Linh hồn oán hận áo đỏ
Chương 2 : Linh hồn oán hận áo đỏ
Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động
Ở cái vùng ngoại thành hẻo lánh này, bên đường đều là những căn nhà tự xây thấp bé, tòa nhà cao tầng trước mắt càng lúc hiện lên vẻ cao lớn quái dị.
Phía trước cánh cửa xoay của tòa nhà có bốn năm người đang đứng nói chuyện, hình như là diễn viên cùng tham diễn với Tạ Trì.
Tạ Trì không vội qua đó, mở điện thoại xem thử, phát hiện ngoài ứng dụng diễn viên phim kinh dị hoạt động bình thường, thì các chức năng khác của điện thoại đều bị vô hiệu hóa.
Giới thiệu chi tiết quy tắc đã gửi tới đây, Tạ Trì tức tốc xem một cái rồi ghi lại mấy cái quan trọng.
Đầu tiên, tất cả video kinh dị trong ứng dụng đều là video kinh dị phát trực tiếp, từ đầu tới cuối không có khán giả nào xem.
“Khán giả” trong quá trình xem, sẽ dựa theo diễn xuất của diễn viên và sở thích của mình để lựa chọn người mình đăng ký theo dõi, trở thành Fan của diễn viên ấy.
Sau mỗi bộ phim kinh dị, diễn viên có số lượng người hâm mộ tăng lên, có thể dựa trên tỉ lệ nhất định để quy ra điểm tích lũy.
Điểm tích lũy không chỉ có thể dùng để thực hiện tâm nguyện, mà còn quyết định danh hiệu của diễn viên.
Tạ Trì mở giao diện thông tin cá nhân của mình lên xem, hắn bây giờ đang là danh hiệu màu trắng u ám [ 18 tia vô danh lẫy lừng]
Dưới đáy danh hiệu là một hàng chữ nhận xét: Bạn vừa rồi không để lại chút ấn tượng nào với khán giả, cũng không có tác phẩm tiêu biểu nào.
Danh hiệu sẽ tùy theo điểm tích lũy mà thăng cấp.
Danh hiệu sẽ liên quan trực tiếp tới việc mở khóa các bộ phim kinh dị chất lượng cao hơn.
Về điểm này cũng không khác gì với giới showbiz, diễn viên không đạt tới được một chỗ đứng nhất định trong lòng khán giả thì sẽ không có tư cách tham gia diễn xuất các tác phẩm điện ảnh truyền hình cấp cao hơn.
Trong ứng dụng, chất lượng phim kinh dị càng cao, độ khó quá cao, đồng nghĩa với giải thưởng sau khi hoàn thành càng hậu hĩnh.
Lần này, các bộ phim kinh dị trong ứng dụng cơ bản không có kịch bản, tình tiết trong phim yêu cầu diễn viên tự khám phá và xúc phát.
Họ tuy gọi là diễn viên, nhưng nghề nghiệp chính thức lại không phải là đóng phim, mà là trong hoàn cảnh kinh dị có thật tìm cách sống sót, đồng thời tìm cách đẩy mạnh tình tiết, cố gắng làm nên một bộ phim kinh dị hoàn chỉnh.
Họ thậm chí trong quá trình quay phim bất cứ lúc nào cũng có thể check ứng dụng, và trao đổi xuyên suốt với diễn viên khác, hành vi trên càng giống với các streamer chơi các trò chơi kinh dị cho khán giả giải trí.
Gọi là diễn viên chủ yếu là vì các hạng chế độ trong ứng dụng với trong showbiz không khác nhau là mấy.
Sau cùng, khi một bộ phim kinh dị quay xong, ứng dụng sẽ căn cứ vào xếp hạng diễn xuất tổng hợp, dựa theo xếp hạng mà phân phát điểm thưởng.
Lúc ứng dụng gửi tới một thông báo.
Tạ Trì mở ra.
Nội dung là những thuyết minh về bộ phim khinh dị “ Linh hồn oán hận áo đỏ”
1.Độ dài của bộ phim này là bảy ngày, hoàn thành sớm việc khám phá, có thể kết thúc sớm.
2.Bộ phim này ứng với thẻ xanh, chất lượng cẩu thả, sau khi kết thúc quay, tổng hợp xếp hạng diễn viên đạt giải nhất được thưởng 100 điểm tích lũy, các diễn viên khác thì điểm giảm dần theo cấp giải.
Tạ Trì nghéo miệng, bạn trai đúng là đắt quá, tận một vạn điểm.
Phải một trăm cái giải nhất trong bộ phim kinh dị có chất lượng cẩu thả như thế mới đủ.
Tạ Trì đang cúi mặt xem điện thoại, bất thính lình bị ai đó đụng phải, ngẩng đầu lên thì thấy một nam nhân bé nhỏ tuổi thiếu niên gầy gòm ốm yếu.
Da dẻ của cậu ta trắng nhợt như tờ giấy, trên mặt không chút huyết sắc, hai con mắt nặng chịch, có chút giống quỷ hút máu, nhưng lại không đẹp trai bằng quỷ hút máu, năm giác quan vẫn bình thường như bao người, chỉ có đôi mắt là mang thần thái, như kiểu vẽ rồng điểm mắt.
“Ơ em xin lỗi, em bị mù không nhìn thấy người, mới đụng phải !” Người đó liền vội lên tiếng, thậm chí còn có chút cao hứng nhắm Tạ Trì mà cứ cúi gằm đầu vái chào.
Tạ Trì không ngờ rằng cái người này lại lẽ phép như vậy, ngữ khí thì rất mực ấm áp, “ Không sao”
Hắn cảm thấy người này nói chyện rất kỳ lạ, giữa “không nhìn thấy” và “ người” có một sự ngừng ngắt rất tinh tế, giống như là không nhìn thấy người, nhưng nhìn thấy thứ gì đó giống vậy.
Tạ Trì chủ động hỏi: “ Em cũng là diễn viên hả?”
Người đó lập tức gật đầu: “ Em tên là Nghiêm Kính, Nghiêm trong nghiêm túc, Kính trong cái kính”
“Nghiêm Kính”, từ này khi phát âm không phải nghĩa là đôi mắt sao?
Tạ Trì hoàn hồn: “ Tạ Trì”
Bề ngoài diễn viên đều có tên thật, nói khoác không nghĩa lý gì.
Nghiêm Kính đang rất nhiệt tình lôi kéo Tạ Trì buôn chuyện, bỗng nhiên nổi con ho dữ dội.
Tạ Trì đứng mắt nhìn thấy cậu ta ho ra máu, mắt nhìn không chớp.
Mắt mù, bệnh tật, không phải là có những mơ ước không thể thực hiện sao, bản thân phải thành thạo một nghề nghiệp gì đó, nếu không với cái thể xác này mà tới nơi này thì không khác gì chỉ có một con đường chết .
Trong lòng Tạ Trì hiểu được, cũng không có hứng thú để tìm hiểu sâu xa thêm, chỉ là do thói quen biểu hiện sự thân thiết tốt bụng: “ Có vội không? Bên đó có lẽ cũng là diễn viên với nhau, anh đưa em qua đó.”
“Không sao, trước giờ vẫn thế, làm anh hoảng sợ rồi,” Nghiêm Kính lặng ngừng một chút, từ trong lòng thốt lên nói : “ Anh thật tốt bụng.”
“ Một chút thiện chí”
Hai người vừa nói vừa đi tới chỗ cánh cửa xoay.
Chu Văn đang hưởng thụ tuần lễ tán dương người mới, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tạ Trì, hắn sững sờ vài giây, con mắt từ từ tối mờ lại.
Người thanh niên thân hình nhỏ nhắn thon gọn, nước da trắng nõn nà, trên cánh mũi cao ráo đang đeo chiếc kính, ngũ quan thanh tú, mặt mày tỏ rõ vè điềm đạm nhã nhặn.
Hắn đang khẽ gục mặt, với một tư thái khiêm tốn vừa đủ, kiên nhẫn nghe người nam nhân bên cạnh thao thao biết thiệt, nhìn dáng vẻ tốt tính lại có văn hóa, tao nhã thân thiết, không một chút chua ngoa thường thấy ở kẻ khó ở.
Chu Văn gặp qua không ít người.
Loại người ở trước mắt này hoặc là sống trong nhung lụa, được giáo dục đến nơi đến chốn, không rành thế sự, hoặc là bề ngoài tuấn tú lịch sự, trong thì lòng dạ đen tối đến kinh người.
Hai cái cực đoan.
Chu Văn rất thích thử thách, là người sau nhưng cũng không lấy làm sợ.
Huống hồ, người thanh niên lúc nói chuyện dưới ánh mặt trời, trái táo cổ khẽ lay động, trông rất đẹp và gợi cảm, rõ ràng là áo quần bảnh bao, lại gây kích thích, mông, đùi đều có tỉ lệ hoàn hảo tới mức người khác thán phục.
Chu Văn hỏi riêng người đại diện, bộ phim này hắn là diễn viên kỳ cựu, cho nên cái người trước mắt là người mới có thể gây khó dễ cho hắn.
Thế giới ngày nay, tinh tướng cũng có ích gì, cho dù là một vương tử, đến đây cũng phải nằm sấp khẩn cầu che chở.
Đây là địa bàn của hắn.
Nghiêm Kính như cảm nhận được điều này, hướng về phía Chân Văn nhìn hắn, vô thức lay lay người Tạ Trì : “ Anh phải cẩn thận với hắn ta đấy.”
Tạ Trì ngạc nhiên nói: “ Em không phải không nhìn thấy sao?”
Nghiêm Kính biết mình buột miệng, tếu táo nói : “ Chỉ là ảo giác”
Tạ Trì chẳng nói chẳng rằng.
Nghiêm Kính bịa không được nữa, lại nghĩ mình sớm muộn cũng bị bại lộ, dứt khoát nói : “ Em có thể cảm nhận được hắn có ác ý rất lớn với anh.”
Tạ Trì không ngờ rằng còn có người có loại năng lực này, nhưng mà mấy năm nay hắn gặp qua không ít quái nhân quái sự, nên cũng rất nhanh chấp nhận.
Hắn nghĩ lại, cười mếu máo: “ Bởi vậy cho nên vừa này em cố ý va vào anh?”
Rõ là có khả năng dựa vào ý niệm mà phân biệt rõ ràng phương hướng tổng thể, mà sao lại va vào hắn một cách chính diện.
“ Á?” câu hỏi trôi quá nhanh, Nghiêm Kính máu chưa kịp lên não, sửng sốt một lúc, thầm nghĩ bụng “ Toang rồi” , người này phản ứng nhanh quá.
Cậu bé trầm lặng một lúc, không thể không lúng túng thừa nhận: “ ….Đúng, bởi vì từ lúc anh vào, cảm xúc không chút xáo trộn, chắc chắn là rất giỏi, cho nên em muốn xem có thể bám vào anh được không.”
Nghiêm Kính càng nói tiếng càng nhỏ đi, hiển nhiên cảm thấy xấu hổ với hành vi ăn vạ của mình.
“ Dẫu sao em cũng thuộc loại yếu kém, còn thiểu năng, lại còn bị mù.”
Nghiêm Kính tuy có chút năng lực đặc biệt, nhưng cũng không thể giúp cậu sống tiếp, cho nên cậu mới cấp bách tìm cho mình một người đồng đội để bám víu.
Đỉnh đầu vọng đến tiếng của Tạ Trì : “ Em có biết tại sao cảm xúc của anh không hề xao động không?”
Nghiêm Kính vô thức hỏi: “ Tại sao ạ..? không phải vì thực lực to lớn nên không e sợ sao?”
“ Em đoán sai rồi,” mắt Tạ Trì pha chút hài hước , giọng nói nhợt nhạt, “ Thực ra tim anh như tro nguội, đến đây để tìm cái chết.”
Nghiêm Kính !!! Em tìm sai người chống lưng rồi!
Nghiêm Kính lâm vào tình tình cảnh hết sức bế tắc.
Một hồi lâu sau khi nghe thấy tiếng khẽ cười mới phản ứng lại mình bị xỏ.
Tạ Trì không trêu đùa nữa, thản nhiên nói: “ Em thích bám theo, tùy tiện, coi chừng đấy”
“Trước đây, anh cũng là loại thấp cổ bé họng, em đừng ôm bất cứ hi vọng nào, dù thế nào khi gặp ma thì anh vẫn chạy nhanh hơn em.”
Nghiêm Kính : “…”
Nghiêm Kính cảm thấy chút mất mát nhỏ, nhưng nghĩ đến Tạ Trì miễn cưỡng tiếp nhận cậu, bỗng chốc trong lòng tràn đầy hứng khởi.
Trì Trì lạnh lùng liếc nhìn Chu Văn, cái người mà thân hình cao to cơ bắp vạm vỡ.
Chu Văn đúng lúc quay lại nhìn, trong mắt không che dấu nổi khát vọng chiếm đoạt, hắn vừa mới định qua đây, điện thoại tất cả diễn viên đột nhiên rung lên dữ dội.
Tạ Trì mở ứng dụng lên.
[ Tất cả diễn viên tại vị trong phim kinh dị “Linh hồn oán hận áo đỏ” nội dung chính thức bắt đầu , “ khán giả đã đang vào xem”]
Tạ Trì lại rất tò mò “khán giả” rốt cuộc là những ai, ai lại thấy vui thích trên sự đau khổ dằn vặt và cái chết thảm thương của diễn viên? Lại còn bảy ngày bảy đêm theo dõi họ diễn xuất?
Đây…còn là con người không?
Nhưng mà đây không phải vấn đề mà hắn đang suy nghĩ.
Lúc này các “ khán giả vào xem: [ nghe nói bộ phim này có Châu Văn, tôi mới tới xem, hei hei! Dự là phim gợi dục!]
[Này các anh em đồng đạo, hay là tôi qua bên cạnh xem phim ma, chất lượng cao, lại còn quỷ hành giết người, phê vãi đái, đâu giống như…
Đăng bởi | thanhbinh2012198 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 27 |