Yêu Ma
"Không phiền không phiền, điên rồi càng tốt, không cần phải chịu trách nhiệm. Nếm thử tư vị xong rồi vứt nàng ta bên đường là được, nàng ta sẽ tự bỏ chạy, chúng ta cũng không cần phải động tay." Một tên thương nhân bên cạnh nói.
Lý Khải càng hiểu rõ tình hình của đám thương nhân này hơn, thảo nào A Đỗ không dám đi cùng bọn họ, mà chỉ có thể tìm người qua đường xa lạ.
Những người này, bình thường chắc là thương nhân nhưng một khi có cơ hội sẽ lập tức biến thành kẻ cướp, căn bản không ngại làm điều ác, có lẽ có chút nghĩa khí nhưng cũng giống như Lý Quỳ, chỉ có chút nghĩa khí với người, mà không có quan niệm đúng sai.
Còn về phần đại nghĩa, đó là thứ dành cho những kẻ muốn gánh vác thiên hạ, Lý Khải cảm thấy bản thân chỉ là một tên phu khuân vác nhỏ bé, căn bản không có tư cách bàn đến.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì, Thẩm Thủy Bích nghe vậy, lập tức đứng dậy: "Ta... Ta không có điên! Các ngươi, đừng... đừng..." Nàng ấp úng hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra: "Đừng đụng vào ta!"
So với việc nói lắp, động tác đứng dậy của nàng lại cực kỳ nhanh nhẹn, căn bản không giống như người bị xóc nảy cả đêm.
Bởi vì tên Lý Khải kia, cười trông rất đáng sợ, lộ ra hàm răng, giống như muốn ăn thịt người.
Không đúng, là ăn thịt thỏ.
Về phần Lý Khải, hắn có chút khó hiểu.
Lần này hắn không dừng lại, mà nói một mạch: "Vị cô nương này, ngươi tên gì?"
Tuy không biết nữ nhân này hiểu lầm chuyện gì nhưng nàng ta có vẻ không được thông minh lắm, cứ dẫn dắt nàng ta trước đã.
"Ta... Ta tên Thẩm Thủy Bích."
"Ta tên Lý Khải, Thẩm cô nương, trước đó ngươi bị yêu quái kia bắt cóc sao? Ngươi còn nhớ nhà ngươi ở đâu không?" Lý Khải lại hỏi.
"Nhà ta ở Kiếm Nam..." Thẩm Thủy Bích theo bản năng trả lời, sau đó nàng đột nhiên phản ứng lại, vội vàng che miệng.
"Kiếm Nam?" Lý Khải ngạc nhiên, chưa từng nghe nói đến địa danh này, gần Lễ Châu có nơi nào gọi là Kiếm Nam sao?
Hắn nhìn về phía đám thương nhân xung quanh, những người này đi khắp nơi buôn bán, hẳn là biết nhiều địa danh.
Nhưng đám thương nhân dường như cũng đều mờ mịt, chưa từng nghe nói đến.
Chỉ có A Đỗ, suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên nói: "Ta từng đi theo thương đội của một thương nhân lớn, nghe bọn họ nói chuyện, biết Đường Quốc có một địa danh, tên là Kiếm Nam đạo, có phải nơi này không?"
"Đường Quốc?" Lý Khải nhíu mày: "Thẩm cô nương, ngươi đến từ Đường Quốc?"
"Không, không phải! Chắc là chỉ trùng tên thôi! Ta, ta ta... Kiếm Nam của ta là một nơi nhỏ bé, các ngươi chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường!" Thẩm Thủy Bích vội vàng nói.
"Vậy Thẩm cô nương, yêu ma lúc trước có quan hệ gì với ngươi không?"
"Không, không có quan hệ!" Thẩm Thủy Bích vội vàng đáp!
Lần này, đám thương nhân đồng loạt lùi lại một bước, rút đao ra.
A Đỗ cũng trốn ra phía sau.
Thẩm Thủy Bích lập tức nhận ra mình lỡ lời.
Nước mắt nàng sắp rơi xuống.
Lúc ở bên cạnh nương nương, nàng chưa bao giờ nói dối!
Bây giờ không chỉ phải nói dối, mà còn nói lắp bắp, vụng về đến mức ai cũng nhìn ra.
Nhưng Lý Khải không quay đầu lại, mà đưa tay ra sau lưng, lặng lẽ ra hiệu cho những người khác mau chóng rời đi.
Sau đó, hắn như không hề nhận ra động tĩnh phía sau, bước tới: "Vậy à, không sao là tốt rồi, làm ta sợ muốn chết." Lý Khải gãi đầu, nở nụ cười hiền lành.
"Ồ..." Thẩm Thủy Bích có chút nghi ngờ.
Tên này... bị lừa rồi sao?
"Chỉ có điều, thật ngại quá, cô nương, chúng ta đều là kẻ lao lực, chẳng có bản lĩnh gì, không thể đưa ngươi về Kiếm Nam, lại không quen thuộc địa hình, năng lực có hạn, nếu không, chúng ta ở đây mỗi người một ngả được không?" Lý Khải khách sáo nói.
Thẩm Thủy Bích nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, quên cả mọi thứ, vội vàng gật đầu.
"Vậy thì cứ như thế đi, chúng ta đi trước, cô nương e là phải tự mình về nhà rồi." Lý Khải dùng vẻ mặt hiền lành nói.
"Không sao, không sao! Ta tự mình về được!" Thẩm Thủy Bích vội nói.
"Vậy chúng ta chia tay tại đây, bánh gạo trong nồi đều chưa ăn, chúng ta múc vào bát chia nhau, cô nương có thể ăn trước, lót dạ." Lý Khải lại nói.
"Cảm ơn ngươi!" Thẩm Thủy Bích liên tục cúi đầu cảm tạ, đã quên mất mình bị thứ gì dọa sợ mà bỏ chạy nữa rồi.
Lý Khải nói xong, quay đầu lại, nháy mắt ra hiệu với mọi người.
Đám thương nhân lập tức cầm lấy đao bổ củi, đeo gùi lên lưng, ngay cả nồi cũng không cần, co cẳng bỏ chạy!
Lý Khải cũng không chút do dự đuổi theo, mang theo A Đỗ chạy như bay!
Đùa sao! Phía sau hơn phân nửa là yêu quái!
Hơn nữa, nàng ta chẳng khác gì người thường, đoán chừng là yêu quái có thể hóa hình, yêu quái chó hoang kia chắc chắn có liên quan đến nàng ta!
Tuy không biết nàng ta đang nghĩ gì nhưng thừa dịp yêu quái này đầu óc không được minh mẫn, sao còn không mau chuồn đi, chẳng lẽ muốn chết sao?
Đăng bởi | Athox |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 78 |