Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Hà 1

Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Đại Lộc Quốc, thành Lệ Châu.

Trong thành Lệ Châu có một con sông lớn chảy qua, tên là Lệ Thủy.

Lệ Châu được đặt tên theo Lệ Thủy, con sông lớn này không chỉ chảy ngang qua thành Lệ Châu, mà còn chia làm hai nhánh ở hạ du, một nhánh chảy về phía bắc, một nhánh chảy về phía nam, nhánh bắc đổ vào Tùng Quốc, nhánh nam đổ ra biển, có thể nói là tứ thông bát đạt, là tuyến đường thủy giao thông vô cùng quan trọng của Đại Lộc Quốc. Ngoại trừ mùa đông, những mùa khác đều vô cùng nhộn nhịp, mỗi ngày đều có hàng trăm thuyền lớn thuyền nhỏ qua lại nơi đây.

Cho nên từ xưa có thơ rằng:

" Lệ Thủy thông thuyền, lợi ích vô cùng, nam xuống Thương Hải, bắc tới Tùng Quốc. Sóng lớn cuồn cuộn, vận chuyển mỡ màu, một dòng nước chảy, quốc gia hưng thịnh."

Tuy đang là thời điểm giao mùa giữa đông và xuân, sông lớn vừa mới tan băng, gió lạnh vẫn còn thổi nhưng bến tàu lại nóng bức lạ thường, người người chen chúc, sức nóng từ cơ thể của phu khuân vác và phu kéo thuyền tỏa ra, hòa cùng mùi mồ hôi nồng nặc, tạo nên một bầu không khí sôi động.

Hôm nay là Lập Xuân, Lệ Thủy được khai thông sau mùa đông đóng băng. Dù sông chưa tan băng thì cũng sẽ huy động dân phu, đập vỡ lớp băng, cưỡng chế thông thuyền. Quá trình này gọi là "Khai Hà".

Hàng năm, vào dịp Khai Hà, những người sống dựa vào vận chuyển đường thủy trên Lệ Thủy đều tụ tập ở đây. Phu khuân vác đục băng làm suy yếu lớp băng, sau đó phu kéo thuyền sẽ kéo một chiếc thuyền lớn, đè vỡ lớp băng, khai thông dòng sông.

Phu kéo thuyền, phu khuân vác, gió thổi mồ hôi ướt đẫm, nắng gắt thiêu đốt da thịt, tiếng hô hào vang lên không ngừng.

"Dây thừng trên vai dài chín trượng ba! Hơ hây!"

Phu kéo thuyền hô hào, đồng loạt dùng sức kéo thuyền lớn. Đáy thuyền dày, cánh buồm căng gió, trên thuyền cũng có thủy thủ phụ họa, mượn sức gió kết hợp với sức người, đè nát lớp băng.

"Số khổ trên vai gánh vác! Hơ hây!"

Chiếc thuyền này không phải thuyền bình thường, mà là thuyền lớn được chế tạo đặc biệt, chỉ dùng vào dịp Khai Hà hàng năm. Đáy thuyền được đúc bằng sắt, thân thuyền được làm bằng gỗ lim trăm năm tuổi, không có lớp băng nào có thể chịu được một cú va chạm.

"Chân đạp đá, tay cào cát! Hơ hây!"

Lớp băng bị đè vỡ, khắp nơi đều là những mảnh vỡ, những tảng băng lớn lăn lộn trong nước, thậm chí tạo thành những núi băng nhỏ.

"Đừng nói ngược nước không thể đi thuyền! Hơ hây!"

Dòng sông lớn như Lệ Thủy, rộng tới năm dặm, Khai Hà là một công trình lớn, phải bận rộn suốt cả ngày, thậm chí cả Thái thú Lệ Châu cũng sẽ đích thân đến giám sát.

Thuyền lớn đáy sắt lao vào lớp băng với sức mạnh kinh người, tiếng vỡ tan vang dội khiến những mảnh băng văng tung tóe, giống như búa công thành. Mảnh băng bắn lên không trung, rơi xuống như mưa đá xung quanh phu kéo thuyền, cùng với bụi băng và sương mù, phản chiếu ánh mặt trời, tạo thành những cầu vồng rực rỡ.

Trong không khí sương mù bốc lên, trên người phu khuân vác và phu kéo thuyền mồ hôi nhễ nhại, nóng lạnh đan xen, tạo thành những làn khói trắng.

Nhóm phu kéo thuyền đầu tiên kiệt sức, ngay lập tức có nhóm thứ hai thay thế, tiếp tục kéo thuyền phá băng.

Còn nhóm phu kéo thuyền đầu tiên, sau khi trút bỏ gánh nặng, liền nhanh chóng rời đi, tìm chỗ nghỉ ngơi.

Chỉ có một người đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Làn da hắn rám nắng, trông vô cùng khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn do thường xuyên kéo thuyền, dáng người cân đối.

Điều khiến hắn nổi bật giữa đám đông chính là, những phu kéo thuyền khác phần lớn đều có dung mạo thô kệch, lưng còng, chỉ có mình hắn đứng thẳng tắp, dung mạo anh tuấn, thoạt nhìn không hề giống phu kéo thuyền.

Hắn tên là Lý Khải.

Lý Khải vừa buông dây thừng xuống, nhìn thuyền lớn và dòng sông băng trước mặt, không khỏi cảm thán. Dù đã chứng kiến ba lần Khai Hà, hắn vẫn cảm thấy hùng vĩ.

Nhưng chưa kịp để hắn thở dài xong, một lão phu kéo thuyền bên cạnh đã khoác vai hắn, kéo Lý Khải đang ngẩn người ngắm cảnh đi.

"Đi thôi, Lý tiểu tử, đến lượt thứ hai rồi, chúng ta đi uống bát canh nóng trước đã!"

"Ừm, à... Vâng, Lục thúc." Lý Khải gật đầu, cùng một đám phu kéo thuyền cởi trần, chỉ mặc độc một chiếc khố, đi về phía bờ sông.

Lý Khải cũng là một phu kéo thuyền nhưng hắn không giống những người khác, hắn không phải là người sinh ra đã làm nghề này.

Trên bờ, đã có người nấu sẵn canh nóng, chuẩn bị quần áo để phu khuân vác và thủy thủ vừa xuống sông có thể sưởi ấm, bởi vì một lát nữa, khi thể lực hồi phục, bọn họ còn phải tiếp tục công việc.

Ngồi cùng nhau, phu kéo thuyền thay quần áo, bưng bát canh thịt, húp xì xụp, dáng vẻ ăn uống không được đẹp mắt cho lắm.

Chỉ có Lý Khải ngồi xổm bên bờ sông, tuy hắn cũng rất mệt, mồ hôi ướt đẫm, trên người còn có những vết thương do dây thừng cọ xát nhưng hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, không đi tranh bát canh thịt do quan phủ nấu.

Bạn đang đọc Vạn Đạo Trường Đồ 【 Bản Dịch 】 của Đại Não Bị Đào Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 390

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.