Long tượng bàn nhược 2
Vết thương trên cánh tay nàng là do Bát vương tử một chưởng đẩy ngã gãy xương vào mấy ngày trước đó, đối với những tỳ nữ như nàng đừng nói bị đẩy ngã gãy xương, dù kéo các nàng ra loạn côn đánh chết thì Bát vương tử cũng không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Ở thế giới cường giả vi tôn, người yếu căn bản không có bất kỳ địa vị gì.
Trương Nhược Trần nói: "Vì sao không mua một phần Cân cốt đoạn tục cao?"
Vân nhi chịu đựng cánh tay đau đớn, chua xót cười nói: "Một phần Cân cốt đoạn tục cao kém nhất cũng phải tốn hai trăm mảnh ngân tệ mới có thể mua được, loại người hạ đẳng như chúng ta căn bản không dùng nổi. Cửu vương tử, ngươi có thể quan tâm đám nô tỳ chúng ta đã rất tốt rồi. Nhanh cùng ta đi gặp nương nương, hôm nay chúng ta phải xuất cung."
Trương Nhược Trần đi theo sau lưng Vân nhi, tò mò hỏi: "Xuất cung? Đi đâu?"
"Đi gặp Nính San! Đã rất lâu không gặp nàng, chắc chắn ngươi rất vui!"
Vân nhi nở nụ cười rực rỡ, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.
Mỗi lần nhắc đến "Nính San", hắn chắc chắn sẽ đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng như một đại cô nương.
"Nính San là ai?"
Trương Nhược Trần vừa định hỏi ra câu này lập tức nuốt ngược lại.
Rất hiển nhiên Trương Nhược Trần bệnh chết kia có quen biết nữ tử gọi là Nính San này, hơn nữa nghe giọng điệu của Vân nhi, biết đâu bọn họ còn có quan hệ không bình thường.
Nếu Trương Nhược Trần hỏi "Nính San là ai" chắc chắn sẽ lộ tẩy, đã vậy cứ giữ yên lặng, càng ít nói càng tốt.
Cũng may những năm qua Trương Nhược Trần vẫn người yếu nhiều bệnh, ngoại trừ Lâm phi vẫn quan tâm hắn thì rất ít tiếp xúc với người khác, nếu không hắn đã sớm bị người ta nghi ngờ.
Vân nhi thấy Trương Nhược Trần lại có vẻ rất bình tĩnh, trong lòng thấy hơi ngạc nhiên nhưng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía viện của Lâm phi.
Trương Nhược Trần, Lâm phi, thị nữ Vân nhi ngồi lên một chiếc Linh mã cổ xa chầm chậm rời khỏi Vân Võ vương cung.
Linh mã cũng không phải là ngựa thật mà là một loại man thú đầu mọc một sừng, thân thể cao hơn ba mét như một con voi nhỏ, tốc độ chạy gấp năm lần chiến mã bình thường, trong đó một số Linh mã cường tráng thậm chí có thể làm được ngày đi ba ngàn dặm.
Cũng không biết Linh mã cổ xa đã đi bao xa, dần ngừng lại.
Trương Nhược Trần đi xuống từ trong xe nhìn hai cánh cửa lớn vàng son lộng lẫy cách đó không xa, lại nhìn tấm biển viền vàng treo phía trên cửa lớn, bên trên viết hai chữ lớn cứng cáp mạnh mẽ: "Lâm phủ!"
Trong lòng hắn khẽ thay đổi, chẳng phải mẫu thân họ "Lâm"?
Nhìn dáng vẻ khí khái của tòa phủ đệ này, Lâm gia cũng không phải nhà nghèo gì đó, mà là phong cách một gia tộc lớn.
Nếu nhà mẹ đẻ của mẫu thân thật sự là gia tộc lớn, vì sao không nhận được sự ủng hộ của nhà mẹ đẻ, ngược lại sống trong trong quận vương phủ còn bị vương phi khác bắt nạt đủ điều?
Chắc chắn có ẩn tình.
Lâm phi cũng đi xuống từ trong xe ngựa, ngẩng đầu liếc nhìn cánh cửa lớn vừa quen thuộc vừa xa lạ một chút, nói: "Trần nhi, chắc chắn ngươi đã sớm muốn gặp Nính San! Hiện tại ngươi cũng mở ra ấn ký Thần Vũ, tin tưởng ngươi và Nính San có rất nhiều điều muốn nói, ngươi nhất định phải cố lên!"
Cho đến bây giờ, Trương Nhược Trần cũng không biết rốt cuộc Nính San là ai, nghe lời nói của Vân nhi và Lâm phi luôn có một loại cảm giác là lạ.
Lâm phi dẫn đường, Trương Nhược Trần và Vân nhi cùng đi vào Lâm phủ.
Vương phi quay về gia tộc, trên lý thuyết nên nhận được sự nghênh đón long trọng, nhưng chỉ có một vị quản gia lớn tuổi nghênh đón Lâm phi và Trương Nhược Trần đi vào cửa lớn.
Lâm phi bị lão quản gia kia dẫn đến nội phủ, Trương Nhược Trần và Vân nhi thì ở lại ngoại phủ, chỉ có hai vị thị nữ ở lại tiếp đón bọn họ.
Trương Nhược Trần luôn cảm thấy bầu không khí không thích hợp lại không biết nên hỏi thăm như thế nào, chỉ có thể tiếp tục giữ yên lặng.
"Cửu vương tử, ngươi không đi gặp Nính San sao? Hiện tại chắc nàng đang ở diễn võ trường, những tử đệ trẻ tuổi của Lâm gia chắc đang tu luyện ở đó."
Vân nhi hỏi.
Nghe Vân nhi và Lâm phi nhắc mấy lần, trong lòng Trương Nhược Trần càng thêm tò mò nữ tử tên "Nính San" này rốt cuộc là ai? Đi gặp một lần chắc cũng không sao.
"Ừm! Đi thôi, đến diễn võ trường Lâm gia."
Trương Nhược Trần gật đầu nói.
…
Nội phủ Lâm gia.
Trong một thính đường cổ kính, gia chủ Lâm gia Lâm Phụng Tiên vững vàng ngồi trên ghế bành.
Thoạt nhìn hắn ta khoảng ba mươi tuổi, trên môi còn giữ lại hai sợi râu gọn gàng, nhìn thoáng qua Lâm phi đang ngồi đối diện, nói: "Cửu vương tử là tử tôn đời sau của Quận vương phủ, dù mở ra ấn ký Thần Vũ cũng nên đến Tàng thư các Quận vương phủ lựa chọn công pháp tu luyện, vì sao Lâm phi nương nương lại đến Lâm gia yêu cầu công pháp tu luyện?"
Lâm phi nhẹ nhàng cắn môi một cái, nói: "Không phải yêu cầu, là ta xin Đại huynh nể tình Trần nhi là cháu ngoại của ngươi, có thể cho hắn một quyển công pháp tu luyện."
"Ầm!"
Lâm Phụng Tiên hừ lạnh một tiếng, vỗ một chưởng lên bàn, nói: "Hiện tại biết đi cầu xin vị huynh trưởng này rồi sao? Hiện tại đến nói tình cảm với ta? Ba năm trước ta đến Quận vương phủ cầu xin ngươi ngươi, tại sao ngươi không nể tình Thần Dụ là cháu ngoại của ngươi mà cứu hắn? Ngươi biết rõ Thần Dụ là đích tử của ta, càng là thiên tài tuyệt thế trăm năm khó có một người của Lâm gia, chỉ cần ngươi đi cầu xin Quận vương sẽ có thể bảo vệ hắn, nhưng ngươi không làm…"
"Ba năm trước…" Lâm phi vô cùng uất ức không nhịn được rơi lệ, muốn nói ra sự thật của ba năm trước.
Nhưng Lâm Phụng Tiên lại ngắt lời nàng, nói: "Ngươi đi đi! Lâm gia đã sớm cắt đứt ân nghĩa với ngươi, sau này cũng không cần quay về nữa. Lâm phi nương nương."
"Bịch!"
Lâm phi trực tiếp quỳ xuống đất, không ngừng rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Đại ca, ngươi tuyệt tình như thế sao? Ta muốn gặp cha."
"Cha đi Thiên Ma lĩnh, ba tháng sau mới quay về, bây giờ ngươi không gặp được hắn."
Lâm Phụng Tiên lạnh nhạt nói: "Còn có một việc, Nính San sắp đính hôn với Thất vương tử điện hạ, sau này bảo Cửu vương tử cách xa Nính San một chút."
Trong lòng Lâm phi lại càng tuyệt vọng hơn, nói: "Ngươi biết rõ Trần nhi vẫn thích Nính San, nếu hắn biết Nính San đính hôn với Thất vương tử sẽ đau lòng đến mức nào? Lại nói, sao lại là Thất vương tử?"
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |