Thiết bì man ngưu
Trương Nhược Trần cưỡi Linh mã, khoác Thiết tuyến cung, một người một ngựa xông vào Vương sơn.
Vương sơn vốn là bãi săn của vương tộc, thế núi rất cao, phân bố thác nước, vách núi, vực sâu, rừng rậm, Man thú trong núi gần như đều là Man thú nhất giai, chỉ có rất ít Man thú nhị giai.
43 vị võ giả trẻ tuổi tiến vào Vương sơn như một nắm cát rơi vào biển lớn, không lâu lắm rất cả mọi người biến mất trong rừng.
"Xoạt!"
Một bóng dáng màu trắng xuất hiện trong bụi cỏ gai cao cỡ nửa người, trong nháy mắt lao qua khoảng đất trống rộng sáu mươi mét, xông vào rừng rậm đằng xa.
Tốc độ của bóng trắng này nhanh đến kinh người, nếu là người không tu luyện võ đạo căn bản không thấy rõ dáng vẻ của nó.
Tất nhiên Trương Nhược Trần đã thấy rõ ràng, đó là một con Man thú có dáng vẻ rất giống thỏ.
Quỷ ảnh thố, Man thú nhất giai, tốc độ cực nhanh, răng và móng vuốt cực kỳ sắc bén nhưng lực phòng ngự rất yếu.
Lực lượng tương đương võ giả Hoàng Cực cảnh sơ kỳ, tốc độ tương đương võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị.
"Chỉ là một con Quỷ ảnh thố mà thôi, không đáng lãng phí một cái Kinh lôi tiễn."
Vốn dĩ Trương Nhược Trần đã kéo Thiết tuyến cung thành hình bán nguyệt, sau đó lắc đầu không bắn ra một mũi tên này.
Bắn giết Man thú đẳng cấp càng cao, thành tích lại càng tốt.
Trong số Man thú nhất giai, Quỷ ảnh thố chỉ được coi là Man thú hạ đẳng, lãng phí một chiếc Kinh lôi tiễn vì một con Man thú nhất giai hạ đẳng, Trương Nhược Trần cảm thấy không đáng.
"Vèo!"
Một phương hướng khác vang lên một tiếng xé gió.
Một cây Kinh lôi tiễn phát ra đốm lửa như thiểm điện, chuẩn xác không sai bắn vào đỉnh đầu một con Quỷ ảnh thố.
"Phốc!"
Đầu Quỷ ảnh thố bị Kinh lôi tiễn đánh xuyên qua, một hạt Linh tinh lôi điện khảm nạm trong đầu mũi tên lập tức nổ tung, hóa thành một quả cầu điện lớn khoảng nắm đấm, quả cầu điện vỡ ra hóa thành một đường điện lưu.
Quỷ ảnh thố lập tức tử vong, ngã dưới tàng cây,
Lục vương tử cưỡi Linh mã lao tới, không xuống ngựa mà khẽ cong phần eo, thân thể nghiêng xuống đất, năm ngón tay bắt lấy Kinh lôi tiễn ở đỉnh đầu Quỷ ảnh thố, nhấc Quỷ ảnh thố lên.
"Cửu đệ, lần đầu tiên tham gia đi săn Vương sơn, sao thế? Ngay cả Man thú cũng không dám giết? Là một nam nhân nên có chút can đảm mới được."
Lục vương tử cầm Quỷ ảnh thố, trên mặt nở nụ cười mỉa mai.
Hắn ta thấy, có lẽ Trương Nhược Trần đúng là thiên tài tu võ nhưng đây cũng là lần đầu tiên tham gia đi săn, nhát gan cũng rất bình thường.
Luận võ và giết chóc hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Kiểm tra cuối năm thiết lập vòng "đi săn Vương sơn" không chỉ kiểm tra thực lực của võ giả, càng thử thách lòng can đảm của võ giả.
Nếu ngay cả Man thú cũng không dám giết, dù tu vi võ đạo cao hơn cũng có ích lợi gì?
Lục vương tử, 18 tuổi, tu vi đạt tới tiểu cực vị đỉnh phong.
Trương Nhược Trần nói: "Ta chỉ không muốn lãng phí một Kinh lôi tiễn mà thôi!"
Đôi mắt Lục vương tử co rụt lại, cười lạnh một tiếng nói: "Nếu ngươi suy nghĩ như vậy, vậy vô cùng sai. Số lượng Man thú trong Vương sơn vô cùng có hạn, cũng không phải mỗi người đều có thể dùng năm Kinh lôi tiễn săn giết năm con Man thú."
Nói xong lời này, Lục vương tử đã giục ngựa biến mất trong rừng.
"Địa vực của Vương sơn cũng không quá lớn, số lượng Man thú không nhiều. Xem ra ta nhất định phải nhanh chóng mời được."
Trương Nhược Trần cưỡi Linh mã lao về một hướng khác.
Thời gian nửa canh giờ, Trương Nhược Trần gặp tất cả ba con Quỷ ảnh thố, nhưng hắn không bắn ra Kinh lôi tiễn mà tiếp tục tìm con Man thú khác.
"Bò… Ò…"
Một tiếng bò rống đinh tai nhức óc truyền đến từ hướng chéo bên trái Trương Nhược Trần.
Trong lòng Trương Nhược Trần vui vẻ, lập tức chạy theo hướng phát ra tiếng rống, chẳng mấy chốc đã thấy ba con Man ngưu thân thể to lớn ở một khe nước.
Man ngưu, Man thú nhất giai hạ đẳng, lực lượng có thể so với võ giả Hoàng Cực cảnh hậu kỳ, lực phòng ngự có thể so với võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị.
Nhất ngưu chi lực cũng là chỉ lực lượng của một con Man ngưu.
Nhưng đã có người đến khe nước trước Trương Nhược Trần một bước, lúc này nàng đang đứng đối diện ba con Man ngưu.
Cửu quận chúa Trương Vũ Hi mặc hoàng tước bào ngồi trên lưng Linh mã, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống tận phần eo, nở một nụ cười mê người, nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, nói: "Cửu đệ, ngươi đến chậm một bước, ba con Man ngưu này thuộc về ta!"
"Bò… Ò…"
Đôi mắt ba con Man ngưu đỏ au, gót sắt đạp trên mặt đất, đụng vào tảng đá bắn ra từng tia lửa.
"Ầm ầm!"
Ba con Man ngưu đồng thời lao về phía Cửu quận chúa.
Cửu quận chúa đồng thời cầm ba chiếc Kinh lôi tiễn đặt lên dây cung, kéo Thiết tuyến cung thành hình dáng trăng non.
"Bạch!"
Ba chiếc Kinh lôi tiễn đồng thời bay ra ngoài, bắn vào mi tâm ba con Man ngưu, đâm sâu bảy tấc vào da trâu.
Điện quang nổ bắn ra từ đầu mũi tên, ba con Man ngưu lập tức tử vong, ngã mạnh vào trong khe nước, rất nhiều bọt nước bắn lên tung tóe.
Cửu quận chúa thu lại Thiết tuyến cung, nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần đứng ở đằng xa, mắt ngọc mày ngài mỉm cười, nói: "'Tam phân quy nguyên tiễn pháp' của tỷ tỷ là võ kỹ nhân cấp hạ phẩm, đã hoàn toàn thông hiểu đạo lý. Cửu đệ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm mặt nước sau lưng Cửu quận chúa, đôi mắt co rụt lại, trong miệng phát ra tiếng quát lớn: "Cẩn thận!"
Cửu quận chúa cũng phát hiện nguy hiểm, xoay người xem xét, chỉ thấy trong khe nước lại xông ra một con Man thú to lớn thân thể lớn gấp hai lần Man ngưu bình thường.
Trên người nó mọc ra da trâu thuộc tính kim, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng trâu sắc bén, đột nhiên lao về phía Cửu quận chúa.
"Oanh" một tiếng!
Linh mã dưới người Cửu quận chúa lập tức phát ra một tiếng kêu rên đau đớn, xương cốt bị đụng gãy, trên người bị sừng trâu đâm ra một lỗ máu to bằng miệng chén, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Cửu quận chúa không kịp phản ứng, ngã lăn xuống đất cùng Linh mã.
Trong lòng Cửu quận chúa hoảng sợ lộn một vòng trên mặt đất, lập tức muốn đứng dậy.
Trên đỉnh đầu nàng đột nhiên xuất hiện một bóng đen cực lớn, một con Man thú to lớn nâng một đôi gót sắt lên, một chân đạp xuống nàng
Đăng bởi | T-Rng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |