Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngẫu nhiên 1

Phiên bản Dịch · 1003 chữ

"Ha ha, vẫn là A Đỗ biết nói chuyện!"

"Gọi là biết nói chuyện gì chứ, ta thấy Lý Khải huynh đệ chính là người làm nên đại sự!"

Đám thương nhân cũng nhao nhao phụ họa nhưng rõ ràng chỉ là đang nịnh hót, nói lời hay ý đẹp, chứ không thật lòng như lúc trước.

Lý Khải bị bọn họ làm cho dở khóc dở cười.

Những người này đang nghĩ gì vậy... Ven đường nhặt được một nữ nhân, sao đột nhiên lại biến thành hắn muốn cưới nàng ta?

Hắn cũng không phải quỷ đói, thấy người là muốn ăn...

Lúc này, có một tên thương nhân đột nhiên nói: "Ta nói này, Lý Khải huynh đệ, nếu ngươi thật sự thèm muốn thân thể nàng ta, chi bằng cứ trực tiếp chiếm đoạt nàng ta tại đây, dù sao nàng ta cũng đang hôn mê, chơi chán rồi, chơi vui vẻ rồi thì cứ vứt nàng ta bên đường là được, đâu thể để nàng ta liên lụy ngươi cả đời được đúng không?"

"Dù sao ngươi cũng là ân nhân cứu mạng của nàng ta, nàng ta lấy thân báo đáp cũng không có gì là quá đáng, đúng không?" Tên thương nhân kia cười hì hì.

Lời này nói ra chẳng có chút nhân tính nào, Lý Khải nghe vậy không vui, nhíu mày, dứt khoát đứng dậy, đi về phía nữ nhân kia, vừa đi vừa nói, dùng giọng điệu đùa cợt: "Này, nói gì mà chiếm đoạt nàng ta ngay bây giờ? Ta trông giống như..."

Lời còn chưa dứt, nữ nhân kia run lên một cái, tỉnh dậy.

"A, ngươi tỉnh rồi?" Lý Khải mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm, tỉnh là tốt rồi, như vậy hắn không cần phải xoắn xuýt nữa.

"Cô nương, ngươi tên gì?" Hắn quả quyết bước tới, hỏi nàng.

Ai ngờ, nữ nhân xinh đẹp này lại rụt đầu, vẻ mặt hoảng sợ, giọng nói run rẩy: "Ta... Ta rất lợi hại, ngươi, ngươi đừng tới gần..."

————————

Thẩm Thủy Bích nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.

Trước kia khi hầu hạ nương nương, tuy không phải cẩm y ngọc thực nhưng ít ra việc nặng đều có người hầu làm, nàng chỉ cần nghe theo lời của nương nương, sai bảo hạ nhân là được.

Nhưng nương nương vừa thất thế, bị ép chạy trốn tới đất Bách Việt, nàng đương nhiên cũng đi theo, dọc đường chịu không biết bao nhiêu khổ cực, còn bị thất lạc với nương nương, lưu lạc trong Thập Vạn Đại Sơn.

Những tên đạo sĩ kia, không chỉ đánh nát pháp bảo của nàng, mà còn gieo thần niệm vào trong tu vi của nàng, ép nàng tự hủy công lực, lúc này mới thoát khỏi sự giám sát.

Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, tìm được một ngôi miếu hoang đổ nát, điểm hóa một con chó hoang, định nghỉ ngơi một thời gian, kết quả lại gặp phải kẻ tu luyện thuật pháp độc nhất của Bách Việt Đại Chúc, không chừng là đệ tử hoặc là tùy tùng của một Chúc nhân nào đó, có quỷ thần hộ thể, có thể bói toán cát hung, thậm chí có thể nghịch chuyển thời tiết, dẹp yên gió hạn, tránh tai ương binh đao, chữa khỏi bệnh tật, trên người toàn là những loại thần thông kỳ lạ.

Nàng từng xem qua sách cổ, trong Vu thuật, có Đại Bặc và Đại Chúc là cao cấp nhất.

Đại Bặc nắm giữ ba loại phép bói toán, một là Ngọc Triệu, hai là Ngõa Triệu, ba là Nguyên Triệu, thể loại của chúng đều là một trăm hai mươi, bài tụng đều là một ngàn hai trăm.

Lại nắm giữ phép Tam Dịch, quẻ kinh đều là tám, biến hóa đều là sáu mươi tư.

Còn nắm giữ phép Tam Mộng, một là Trí Mộng, hai là Cơ Mộng, ba là Hàm Trắc, phép kinh vận là mười, biến hóa là chín mươi, lấy quốc gia đại sự làm bát mệnh của rùa, lấy bát mệnh để hỗ trợ ba loại phép bói toán, Tam Dịch, Tam Mộng để xem xét cát hung của thiên hạ, tính toán vận mệnh của chúng sinh.

Đại Chúc có thể làm đại tế, tế người quỷ, thần linh trên trời và dưới đất, lấy bản thân làm cho người quỷ, thần linh trên trời và dưới đất hòa hợp làm một để con người sử dụng, nắm giữ sáu loại tai họa, sáu loại cầu nguyện, làm sáu loại bài văn tế, phân biệt sáu loại dấu hiệu, chín loại tế lễ, chín loại bái lạy, nắm giữ thủy hỏa để phụng sự quỷ thần mà gọi là Chúc, bên cạnh có quỷ thần hộ thân, tiên tổ anh linh đi theo, thần linh trên trời và dưới đất, tứ phương thần linh đều che chở cho hắn, uy năng vô cùng đáng sợ.

Đại Bặc và Đại Chúc đều là cường giả cao cấp nhất của Vu Đạo, trước khi Nhân Đạo xâm lấn, chính là kẻ nắm giữ Bách Việt không thể nghi ngờ.

Vạn Thú Thuật chính là một loại thuật pháp độc nhất của Đại Chúc, là đặc quyền của Chúc nhân.

Sau khi nàng đi ra ngoài, xác nhận đó quả thật là thuật pháp độc nhất của Đại Chúc, là Ngưu Lực Thuật do bách thú ban cho, lúc ấy nàng sợ đến choáng váng.

Nghĩ ngợi hồi lâu, nàng vẫn quyết định chạy trốn, dù sao chó hoang cũng không có linh trí, chỉ là chó điên mà thôi, nàng chỉ dùng nó để bảo vệ an toàn tạm thời.

Vì vậy, nàng gọi ra màn sương đen này.

Đây là một loại thuật pháp, tên là Táng Khí Thuật.

Táng có nghĩa là giấu kín, ẩn sinh khí.

Bạn đang đọc Vạn Đạo Trường Đồ 【 Bản Dịch 】 của Đại Não Bị Đào Không
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Athox
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 101

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.