Hắc Hổ Bang
Trong một căn hẻm nhỏ.
- Tiểu nương tử, ta thấy ngươi say xỉn thành ra như vậy hay là để ta đưa ngươi về a.
- Đại ca, ngài không phải tính ăn một mình chứ, huynh đệ phía sau vẫn còn chờ ngài nói một câu đó.
- Hắc hắc, không ngờ mới sáng sớm lại vớ được con hàng ngon như vậy.
- Ha ha ...
Vài tên lưu manh to lớn vây lấy một cô gái khuôn mặt ửng đỏ do say rượu, trên người nàng toát lên hương khí nồng nặc khiến bọ chúng càng hưng phấn, tên đại ca trong đó dơ tay ra muốn động thủ, song thủ hướng về cặp thỏ ngọc của nàng chộp tới.
Thiếu nữ thần trí tựa hồ có chút mê man, gắt gỏng quát lên:
- Hức, các ngươi muốn làm gì, hức, có biết bổn cô nương là ai không, các ngươi ai dám động đến ta đảm bảo kẻ đó không sống qua ngày mai!
Lời nói của nàng đối với đám lưu manh này như nước đổ đầu vịt, chúng nghe qua câu này nhiều rồi, hiện tại vẫn còn đứng ở đây không bị làm sao cả, cả đám từ từ tiến lại gần, khuôn mặt có bao nhiêu bỉ ổi hiện lên rõ ràng, ánh mắt dâm tà như muốn đem thiếu nữ trước mặt ăn tươi nuốt sống.
- Mỹ nữ đừng sợ, để các vị ca ca đây giúp ngươi an ủi.
- Hắc hắc...
Tên đại ca hào hứng tiến đến, bọn hắn cũng có một chút tiếng tăm trong vùng này, mới cả bây giờ trời vẫn còn khá sớm người đi đường vẫn chưa có ai, bọn chúng làm gì cũng không ai biết.
- Bọn mày đang muốn làm gì?
Đúng lúc bọn chúng tưởng chừng đã đắc thủ, dâm thủ chỉ còn cách bộ ngực kia chỉ một tấc, một giọng nói trầm thấp đột nhiên xuất hiện.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào một thanh niên đã đứng trước con hẻm kia, khuôn mặt cực kì điển trai nhưng ánh mắt băng lãnh lạnh lùng quan sát bọn hắn.
Tên đại ca bị mất hứng có chút bực bội quát:
- Mày là thằng nào, không phải chuyện của mày, cút đi!
- Chính là vì còn những tên như chúng mày mà xã hội này mới kém phát triển như vậy, tao hôm nay phải thay trời hành đạo, dạy dỗ bọn mày một phen.
Thiếu niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng từ từ bước tới, từ trên người hắn tỏa ra một cỗ áp lực khó tả, giống như một con dã thú đang chờ thời khắc bạo phát vậy.
Tên đại ca thấy vậy khuôn mặt chợt mỉm cười:
- Hừ, tưởng là người thế nào, hóa ra cũng là muốn nhập bọn cũng bọn ta sao?
- Ha ha
Đám đàn em nghe vậy phá lên cười, Trần Dương cũng cười, tuy nhiên nụ cười này lại như tiếng cười vọng ra từ địa ngục.
- Khặc khặc... Tốt lắm, tốt lắm, gặp các ngươi ở đây thật đúng lúc!
Tên đại ca cuối cùng thu lại vẻ tươi cười, hắn đã nhận ra tên thiếu niên trước mặt này không có ý tốt, chỉ vào hai tên đàn em nói:
- Tên này không biết sống chết muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là cười chết lão tử, hai ngươi mau lên dạy dỗ hắn một phen, đánh tàn phế luôn càng tốt.
Trần Dương không đợi chúng kịp động, thân hình lóe một cái lập tức xuất hiện trước mặt tên đại ca kia, năm ngón tay co lại hướng về phía ót hắn vỗ đến.
Tên đại ca ánh mắt co rụt, hắn chỉ thấy người thanh niên này từ khoảng cách hơn mười mét lập tức xuất hiện trước mặt mình, di chuyển này đã làm hắn kinh hoàng thật sự, đặc biệt là cảm giác tử vong mà bàn tay kia mang đến khiến hắn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Bụp!
Trần Dương vỗ một cái vào đầu hắn, bàn tay khẽ co lại, đầu của tên đại ca như một quả dưa lập tức nát bấy, dịch não cũng huyết dịch đỏ lòm văng tung tóe lên người. Tên đại ca không kịp kêu một tiếng chết tại chỗ, Trần Dương xưa nay chưa hề để những ai có ý muốn giết mình sống sót, nếu tên đại ca kia không đe dọa đem hắn phế đi thì còn có đường sống, động đến đại kỵ của hắn đều phải chết.
- A A A !!! Giết người!!
Ọe! Ọe! ...
Đám lưu manh xưa nay chỉ đi bắt nát người khác nào có chứng kiến qua cảnh tượng ghê rợn như vậy, ai nấy run cầm cập sợ hãi, ánh mắt nhìn thiếu niên đứng trước mặt như một ác ma, dám ở trong thành phố giết người, có phải hắn chuẩn bị giết chúng ta diệt khẩu hay không, cả người bọn hắn đều tê dại, nhìn đại ca của mình bây giờ thịt óc lẫn lộn thi nhau nôn thốc nôn tháo.
Cơn say của thiếu nữ cũng đã bay đâu mất, nàng sợ hãi thét lên rồi cũng nôn hết những gì còn sót trong bụng ra ngoài.
Trần Dương xuất thủ nhanh như chớp, ngón tay điểm ra ấn vào một vài huyệt vị trên người bọn chúng khiến cả đám như bị dính định thân thuật đứng im bất động, ai nấy khuôn mặt biến sắc sợ hãi nhìn hắn, bọn chúng muốn la lên nhờ người đến cứu nhưng âm thanh không thể phát ra, cả người chỉ còn duy nhất thần kinh là còn điều khiển được, cơ thể tê liệt không thể nhúc nhích.
Trần Dương chứng kiến cũng phải cảm thán, thật không uổng công hắn dùng kim văn sửa đổi Cửu Âm Chân Kinh, đúng là võ học kinh thế tuyệt luân, chiêu hắn vừa dùng để bóp nát đầu tên kia chính là Cửu Âm Thần Trảo, công pháp có khí tức sát lục quá mạnh, ra tay ắt phải thấy máu, đây là công pháp toàn diện mà ngay cả Nguyên Lão cũng khuyến khích hắn học, tác dụng không thể tầm thường được.
- Hiện tại ta có một số câu hỏi muốn hỏi các ngươi, nếu hợp tác ta sẽ suy nghĩ tha cho các ngươi một con đường sống, còn không tất cả hôm nay đều phải chết, nghe rõ chưa?
Đám người không thể nói chuyện, chỉ biết dùng ánh mắt biểu thị, Trần Dương tiến đến mở huyệt nói cho một tên, tên kia như gặp được tổ tiên không ngừng cầu xin:
- Đại ca tha mạng, ta nói, tất cả những gì ta biết đều nói cho ngài hết!
- Coi như các ngươi có giác ngộ, ta hỏi ngươi, các ngươi có quen biết Hắc Hổ Bang không?
- Dạ có, chúng ta chính là tiểu đệ ở trong Hắc Hổ Bang, lưu manh trong thành phố này tất cả đều là người của Hắc Hổ Bang.
- Tốt, hiện tại ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, cá ngươi lập tức dẫn ta đến gặp bang chủ của các ngươi.
Nhận được tin tức mình muốn, Trần Dương lập tức giải huyệt cho đám người, cả đám sau đó run sợ tụ lại một đám thành thật dẫn dường cho hắn, không một tên nào có ý dịnh bỏ trốn, đơn giản là chạy không thoát a.
Trước khi đi Trần Dương quay lại nhìn về vị mỹ nữ vẫn còn bị điểm huyệt ngồi đó mỉm cười nói:
- Mười lăm phút sau ngươi có thể cử động được, ta nghĩ ngươi sẽ không nói chuyện này ra ngoài đi.
Đáp lại hắn chỉ là ánh mắt khẩn cầu sợ hãi của nàng, xem ra cô nàng này bị cảnh tượng kia dọa sợ không nhẹ, Trần Dương ngay cả quỷ vật kinh khủng hơn vạn phần cũng đã từng thấy qua tất nhiên không để chuyện này vào mắt.
...
Cửu Âm Chân Kinh là một môn võ học thượng thừa được đúc kết từ tinh hoa của Đạo gia, nghiêng về sát phạt, môn võ công này sau khi được sửa đổi thì càng mạnh mẽ, uy lực chủ yếu có sát thương với quỷ vật nhưng với nhục thể con ngươi cũng không thể kinh thường.
Cửu Âm Chân Kinh chia làm hai phần, thượng quyển gồm 18 loại tâm pháp võ thuật khác nhau bao gồm Bắc Đẩu Đại Pháp, Dịch Cân Đoạn Cốt Thiên, Liệu Thương Thiên, Điểm Huyệt Thiên, Giải Huyệt Bí Quyết, Bế Khí Bí Quyết, Thu Cân Súc Cốt Pháp, Di Hồn Đại Pháp, Xà Hành Ly Phiên Thuật, Phi Những Kình, Thượng Thiên Thê, Tổng Cương, Nội Công Tâm Pháp, Hoành Không Na Di, Quỷ Ngục Âm Phong Hống, Đả Thông Kinh Mạch, Di Huyệt Đại Pháp, Pháp Môn Quý Tức, thiên biến vạn hóa diệu dụng trong mọi hoàn cảnh.
Hạ quyển chứa đựng những chiêu thức võ học làm nên tên tuổi của Cửu Âm Chân Kinh gồm Đại Phục Ma Chưởng Pháp, Thủ Huy Ngũ Huyền, Tồi Kiên Thần Trảo, Bạch Mãng Tiên Pháp, Cửu Âm Thần Trảo, Tồi Tâm Chưởng, Kim Chung Tráo, Loa Toàn Cửu Ảnh.
Trần Dương có lợi thế về kim văn, chỉ cần công pháp được cải tạo được bằng kim văn hắn có thể lập tức nắm bắt đốn ngộ hoàn toàn, còn lại chỉ là việc áp dụng vào thực chiến sao cho phù hợp, đối với Cửu Âm Chân Kinh hắn có thể tự tin so chiêu với bất kì kẻ nào trong phạm vị Hậu Thiên.
Đi được một lúc, đám lưu manh kia đưa hắn đến một quán bar cách đó không xa, giờ mới là sáng sớm hoạt động của quán đã kết thúc, Trần Dương nhìn quanh không thấy một ai nghi hoặc kéo một tên lại hỏi:
- Các ngươi đây là đang lừa gạt ta sao?
- Chúng ta cho dù có mười cái mạng cũng không dám lừa ngài, nơi này đích thị là hang ổ của Hắc Hổ Bang chúng ta, có điều nó nằm ở dưới một tầng hầm, nơi này bất quá chỉ là một lớp ngụy trang thôi.
Tên kia run rẩy như cầy sấy sợ hãi đáp, hắn thực sự sợ mình không trả lời hợp ý sẽ bị một chưởng vỗ chết, tấm gương sáng của tên đại ca kia vẫn còn hiện rõ trong tâm trí.
- Dẫn đường đi.
Đám người như được đại xá khuôn mặt ai nấy cố nặn ra một nụ cười đưa hắn đi, tầng hầm này che dấu rất kĩ, vậy mà lại ẩn dấu phía sau một bức tường, đám người loạy hoay một hồi tìm cơ quan, 'Xoẹt' bờ tường đột nhiên quay chuyển để lộ ra một thông đạo hẹp nối liền xuống lòng đất.
Trần Dương khẽ nhíu lông mày nói với mấy tên kia một tiếng rồi nhẹ nhàng bước xuống, đám người theo lệnh hắn lập tức đi tìm bang chủ của mình.
Bước xuống bậc thang cuối cùng, đập vào mắt hắn là một hành lang dài, hai bên là những căn phòng đang đóng kín cửa, thỉnh thoảng còn truyền ra một vài tiếng kêu dâm đãng, Trần Dương tiếu dung hiện lên trên mặt, tên bang chủ Hắc Hổ Bang này rất có cá tính, địa hình này đối với những kẻ có mưu đồ thập phần bất lợi, chỉ cần vào nơi đây thì chắc chắn sẽ không chạy thoát, nhưng hiện tại hắn cũng không phải lo về vấn đề này, bê tông cốt thép đối với hắn chỉ mỏng manh như một đống đậu hủ, không có tính khiêu chiến.
Hành lang này được canh chừng nghiêm mật, dọc đường đi hắn đã gặp ít nhất phải đến trăm người, ai nấy khuôn mặt dữ tợn, tuy nhiên không có ai lao lên mà chỉ nói gì đó qua bộ đàm rồi đem đám người bọn hắn bao vây lại làm mấy tên dẫn đường cho hắn lo sợ như thiếu nữ sắp bị làm nhục.
- Đứng lại, các ngươi sao lại đưa một tên lạ mặt vào nơi đây, không biết quy tắc không để người không liên quan xuống đây sao?
Một tên to con lực lưỡng từ trong đám đông bước ra không thèm nhìn Trần Dương lấy một cái hướng về đám lưu manh truy vấn.
- Chúng ta ...
