Giấc mơ kì lạ cùng tấm thẻ biết nói
“ Sao cậu không ngồi xuống nhỉ ? Nó sắp bắt đầu rồi . “
Nhìn người thanh niên đeo một tấm mặt che đi toàn bộ khuôn mặt chỉ lộ ra một con mắt màu bạc trắng đang vừa ngồi gác chân vừa ra hiệu cho mình lại gần một cách hết sức thân thiện , Trần Lâm Anh không khỏi cảm thấy khó hiểu .
{ Rạp chiếu phim này là đâu ? Mình vì sao lại ở đây ? Người này là ai ? Vì sao lại vẫy mình ? … }
Hàng loạt câu hỏi không ngừng thoáng qua tâm trí làm cho Trần Lâm Anh không biết từ lúc nào đã bất chi bất giác ngồi xuống cùng người thanh niên kia .
“ Muốn hỏi gì trước khi kịch hay bắt đầu không ? “
Cảm nhận con mắt vô hồn nhưng lại toát lên vẻ cao ngạo từ trong tận xương tuỷ của người kia nhìn mình không rời , Trần Lâm Anh rất muốn người này giải đáp tất cả nghi vấn trong lòng mình lúc này .
Thế nhưng , hắn lại rất nhanh phát hiện là mình cái gì cũng không thể nói ra được .
“ Mà thôi , sớm muộn gì cậu cũng sẽ tự hiểu . Ít ra , ta tin là vậy . “
Hai người ngồi trong im lặng không biết trong bao lâu .
Người thanh niên vẫn ngồi gác chân thi thoảng ngân nga một vài điệu khúc vừa có phần quen thuộc nhưng lại hết sức xa lạ với Trần Lâm Anh .
Trong khi đó , số nghi vấn trong đầu hắn càng lúc càng nhiều .
Bỗng nhiên , người thanh niên phá vỡ sự im ắng trên trong rạp chiếu phim bằng cách hỏi Trần Lâm Anh .
“ Cậu biết giấc mơ là gì chứ ? “
Trần Lâm Anh chỉ theo bản năng đáp .
“ Không . “
Người thanh niên bỗng cười nhẹ nói .
“ Giấc mơ là một thứ mà cho dù những kẻ tự nhận cai quản nó cũng không hiểu được hết được sự vi diệu của nó . Lấy rạp chiếu phim này làm ví dụ chẳng hạn , nó là giấc mơ cho phép một người nhìn vào giấc mơ của chính mình . “
“ Hả ? “
Vẻ khác hiểu trên khuôn mặt Trần Lâm Anh càng lúc càng đậm .
Người này nói gì , hắn thật không hiểu .
“ Không cần cố . Sau này , cậu sẽ tự hiểu . Còn bây giờ , tất cả những gì hai ta cần làm chỉ là ngồi và trải nhiệm đoạn hồi ức này mà thôi . “
Vừa dứt lời , khung cảnh xung quanh người thanh niên cùng Trần Lâm Anh đã biến thành khoảng không vũ trụ bao la trên một tình cầu bị bảo phủ trong mái vòm màu vàng kim chói loá .
“ Vì sao mi không bỏ cuộc đi ? Cho dù có làm gì đi nữa thì tất cả cũng đã định . “
{ Tại sao khuôn mặt của cô gái đó lại quen thuộc như vậy cơ chứ ? }
Khi nhìn vào khuôn mặt có chút vô cảm của chủ nhận giọng nói kia , Trần Lâm Anh không khỏi cảm thấy lồng ngực mình có chút đau nhói .
“ Đơn giản thôi . Không có một đứa ngốc nào đó , mọi người ăn sẽ mất ngon . Nên chúng ta cùng về chứ , Cá ngốc ? “
Lúc này , một người thanh niên cao lớn sở hữu một mái tóc đen rối xoã ngang vai bỗng xuất hiện cách người thiếu nữ tóc bạch kim kia một khoảng không gần cũng không xa .
“ Mi nghĩ rằng mọi thứ còn có thể cứu rỗi ư ?
Thế giới đã từng tươi đẹp nay đã một lần nữa đứng trước ranh giới của sự sụp đổ .
Những sợi dây vô hình từng kết nối vạn vật đã đứt đoạn .
Những quy tắc đáng lẽ trường tồn cùng trời đất đã bị phá bỏ .
Ấy vậy mà mi vẫn muốn nắm lấy cái lí tưởng viển vông đó của mình ư ? “
“ Tất nhiên rồi . Dù sao thì ta cũng không thể đứng nhìn cô tự huỷ hoại chính mình được , Cá Ngốc . “
{ Người này vì sao có thể nói được như vậy trong khi ánh mắt luôn tràn đầy sự hối hận cơ chứ ? }
“ Vô vọng thôi . Cho dù mi quay ngược thời gian bao nhiêu lần đi nữa , kết quả cũng mãi chỉ có một mà thôi . Không phải ta cùng con nhóc này thì cũng là một trong số chúng thôi . “
{ Chẳng lẽ chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần sao ? }
“ Ta biết chứ . Ta đã nhìn thấy rất nhiều . Ta đã thấy thế gian này rơi vào mùa đông vô tận không có hồi kết . Ta đã thấy nó bị ngọn lửa của thù hận thiêu đốt thành tro tàn . Ta đã thấy mọi thứ hoá thành lôi dung sớm nở , sớm tàn . Ta đã vô lực nhìn mọi thứ biến thành ảo cảnh cõi mơ . Ta đã nhìn thấy vô số lỗ đen trọng điệp chia năm , xẻ bảy vũ trụ . Thế nhưng … “
{ Nếu đã thấy nhiều như vậy , sao lại phải làm lại tất cả không biết bao nhiêu lần chứ ? }
“ Ta muốn mọi người được một cái kết hoàn mỹ . Ta muốn không một ai mà ta yêu thương phải đau khổ cả . Bất kể cho cái giá mà ta phải trả có là gì đi chăng nữa ! “
{ Thực sự đáng sao ? }
“ Cảm giác này ? “
“ Herrscher Trigger . Nó được tạo nên từ một lõi đáng ra không thể tồn tại , Creation Core. Cô chắc cũng không nghĩ là nó sẽ tồn tại nhỉ , Nữ Vương . Dùng nó , ta có thể tạo nên chân chính Tân Thế Giới , một nơi mà mọi người đều sẽ có cuộc sống bình yên . “
{ Thật không hiểu được . }
< Herrscher On ! Unending Corruption ! World ! System ! Perfect Match ! >
“ Vì một thứ bản thân mãi mãi không thể thấy mà đánh mất chính mình , đáng sao ? “
“ Có chứ . Dù thành công hay thất bại , tất cả mọi người đều sẽ được hạnh phúc . Cho dù là cô đi nữa . “
< Over The Limitation ! ~ Give up your humanity ? >
“ Dù thế giới đó sẽ không có chỗ cho một kẻ như mi ư ? “
“ Chính xác . “
< White Void ! Black Space ! Collapse ! New Beginning ! >
{ Rốt cuộc vì sao ? }
Cảnh tượng mọi thứ xung quanh lại một lần nữa trở lại rạp chiếu phim vắng vẻ kia .
Người thanh niên chỉ bình thản nói với Trần Lâm Anh .
“ Khóc đi . Nếu buồn hãy cứ khóc . Nó chưa bao giờ là sai cả . “
Không để ý hai vệt dài trên mặt cùng đôi mắt đỏ lừ , Trần Lâm Anh chỉ nói .
“ Anh rốt cuộc là ai ? “
Người thanh niên bình thản đáp
“ Là cậu đó . Là cậu của vô số , vô số năm về sau . Hoặc cũng có thể là về trước cũng không biết chừng . “
Nói xong , người thanh niên bỗng quay ra nhìn Trần Lâm Anh .
“ Cậu sẽ trở thành Ma Thần , ta à . “
“ Ý anh là sao ? “
“ Giải thích cậu cũng không hiểu được đâu . Có lẽ thế này là nhanh nhất . “
Gỡ tấm mặt nạ xuống , người thanh niên từ từ quay sang nhìn thẳng Trần Lâm Anh .
“ Sao ? Thất vọng chứ ? “
Nhìn khuôn mặt anh tuấn mang vài nét giống mình , Trần Lâm Anh không khỏi lỡ miệng nói .
“ Nhìn thật muốn đấm . “
Khung cảnh hàng ghế xung quanh dần trở thành sự trống rỗng của một khoảng không tối tăm .
Trần Lâm Anh không nhìn thanh niên nói .
“ Tất cả vừa rồi là thật ư ? “
“ Ai nói cảm nhận được sẽ là thật ? Ai nói không cảm nhận được sẽ là giả ? Điều quan trọng là ý định của cậu bây giờ là gì đây ? “
Người thanh niên bỗng lấy ra một tấm thẻ óng ánh vạn luồng ánh sáng đưa vào tay Trần Lâm Anh rồi nói .
“ Cầm nó mà dùng cho tốt vào . Cứ coi như đây là một món quà đi . “
Người thanh niên chầm chậm đứng lên cùng Trần Lâm Anh nhìn nhau thật lâu cho đến lúc anh ta bỗng mỉm cười .
“ Sắp tới cậu sẽ mệt lắm đó . Có thể cậu sẽ muốn bỏ cuộc . Có thể cậu sẽ phải vào sinh ra tử hết lần này đến lần khác cũng không biết chừng . Thế nhưng , nếu là cậu thì mọi thứ sẽ ổn thôi . Ta tin vậy . “
Nhìn cơ thể của người thanh niên dần dần trở nên trong suốt như một bóng trắng , Trần Lâm Anh không khỏi vội nói .
“ Khoan , tôi – “
Lời còn chưa hoàn chỉnh , người thanh niên đã giơ ngón trỏ điểm lên trán của Trần Lâm Anh khiến hắn cảm thấy mí mắt của mình dần nặng trĩu lại .
“ Thời gian không còn nhiều rồi , ta à . Hãy mau bước lên hành trình của cậu đi . Nếu không , ai sẽ đi cứu lấy những người tội nghiệp đó đây . “
Lúc này , một người thiếu niên đang nằm sâu giấc trong căn phòng ngủ nhỏ trong một căn nhà ba tầng trong căn ngõ nhỏ bỗng hoảng hốt bật dậy .
“ Mới ba giờ sao ? “
Nhìn điện thoại mới ba giờ sáng , Trần Lâm Anh không khỏi mệt mỏi nằm tiếp nhìn trần nhà .
“ Xem ra mất ngủ rồi . Mơ gì mà quái thế không biết . “
Nghĩ lại giấc mơ vừa nãy , Trần Lâm Anh thực sự cảm thấy đầu mình có chút đau .
{ Xem ra sắp tới nên bớt vụ xem phim đến muộn kia đi . }
Tự nhủ với mình như vậy , Trần Lâm Anh bỗng bất giác nhìn vào một tấm thẻ óng ánh đang trôi nổi bên cạnh mình .
“ Cái – “
“ Buổi sáng tốt lành , Ma Thần đại nhân . Chúng ta hãy cùng tập luyện nào .“
Đăng bởi | VoDanh |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |