Võ Mị Nương vọng thành đầu 2
Cũng không biết sau đó, lại xảy ra chuyện gì nữa, người nọ mất tích luôn."
Khó khăn nhất chính là ân ơn của mỹ nhân.
Từ Phượng Niên dùng giọng bênh vực kẻ yếu, phẫn hận nói: "Tên kia cũng thật không ra gì, nhát như chuột, khí lượng như sâu bọ, cô nương, nàng không nên tức giận vì người như thế, lần sau gặp hắn, cứ đánh đòn cảnh cáo!"
Ngư Ấu Vi hơi bĩu môi, nhưng cố ý nghiêm mặt nói: "A? Nào dám hỏi công tử chàng là nhân sĩ phương nào, họ gì tên gì?"
Từ Phượng Niên vô liêm sỉ nói: "Không may, họ Từ tên Phượng Niên, cùng tên cùng họ với tên khốn kia, nhưng mạnh hơn hắn vạn dặm, chỉ cần cô nương nàng nói muốn làm thiếp, không nói hai lời, lập tức chiêng trống vang trời cho kiệu lớn tám người khiêng rước ngay về nhà."
Ngư Ấu Vi quay đầu nhìn thẳng Từ Phượng Niên, nhưng trong đôi mắt với hai tròng mắt long lanh như mặt hồ thu cũng không có bao nhiêu vui mừng, tiếp tục nhìn phía cây chuối tây: "Chậm đã, ngày mai ta sẽ phải đi Sở châu, nơi đó là cố hương của ta, đi rồi cũng không trở về nữa."
Từ Phượng Niên kinh hô thành tiếng.
Ngư Ấu Vi thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn Võ Mị Nương sống nương tựa lẫn nhau, khổ sở nói: "Hối hận rồi sao, trên đời nào có thuốc hối hận cho chúng ta uống."
Từ Phượng Niên im lặng không lên tiếng, cau mày.
Ngư Ấu Vi ghé vào trên bàn đá, nỉ non: "Thế tử điện hạ, chàng xem, Võ Mị Nương đang nhìn đầu tường này."
Từ Phượng Niên theo ánh mắt của con mèo trắng, quay đầu liếc nhìn bờ tường, không có phong cảnh gì, xoa xoa gương mặt nói: "Người qua đường bên ngoài tường nghe tiếng cười của giai nhân trên xích đu, kêu lên tiếc nuối, ta cũng đi vào trong tường rồi, ngươi lại lén đi ra ngoài, chẳng phải khiến cho người ta tiếc nuối."
Ngư Ấu Vi mỉm cười cười, làm vẻ mặt quỷ đáng yêu: "Đáng đời."
Từ Phượng Niên ngây ra, cùng nàng quen biết, chưa từng thấy nàng làm dáng hoạt bát như này.
Trước kia nàng luôn luôn điềm tĩnh như nước, không để lộ cảm xúc, khiến cho Từ Phượng Niên ngộ nhận rằng thái sơn sụp đổ trước mắt thì nàng cũng sẽ ung dung thản nhiên, cũng vẫn không cảm thấy nàng thực sự muốn làm mỹ thiếp của một nhà giàu sang.
Nàng là một cây bèo động lòng người nhất, nếu như chuối tây trong đình viện mập mạp, có lẽ sẽ không tức giận.
Trong lòng Từ Phượng Niên mắng mình chết tiệt học đòi văn vẻ, lại học cái xấu của cha hắn rồi, lão già này cố ý thả ở Thính Triều Đình một quyển Bán Sinh Nhung Mã Ký do bản thân sáng tác, đặt chung chỗ với tác phẩm nổi tiếng lưu truyền đời sau của các đại gia binh, giả vờ giả vịt, chẳng biết xấu hổ.
Nàng hai tay bồng Võ Mị Nương, cúi đầu hỏi: "Phượng Niên, thiếp muốn múa kiếm cho chàng xem lần cuối, có dám hay không?"
Từ Phượng Niên bỗng dưng tràn đầy can đàm: "Có gì không dám?"
Ngư Ấu Vi dịu dàng cười nói: "Trên đời thật không có thuốc hối hận."
Từ Phượng Niên cười nói: "Chết cũng đáng."
Sau thời gian một chén trà, Ngư Ấu Vi đi tới, phong hoa tuyệt mỹ.
Nàng múa kiếm, đường kiếm nghiêng đến cùng cực, dải lụa hồng quấn quanh.
Trong phút chốc kiếm quang đầy viện.
Lần trước múa kiếm mời một vị cầm cơ đánh khúc Kỵ mã xuất Lương Châu , nhưng lúc này đây là do nàng tự mình ngâm xướng một khúc Vọng thành đầu , bài thơ này được lưu truyền từ Thượng Âm Học Cung sau khi Tây Sở vong quốc, không cầu gieo vần, chữ chữ bi thương oán giận, được đánh giá là "thơ bi ai" đầu bảng đương thời:
Tây Sở hữu nữ công tôn thị, nhất vũ kiếm khí động tứ phương.
Quan giả như sơn sắc tự tang, thiên địa vi chi cửu đê ngang.
Trên đại hoàng thành cờ kéo xuống, chỉ có giai nhân đứng đầu tường.
Mười tám vạn người bị giải giáp, cả quốc không ai là nam nhi!
Mới vừa rồi Võ Mị Nương đang nhìn đầu tường.
Năm đó là giai nhân nào đứng trên đầu tường thành lúc vong quốc?
Khúc cuối cùng.
Trường kiếm mang theo một cỗ sát khí nhanh chóng bay ra, đâm thẳng vào đầu của Từ Phượng Niên.
Nàng dường như nghe được người kia nói một câu trước khi chết "Lời lúc lâm chung": Mười ngón tay trắng tinh, có thể đừng nâng kiếm, mà chỉ cùng ta đánh cờ thì tốt biết bao.
Trong nháy mắt, cánh tay nhỏ của tử sĩ Ngư Ấu Vi run nhè nhẹ, nhưng kiếm cũng đã đâm ra.
Trên đời này, không có hối hận.
Đây là Vọng thành đầu , là thơ do phụ thân Ngư Ấu Vi viết cho mẫu thân, khi đó hai mẫu nhi bị cuốn vào đám nạn dân, nhìn lại đầu tường, quay về Vọng thành đầu, chỉ còn lại một thân ảnh yếu ớt nhỏ bé.
Phụ thân nàng trở lại Thượng Âm Học Cung không bao lâu đã phải uất ức mà chết.
Tên thật của nàng là Ngư Huyền Cơ, lặn lội đường xa đi tới Lăng Châu, trước đã học giọng địa phương của Phượng Châu, sau đó làm kỹ nữ thấp hèn nhất trong các ngành nghề.
May mà dung mạo xuất chúng, ngay từ đầu đã được vô tình hay cố ý bồi dưỡng thành hoa khôi, không cần làm chuyện buôn bán thể xác chỉ nghĩ thôi cũng khiến nàng thấy buồn nôn.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 11 |