, ngã chết thì ngã chết. Từ Kiêu lão, ngay cả vương triều Tây Sở ngông cuồng tự đại cũng bị Lương Châu thiết kỵ đạp bằng, sao có thể kính sợ môn phái giang hồ? Long Hổ sơn là thủ lĩnh của thiên hạ đạo thống thì đã làm sao? Mấy đại môn phái trong quản hạt của lão dù thua kém Long Hổ sơn, nhưng trong vương triều cũng có quy mô nhất lưu. Tỷ như núi Võ Đang mấy trăm năm qua vẫn tranh đạo thống với Long Hổ sơn, dù là siêu nhiên trên giang hồ, hàng năm còn không phải chủ động phái người đưa tới ba bốn lô trân phẩm đan dược sao?
Lão đạo sĩ nhẹ nhàng bay lên đứng trên một con sư tử đá bạch ngọc cao bằng hai thân người ở cổng vương phủ, rất có khí thế tiên nhân. Bằng vào chiêu thức này, nếu ở trong phố xá, vậy còn không được khiến đám động hò hét khen ngợi hay sao.
Đây là theo câu nói nổi tiếng của thế tử Bắc Lương Vương đồng thời cũng là trưởng tử của Từ Kiêu, đó chính là "Nên thưởng, công việc này không đơn giản, là việc cần kỹ thuật". Nói không chừng ban thưởng luôn cả mấy trăm mấy ngàn ngân phiếu, nhớ năm đó lúc thế tử điện hạ còn chưa rời khỏi Bắc Lương họa hại người khác, có biết bao nhiêu ca kỹ thanh lâu hoặc là lừa đảo giang hồ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh của hắn.
Kỷ lục cao nhất là một vị du hiệp từ nơi khác, trên đường một lời không hợp bèn đánh với kiếm khách bản địa, từ sạp bán đồ ăn bên đường đánh tới ven hồ, cuối cùng đánh lên nóc của hương lâu treo đầy diều lớn nhất Lương Châu, đánh thức thế tử tuyên dâm giữa ban ngày. Hắn lập tức mặc kệ hoa khôi tiểu nương tử nõn nà ở bên cạnh, đứng trước cửa sổ lớn tiếng tán thưởng. Chuyện liên quan đến thế tử điện hạ thì quan phủ làm sao dám truy cứu, ngược lại suýt chút nữa tặng đại cẩm bài Lương Châu Hảo Nam Nhi cho tên du hiệp kia, hắn còn bảo người hầu gấp rút đưa tặng một xấp lớn ngân phiếu trọn mười vạn.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |