Vòng kiểm tra thứ hai
"Mẫu thân, ta làm được!"
Trương Nhược Trần nói.
Lâm phi đứng trong đám tần phi như bị tia chớp đánh một phát trúng người, ánh mắt long lanh, hơi run rẩy nói: "Trần nhi, thật sự là Trần nhi của ta?"
Lâm phi ôm chặt Trương Nhược Trần nghẹn ngào khóc rống.
Nàng chờ đợi ngày này, đã chờ quá lâu.
Vốn tưởng vĩnh viễn khó có khả năng chờ được một ngày này, không ngờ Trương Nhược Trần lại trở thành một vị võ giả, một vị cường giả thiếu niên! Khiến tất cả mọi người đều lau mắt mà nhìn, khiến tất cả mọi người không tiếp tục chê cười hắn nữa.
Thật ra mong muốn của nàng rất đơn giản, chỉ cần một sự đối xử công bằng.
Sau khi những phi tần, cung nữ, thái giám đứng ở một bên thấy cảnh này, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ: "Sau này ngàn vạn lần đừng đắc tội Lâm phi nương nương!"
"Tốt!"
Vân Võ quận vương đứng bật dậy, hưng phấn nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, nói: "Cửu nhi có tài nhưng trưởng thành muộn, bản vương vô cùng vui mừng, dù kết quả kiểm tra cuối năm như thế nào, vương tộc cũng bày yến chúc mừng ba ngày. Cửu nhi, còn không qua đây để bổn vương nhìn thật kỹ?"
"Trần nhi, nhanh, nhanh đến bái kiến phụ vương của ngươi."
Lâm phi lau khô nước mắt, lập tức lôi kéo Trương Nhược Trần đi về phía Vân Võ quận vương.
"Bái kiến đại vương!"
Lâm phi và Trương Nhược Trần đồng thời chắp tay hành lễ.
Vân Võ quận vương nhìn Trương Nhược Trần cẩn thận quan sát, nói: "Tu vi của ngươi đạt tới Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị?"
Vừa rồi Trương Nhược Trần thể hiện lực lượng của mình, tất nhiên không lừa được con mắt Vân Võ quận vương.
Trương Nhược Trần nói: "Đúng!"
"Ba tháng đạt tới Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị, cũng không phải người thường có thể làm được. Cửu nhi, đoạn thời gian gần đây, rốt cuộc ngươi đã lấy được kỳ ngộ gì?"
Vân Võ quận vương nói.
Trương Nhược Trần không kiêu ngạo không tự ti nói: "Hồi bẩm đại vương, đúng là ta đạt được chút kỳ ngộ. Nhưng đó là bí mật của ta, ta có quyền không nói ra, càng không muốn công khai ra."
"To gan! Đại vương là phụ thân của ngươi, còn có bí mật gì ngay cả phụ thân của mình cũng không thể nói ra?"
Vương hậu tức giận nói.
Vân Võ quận vương khẽ nâng tay lên, ngăn cản Vương hậu nói tiếp, vẻ mặt có chút khen ngợi nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần, nói: "Mỗi một vị võ giả đều có bí mật của mình, nếu ngươi không muốn nói, bổn vương cũng không ép buộc ngươi. Tham gia kiểm tra cuối năm cho tốt, bổn vương rất chờ mong biểu hiện tiếp theo của ngươi."
Sau đó, người đi vào võ trường là Cửu quận chúa.
Cửu quận chúa Trương Vũ Hi lớn lên thiên tư quốc sắc, da thịt trắng nõn, dáng người cao gầy, trên người tản ra khí chất quý tộc ưu nhã.
Tuổi của nàng lớn hơn Trương Nhược Trần một ngày, thiên phú võ đạo không thấp hơn Lâm Nính San, vẻ đẹp không kém hơn Lâm Nính San, cũng là một trong tứ đại mỹ nhân Vân Võ quận vương, cùng Lâm Nính San được gọi là "Vương thành song diễm".
Cửu quận chúa cũng nhấc chiếc bàn đá thứ mười lên, ném xa 13m, lực lượng yếu hơn Lâm Nính San một bậc, Lâm Nính San ném bàn đá bay 15m.
Cửu quận chúa hơi nhíu mày rời khỏi võ trường, đứng ở bên cạnh Trương Nhược Trần, trong mắt lộ ra ý cười mê người: "Cửu đệ, chờ chút nữa đi săn ở Vương sơn, ngươi cũng phải cẩn thận! Ta là kẻ địch mạnh của ngươi!"
Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa tuổi tác tương đồng, cho nên khi còn bé thường xuyên chơi đùa với nhau, sau khi Cửu quận chúa mở ra ấn ký Thần Vũ lại tốn thời gian tu luyện võ đạo, theo thời gian dần trôi qua quan hệ của hai người cũng trở nên lạnh nhạt.
Hiện tại Trương Nhược Trần càng xa lạ với Cửu quận chúa hơn, chỉ khẽ gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa.
Người đi vào võ trường tiếp theo là Bát vương tử Trương Tể.
Lúc đầu, Bát vương tử tưởng mình đạt tới tiểu cực vị, có thể tùy tiện nghiền ép Trương Nhược Trần trong kiểm tra cuối năm, thậm chí nhận được sự khen ngợi của Vân Võ quận vương.
Thế nhưng Trương Nhược Trần lại tỏ ra quá kinh người, đả kích nghiêm trọng lòng tự tin của hắn ta.
"Ta nhất định phải nhấc được bàn đá lên! Trương Nhược Trần chỉ là một tên phế vật, hắn có thể làm được, ta chắc chắn có thể làm được."
Vốn Bát vương tử vừa đạt tới tiểu cực vị, căn bản không muốn đi nâng bàn đá thứ mười nhưng dưới áp lực của Trương Nhược Trần, hắn ta lại liều mạng muốn nhấc chiếc bàn đá thứ mười lên.
"Lên cho ta!"
Bát vương tử dùng hai tay giữ chặt bàn đá to lớn, cả người nổi gân xanh, gồ lên cao cao, lại thật sự chậm rãi nâng bàn đá lên.
Thế nhưng vừa nâng cao lên nửa thước, năm ngón tay trượt đi, bàn đá đột nhiên rơi xuống, nện vào mu bàn chân Bát vương tử,
"A!"
Trong miệng Bát vương tử phát ra tiếng kêu thảm như bị heo làm thịt: "Chân của ta, chân của ta… Cứu mạng…"
Chân của hắn ta bị nện đến gãy xương.
Sau đó lại đau nhức đến hôn mê, nằm ở chính giữa võ đài như heo chết.
Hai tên cấm vệ lập tức xông vào võ trường, chuyển tảng đá nặng ngàn cân đi, nâng Bát vương tử xuống.
Sau đó, từng vị võ giả trẻ tuổi đi vào võ trường.
Độ tuổi của những võ giả này đều hơn 16 tuổi, là tinh anh được lựa chọn từ các gia tộc, hơn phân nửa đều muốn nhấc bàn đá nặng ngàn cân lên.
Trong đó có ba người biểu hiện ưu tú nhất, tu vi của bọn họ đều đạt tới Hoàng Cực cảnh đại cực vị, ném bàn đá ra hơn 20m.
Ngũ vương tử, 19 tuổi, tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực vị, ném bàn đá ra xa 20m.
Tư Đồ Lâm Giang, 17 tuổi, cao thủ hàng đầu thế hệ trẻ tuổi Tư Đồ gia tộc, tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực vị, ném bàn đá ra xa 23m.
Tiết Khải, 19 tuổi, tôn tử của quốc sư đương triều, tu vi Hoàng Cực cảnh đại cực vị, ném bàn đá ra xa 24m.
Vòng thứ nhất kiểm tra lực lượng, ngoại trừ Trương Nhược Trần, Lâm Nính San, Cửu quận chúa, thì ba người này có biểu hiện chói mặt nhất.
Sau đó cũng là vòng kiểm tra thứ hai: đi săn Vương sơn.
Chỉ có võ giả nâng được chiếc bàn đá thứ mười mới có tư cách tham gia vòng kiểm tra thứ hai.
Ở trong vòng thứ nhất, có tất cả 43 võ giả nâng được chiếc bàn đá thứ mười lên.
Thị vệ dẫn 43 con Linh mã thiên cường tráng vào trong võ trường, mỗi một con Linh mã đều như một con voi nhỏ, mọc một cái sửng bén nhọn, cả người khoác áo giáp màu bạc.
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |