Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tế lễ 1

Phiên bản Dịch · 1030 chữ

Lục thúc biết Lý Khải tuy lai lịch không rõ nhưng làm việc cẩn thận, đầu óc thông minh, hiểu biết rộng, thiên phú hơn người, mới hai năm đã luyện Bài Ba Kình đến đại thành, điều mà rất nhiều lão phu kéo thuyền luyện tập mười năm cũng không làm được.

Tuy rằng Bài Ba Kình là môn công pháp thô sơ, chỉ có một tầng là hết nhưng dù sao cũng là công pháp, hai năm đã đại thành, quả là người có thiên phú nhất mà Lục thúc từng thấy.

Một người như vậy, sao có thể bị dọa thành ra thế này?

Nhưng Lý Khải không trả lời.

Bởi vì trong mắt hắn, thế giới đã thay đổi.

Hắn không nhìn Lục thúc, mà nhìn chằm chằm ra ngoài sông.

Dưới con thuyền lớn đang khai thông dòng sông, một khung hình với thiết kế vô cùng lạc quẻ, quê mùa hiện ra.

Trên đó còn có một dòng chữ Hán:

"Lễ khai hà, tiến độ 46%."

Phía trong khung hình còn có một thanh tiến độ, hiển thị đúng 46%.

Hắn lại nhìn sang người kéo thuyền đang uống canh bên kia.

Bên dưới người kéo thuyền hiện lên một dòng chữ, với khung hình quê mùa tương tự.

"Đang ăn, tiến độ 84%."

Trong khung cũng có một thanh tiến độ, hơn nữa, nó nhanh chóng tăng lên 100%.

Đúng lúc thanh tiến độ đạt 100%, người kéo thuyền kia cũng vừa uống hết bát canh.

Hắn đặt bát xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Thanh tiến độ trên đầu người kéo thuyền kia biến thành "Đang nghỉ ngơi, tiến độ 1%."

"Tiểu Lý? Lý Khải?" Lúc này, khuôn mặt Lục thúc xuất hiện trước mặt Lý Khải. Y tiến sát lại gần, vẻ mặt lo lắng, lông mày nhíu chặt.

Lý Khải có thể thấy rõ ràng, trên đầu Lục thúc có một thanh tiến độ giống hệt hai thanh trước đó.

"Đang quan sát, tiến độ 21%."

Trong khung hình, rõ ràng đang hiển thị những gì Lục thúc đang làm!

"Tiểu Lý?" Lục thúc lên giọng.

"Dạ!" Lý Khải vội vàng đáp, đè nén nỗi nghi hoặc trong lòng xuống, tạm thời không nghĩ đến thứ đang xuất hiện trước mắt mình nữa.

"Chuyện gì vậy? Ngươi gặp chuyện gì à? Có bị thương không?" Thấy Lý Khải đáp lời, Lục thúc vội hỏi.

"Không, không có, ta không sao." Lý Khải đứng dậy, vừa lắc đầu vừa đi về phía mép lều, nhìn xung quanh rồi hỏi: "Ta hôn mê bao lâu rồi? Có ai đuổi theo không?"

"Ngươi hôn mê chưa đến một khắc, cũng không có ai đuổi theo. Ngươi bị Lực Tráng Bang phát hiện à?"

"Phải, ta thấy, Lực Tráng Bang không biết bằng cách nào đã móc nối được với một cao nhân, được cao nhân đó truyền thụ một môn thuật pháp mới!" Lý Khải nói.

Thuật pháp!

Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Lục thúc tái mét.

Một môn thuật pháp!?

"Ngươi chắc chắn là một môn thuật pháp?" Sắc mặt Lục thúc cứng đờ.

"Ừm, một môn thuật pháp nhưng không biết sao, ta... hình như cũng học được?" Lý Khải xoa xoa đầu.

Đúng vậy, ngoài thanh tiến độ kỳ lạ trong đầu, hắn còn có thêm một phần ký ức khác.

Không đúng, không thể gọi là ký ức, vì trong đó không hề có bất kỳ hình ảnh, chữ viết hay hoa văn nào, mà giống một loại... cảm ngộ hơn?

"Ngươi cũng học được? Có thể dạy cho người trong bang không?" Vẻ mặt buồn bã của Lục thúc bỗng nhiên biến thành vui mừng.

"Ta không biết... Ta vẫn chưa sử dụng được, cũng không biết phải diễn tả thế nào, nó giống như một loại cảm giác, không có chữ viết, ta cũng không diễn tả được, cho ta chút thời gian." Lý Khải không biết nên nói thế nào.

"Chắc là thần ý truyền thừa, ngươi không diễn tả được là chuyện bình thường." Lục thúc gật gù, đồng ý với cách nói của Lý Khải.

"Lục thúc, thúc biết à?" Lý Khải kinh ngạc.

"Ngươi nghĩ Bài Ba Bang do ai lập ra? Bài Ba Kình do ai mang đến đây đầu tiên?" Lục thúc cười nói.

Sau đó, y lại an ủi Lý Khải: "Không sao, có được thần ý truyền thừa, coi như chúng ta không mất công. Chỉ có điều, Lực Tráng Bang làm cách nào bám được vào cao nhân đó?"

Lý Khải giải thích: "Ta nghe nói, cao nhân kia bói toán được Lực Tráng Bang có thể giúp hắn lấy được một món đồ 'Ngoại Đạo', nên mới thuê Lực Tráng Bang đi tìm, mà bọn họ cũng thật sự tìm được, nên cao nhân đó mới ban thưởng cho bọn họ một môn thuật pháp. Ta tình cờ gặp được cảnh tượng này, hình như cũng bị ảnh hưởng. Lục thúc, thần ý truyền thừa là gì?"

Sau khi xác nhận Lý Khải đã có được thần ý truyền thừa, sắc mặt Lục thúc hoàn toàn thả lỏng. Y nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai nghe lén mới nói tiếp: "Thần ý truyền thừa cụ thể là gì, ta cũng không biết nhưng ta biết, nó giống như việc ném một quyển sách vào đầu ngươi vậy, chỉ cần ngươi thường xuyên luyện tập là có thể học được công pháp trong đó. Trước kia ta cũng từng có cơ duyên, học được Bài Ba Kình, mới có Bài Ba Bang ngày hôm nay."

"Ngươi sẽ dạy cho chúng ta, đúng không?" Lục thúc hỏi, vẻ mặt có phần căng thẳng.

Tuy rằng y rất tin tưởng Lý Khải nhưng... đó dù sao cũng là thuật pháp.

"Thúc yên tâm, sau khi ta học được, sẽ không quên mọi người trong bang." Lý Khải vội vàng cam đoan.

Dù sao Bài Ba Bang cũng đã dạy hắn Bài Ba Kình, ban đầu cũng là Lục thúc cứu hắn, hắn không phải kẻ vong ân bội nghĩa, cũng không đến mức giấu diếm thuật pháp.

Bạn đang đọc Vạn Đạo Trường Đồ 【 Bản Dịch 】 của Đại Não Bị Đào Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 191

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.