Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Luyện đao

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Ngày luyện đao đầu tiên vừa hay là Đại Thử.

Đại Thử qua chính là Lập Thu.

Từ Phượng Niên luôn cởi trần luyện đao, làn da mịn màng qua bao năm ăn sung mặc sương này vì phơi nắng mà biến thành màu đồng cổ, trông rất cường tráng, chỉ cần thêm vài vết sẹo, là giống y những chiến binh dạn dày sa trường.

Nhưng đao pháp còn lâu mới đạt chuẩn.

Bạch lộ thu phân hàn lộ hậu thị sương giáng.

Luyện bốn ngàn sau đó biến thành sáu ngàn.

Từ Phượng Niên rốt cục mở miệng hỏi vấn đề thứ nhất: "Đao là đảm của bách binh, mạnh thoải mái, chuộng dù thiên quân vạn mã tới rồi, nhưng lúc này vút là thu đao pháp, tại sao lại phải luyện nhiều hơn?"

Lão Khôi cười nói: "Đao khách không sợ chết trên đời này nhiều lắm, nhưng đao khách không sợ chết, dễ chết nhất, Hồi Đao Thuật lợi hại nhất trong thiên hạ, cũng không thoát được một chữ vút.

Nào có hảo đao pháp dùng để lấy tính mạng người ta.

Đạo lý lớn của gia gia chính là trên đường dạo một vòng bên ngoài điện Diêm vương nghĩ ra được, học một chút."

Đao quyết đao phổ chồng chất như núi trong võ khố, kể từ ngày đầu tiên Từ Phượng Niên bắt đầu luyện đao, đã không đặt chân vào Thính Triều Đình, nơi được giang hồ võ phu coi là võ học thánh địa.

Lão Khôi rất hài lòng đối với chuyện này.

Con đường đao Pháp, không thể so với thiên đạo của thằng oắt sư thúc tố trên núi Võ Đang, quan trọng nhất vẫn là nước chảy đá mòn, về phần sau này, làm sao hỗ trợ lựa chọn tâm pháp, nội ngoại kiêm tu, lão Khôi không lo lắng về điều này, nhân đồ Từ Kiêu có rất nhiều cách để đạt được, vấn đề ở chỗ Thế tử điện hạ quen ăn sung mặc sướng khi nào mới đạt đến mức đó?

Lập Đông vừa qua, thẳng đến Đại Hàn, dù cho mặt hồ kết băng, Từ Phượng Niên đều bị sẽ bị lão Khôi mang vào đáy hồ luyện đao, thời gian nín thở càng ngày càng kéo dài.

Đao pháp vẫn chưa đạt đến cao thâm, nhưng lại học được kỹ năng lặn.

Gần đây, ngoài thành xuất hiện vài kẻ du côn thảo khấu, dám tác oai tác loạn ngay dưới mắt của Đại Trụ Quốc, đây quả thực là động thủ trên đầu thái tuế, nhưng trong thành đồn đại mấy nhóm đạo tặc này chết đều không phải do Bắc Lương thiết kỵ giẫm nát, mà là bị một vị đao khách mang mặt nạ dữ tợn tàn sát hết.

Quần chúng rảnh rỗi trong thành vỗ bàn tán dương, sau đó lại nói đáng tiếc nửa năm qua Thế tử Điện hạ không có tin tức gì, bằng không nhất định phải sẽ ban thưởng lớn.

Còn về những quyền quý trong thành, thì nhất thời không nghĩ ra, không biết đao khách bí ẩn kia là nhân sĩ phương nào? Đến từ nơi nào? Dưới sự cai trị của Đại Trụ Quốc chưa đến mức không nhặt của rơi trên đường ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng nếu nói có lưu dân Bắc Man lẻn vào Bắc Lương làm mưa làm gió, đánh chết cũng không tin.

Hai mươi tám âm lịch, Từ Phượng Niên theo Đại Trụ Quốc đi đến đạo tràng Địa Tàng Bồ Tát ở Cửu Hoa Sơn, lúc này hắn phải đến đây gõ chuông sau khi cử hành quán lễ.

Tháo giáp sắt lên núi, đêm nghỉ ở trên đỉnh núi Thiên Phật Các, Từ Phượng Niên bớt thời giờ lật xem thư do vị chân nhân Long Hổ Sơn gửi tới dưới ánh đèn, rất dầy.

Từ Phượng Niên cười thầm, thấy trong thư viết Hoàng Man Nhi thấy sơn trà mọc khắp núi, bèn nhất quyết mang về chỗ ở của sư phụ, kết quả cả đình viện chất đầy sơn trà, khiến chân nhân mất đi đức cao vọng trọng lại không dám răn dạy, chỉ dám hảo tâm giải thích sơn trà khi hái xuống không để lâu được, cứ chờ tới năm nào xuống núi lại hái tiếp, kết quả thiếu chút nữa bị Hoàng Man Nhi hủy phòng ở.

Từ Kiêu vẫn chưa ngủ, đi vào trong phòng, liếc nhìn thanh Tú Đông đao đặt ngang trên bàn dưới ngọn đèn dầu, trong tay cầm một phong thư, nhưng là thư của thứ nữ Từ Vị Hùng gửi đến, Đại Trụ Quốc vẻ mặt nhăn nhó nói rằng: "Nhị tỷ con vừa viết thư mắng cha một trận."

Từ Phượng Niên cười hỏi: "Vì con học võ luyện đao?"

Từ Kiêu sau khi ngồi xuống thở dài nói: "Nếu như con lại luyện tiếp, không chừng con bé sẽ từ Thượng Âm Học Cung chạy về đây mắng vào mặt cha."

Từ Phượng Niên không xem thư, nhưng trông có chút hả hê nói: "Tỷ ấy nói như thế nào?"

Từ Kiêu hí mắt nói: "Con bé bảo cha hỏi con, trở thành đệ nhất đao để làm gì?"

Từ Phượng Niên suy nghĩ một chút, nói rằng: "Cha hồi âm là có thể rèn luyện thân thể, cũng không thể để mỹ sắc làm hại thân thể."

Từ Kiêu khổ sở nói: "Lý do này hơi trẻ con đúng không?"

Từ Phượng Niên tự tin nói: "Đối phó nhị tỷ, phải dùng loại biện pháp này.

Bằng không nói đạo lý với tỷ ấy, nói lại không?"

Từ Kiêu giơ ngón tay cái lên, nói nịnh: "Không tốn công học đao!"

Sáng sớm ngày 29.

Sương mù tràn ngập núi.

Từ Phượng Niên hai tay đặt trên chuôi của Tú Đông đao, dừng chân nhìn về nơi xa.

Sau Lập Đông, mấy đám giặc cỏ đều là do Từ Kiêu sắp xếp cho Từ Phượng Niên luyện đao, Từ Kiêu không có bất kỳ ám thị, nhưng Từ Phượng Niên tự nhiên đoán ra hơn phân nửa đều là phạm nhân phạm phải đại tội trong Bắc Lương Quân.

Bạn đang đọc Tuyết Trung Hãn Đao Hành 「D」 của Phong Hỏa Hí Chư Hầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi T-Rng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.