Chúng đang định trả lời thì Trần Dương khoát tay một cái, cả đám đều thức thời im miệng, chỉ thấy Trần Dương chăm chú nhìn về tên đại hán kia nói:
- Ta muốn gặp bang chủ của các ngươi, mau chóng đi thông báo đi!
- Hắc, tên tiểu tử này thật thú vị, Cương Báo ta đi theo bang chủ đã hơn chục năm mà vẫn chưa gặp người nào ngông cuồng như ngươi, muốn gặp bang chủ sao, ngươi chưa có đủ quyền hạn đó, hôm nay ngươi tự tiện xông vào đây chỉ có một kết cục, chết!
Đám lưu manh định lên tiếng ngăn cản nhưng bị Trần Dương trừng một cái khiến chúng co lại thành đoàn thầm cầu nguyện cho Cương Báo ca, tên này chính là một sát nhân không ghê tay, ngươi đụng vào hắn làm gì cơ chứ!
Trần Dương nhìn hơn một trăm tên đang bao vây mình ánh mắt co chút cuồng nhiệt nói:
- Hắc, hắc, ta cũng biết các ngươi không đơn giản như vậy cho ta đi vào, vậy thì để ta cho bang chủ của các ngươi phải đích thân ra gặp ta vậy!
Đến rồi, tên này lại muốn đại khai sát giới rồi, đám lưu manh nghe thấy điệu cười cuồng tiếu kia khuôn mặt biến sắc tái nhợt ôm lấy nhau thành một đoàn.
Cương Báo cười ha hả:
- Được lắm, lời nói đủ ngông, ta xem ngươi làm sao có thể đánh lại hơn một trăm người cùng lúc, cho dù có là binh vương cũng không sống sót thoát ra khỏi đây.
- Tất cả xông lên, đem tên tiểu tử này đánh đập một trận rồi quang ra ngoài cho bàn dân thiên hạ xem, không thể để uy thế cảu Hắc Hổ Bang bị coi nhẹ được.
Hơn trăm tên lăm le tiến đến, mã tấu gậy gộc trên tay ánh lên hào quang lạnh lẽo, Trần Dương mỉm cười một tiếng, đám người này không muốn giết hắn, vậy hắn cũng chỉ dạy dỗ một trận.
Tâm pháp Cửu Âm Chân Kinh trong cơ thể vận chuyển, thân hình hắn lóe lên lập tức biến mất, Cương Báo ánh mắt co rút thốt lên:
- Càn Khôn Đại Na Di!
- Không, ngươi nói sai rồi, là Hoành Không Na Di!
Một giọng nói đầy từ tính bỗng vang lên sau lưng Cương Báo khiến hắn bất giác rùng mình, vội vàng xoay người trở lại, thiếu niên này làm sao có thể làm được điều đó, hắn không thể theo kịp được chuyển động xuất thần nhập quỷ kia. Hắn chỉ cảm thấy một ngón tay đột nhiên ấn mạnh vào vùng ngực, cả cơ thể đột nhiên cứng nhắc không thể cử động, ánh mắt kinh hãi khó tin thêm vào đó là hoảng sợ.
Trần Dương lúc này bước tới nhẹ nhàng nói một câu:
- Ta sẽ không giết ngươi.
Rồi lao vào đám người đang chờ sẵn mình ngoài kia, Trần Dương như hổ nhập bầy gà đem thượng quyển Cửu Âm Chân Kinh thi truyển, hắn không dùng võ công cửa hạ quyển, thứ đó chỉ dùng để đối phó với quỷ vật, người bình thường chắn không thể chống đỡ được.
Đơn giản chính là ngược đãi, một võ giả Hậu Thiên lục tinh như hắn có sức lực khủng khiếp nhường nào, lại thêm công pháp được hắn biến hóa khôn lường, hơn một trăm tên kia không hề có sức phản kháng, tên đứng im bất động tên nằm lăn ra đất kêu rên thấu trời.
Trần Dương thu tay, hắn đã cảm nhận được một chút quen thuộc khi luyện tay với đám người kia, chỉ cần tập luyện đem Cửu Âm Chân Kinh viễn mãn thì cho dù gặp Tiên Thiên võ giả cũng có thể đánh một trận, đừng quên hắn vẫn còn Hắc Quỷ Phiên trong người, thứ đó chính là khắc tinh với võ giả, tuy chỉ giữ chân được vài cái hô hấp nhưng với hắn vậy là đủ rồi.
Hiện trường trong phút chốc thảm thiết khó tả, tuy vậy hắn không hề xuống tay tàn nhẫn, chỉ đem vài cái xương hoán đổi vị trí thôi.
Đăng bởi | ThánhThủThầnMa |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |