Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mị Tâm

Tiểu thuyết gốc · 2676 chữ

Sau khi mọi người rời đi hết, trên sân Diêm Đài chỉ còn đúng bốn huynh muội của Diệp Túy Yên, tất cả đều chìm trong yên lặng.

Cửu Thành thấy sắc mặt của Diệp Túy Yên không tốt, rõ ràng Tiểu Sư muội đang rất buồn. Chỉ thấy Diệp Túy Yên cúi gằm mặt xuống. 

Lĩnh Phong dùng quạt che miệng quay sang nói nhỏ với Chu Tần Văn: 

“Đại sư huynh phải làm sao đây?”

Chu Tần Văn cũng không trả lời mà chỉ nhìn Diệp Túy Yên.

Lĩnh Phong thấy không có phản ứng nên chuyển sang Cửu Thành: 

“Tam sư đệ, đệ nói xem…”

“Suỵt!” 

Chưa nói hết câu đã bị Cửu Thành ngắt lời kêu im lặng. 

Lĩnh Phong: …

Hắn nghi ngờ nhân sinh. Nhưng phát hiện ánh mắt của hai người kia thì Lĩnh Phong cũng nhìn theo.

Một lần nữa Lĩnh Phong định lên tiếng thì Diệp Túy Yên đột nhiên nhảy lên, nàng la hét: 

“Há há đây đúng là kịch bản tốt!” 

“Ta…chính là MỘT THIÊN TÀI” 

Lĩnh Phong, Cửu Thành và Chu Tần Văn nghi ngờ nhân sinh lần hai.

Lĩnh Phong lại che quạt nghiêng đầu về phía Chu Tần Văn vừa há miệng ra thì đã bị chui kiếm của đại sư huynh cản miệng lại.

“Không cần nói nhiều!”

Lĩnh Phong lại quay sang Cửu Thành thì lại ăn luôn cái chui kiếm của tam sư đệ.

“Ta biết rồi!”

Lĩnh Phong nội tâm phát hỏa: “Nhưng ta đã nói cái gì đâu? Ta đã kịp làm gì đâu?”

Tất cả hành vi của Diệp Túy Yên cũng xuất phát từ việc nàng nghĩ mình là thiên tài, lúc Diệp Túy Yên cúi mặt là do nàng suy nghĩ, còn bây giờ nàng vui là do nàng ngộ đạo rồi. Rõ ràng tình tiết này chính là cái “nôi” sinh ra đại nhân vật a!

Nhìn Diệp Túy Yên múa may gào thét điên khùng, ba thiếu niên đứng yên đần mặt ra nhìn, trong đầu họ đều nghĩ..

….KHÔNG HAY RỒI TIỂU SƯ MUỘI PHÁT ĐIÊN RỒI!

Diệp Túy Yên bỗng dưng quay lại, khiến cho ba người đứng đó giật mình.

Chu Tần Văn không nhịn được mà nói: 

“Sư muội, muội làm ta giật mình đó!” 

Cửu Thành tiếp lời: 

“Đúng a! Làm cái gì mà quay lại không báo một tiếng vậy?” 

Lĩnh Phong che quạt lên miệng, giọng ủy khuất: 

“Muội dọa chết tâm hồn thiếu nữ của ta mất rồi!” 

Chu Tần Văn, Cửu Thành và Diệp Túy Yên đều sửng sốt: 

“HẢ!!!??” 

Lĩnh Phong phát hiện lời nói của mình có vấn đề liền đổi chủ đề.

“E hèm! Đừng quên chúng ta có hẹn với ba vị trưởng lão cùng chưởng môn đó!” 

Diệp Túy Yên nghe nhắc cũng bừng tỉnh, nàng nhớ lại hành động lúc nãy của mình, ngộ nhỡ các vị sư huynh lại nhầm nàng tẩu hỏa nhập ma mà báo cho Trung Ưu trưởng lão thì nàng toang mất!

Diệp Túy Yên khẽ nhẹ giọng: 

“Khoan đã! Các sư huynh nghe ta nói, thật ra lần này ta không hề thấy buồn, ngược lại còn vui nữa!”

Cả ba người còn lại vẻ mặt khó hiểu:  ???

“Thì là muội nghĩ thoáng rồi, tuy không rõ linh căn nhưng chí ít muội có thể tu luyện, linh căn quá tốt bị nhiều người chú ý cũng không tốt, ngược lại làm một phế vật trong mắt mọi người mà sống, xem chừng lại là phúc!”

Nghe Diệp Túy Yên nói thì Chu Tần Văn, Lĩnh Phong và Cửu Thành cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ nghĩ bụng Diệp Túy Yên hôm nay lại trưởng thành trông thấy rồi!

Chu Tần Văn tiến đến xoa đầu Diệp Túy Yên sau đó không nói túm gáy nàng rồi ngự kiếm bay đi!

Diệp Túy Yên vừa được xoa đầu còn tưởng huynh đệ tình thâm ai ngờ lại lãng nhách như vậy, cô nàng chỉ bất lực mà hét: 

“Oái! Đại sư huynh, cho muội lên kiếm đứng đi!”

Chu Tần Văn cũng để nàng đứng sau lưng mình, hắn gương mặt lạnh lùng nhưng lại dùng lời nói nhẹ nhàng nhất để nói với Diệp Túy Yên: 

“Được! Nhưng đừng nôn lên kiếm của ta!”

Từng câu nói nhẹ nhàng như gáo nước tạt vào mặt nàng, bởi lẽ lần đầu nàng lên Bích Trảm Kiếm đã nôn khắp nơi khiến đại sư huynh ghét bỏ. Lần này nàng quyết định tịnh tâm dẫn linh khí ổn định tinh thần.

Diệp Túy Yên cười trừ: 

“Sư huynh yên tâm, ta sẽ không…sẽ không…ỌE!”

“OÁIIIIIIII”

Chưa nói hết câu thì linh khí dẫn vào người liền kích thích nàng muốn ói, nhưng nàng căn bản chỉ vừa nhợn cổ thôi chứ chưa ói.

Nhưng tiếng la đó là sao?

Tiếng la đó đương nhiên của Diệp Túy Yên rồi, nàng đây là bị Chu Tần Văn một cái tuyệt tình đạp nàng văng khỏi kiếm.

Họ căn bản là bay chưa xa, lúc này Cửu Thành cùng Lĩnh Phong đang đứng dưới sân Diêm Đài hóng chuyện.

Lĩnh Phong cảm thán: 

“Đại sư huynh thật tuyệt tình a!”

“Đúng! Huynh đoán xem liệu đại sư huynh có cứu tiểu sư muội không nhỉ?”

Cửu Thành cũng dở thói suy luận khi hóng hớt của mấy bà tám ra.

Quay lại với Diệp Túy Yên bị sư huynh đạp khỏi kiếm đang rơi tự do, nàng cố gào lên: 

“Đại sư huynh ơi! Ta chưa ói!! Ta chỉ vừa khó chịu thôi…TA KHÔNG ÓI MÀAAAAA’ 

Chu Tần Văn nghe vậy cũng ngự kiếm đến đón lấy nàng, lần này hắn trực tiếp điểm huyệt khiến nàng đứng yên, lại hạ thêm cấm chế không cho Diệp Túy Yên mở miệng. Làm xong còn nói: 

“Như vậy là được rồi!”

Diệp Túy Yên bị hành động này chọc cho phát điên, cái gì mà tình cảm gia đình chứ? Vừa nãy còn tốt với nhau giờ lại chê bai ra mặt như vậy.

Nàng hận không thể há miệng chửi chết tên đại sư huynh này mà!

Lĩnh Phong lúc này định trả lời câu hỏi của Cửu Thành nhưng hắn đâu biết Cửu Thành nãy giờ chứng kiến hết hành động của đại sư huynh rồi.

“Tam đệ, theo ta nghĩ thì…”

“Đệ biết rồi! Chúng ta đi thôi!”

Lĩnh Phong: ….

Hắn căn bản lo suy nghĩ không để ý diễn biến của hai người trên kia, còn Cửu Thành thì có vì thế mới xuất hiện cảnh này.

Lĩnh Phong đâu có biết do mình không để ý. Thiếu niên trong lòng như núi lửa sắp phun trào, đây rõ ràng là bị chơi rồi, Lĩnh Phong bực bội thầm nghĩ trong lòng “Được lắm! Ba huynh muội các ngươi cấu kết với nhau, ta căn bản còn chưa nói gì!”

“Nhị sư huynh! Đi thôi!”

“Ể!!!????”

Chưa nghĩ thêm gì nhiều đã bị Cửu Thành nắm gáy lôi bay lên trời, Lĩnh Phong chỉ kịp là một tiếng, thế nào mà hắn lại bị treo lủng lẳng trên thanh kiếm của tam đệ rồi.

Bình thường lúc lên kiếm thì Lĩnh Phong luôn đứng trên kiếm, hôm nay lại bị tam sư đệ của mình treo như vậy làm hắn nổi điên lên hận không thể đá bay y. Lại nói, cái thế này đúng là rất dễ…

“TAM ĐỆ!! ỌEEEEEE!”

“Á! Nhị sư huynh đừng mà!”

Thế là trên đường bay đến Hoài Ngọc Các, bốn huynh muội bọn họ cứ nhốn nháo không yên.

Phía dưới các đệ tử nhìn cảnh này đều ngưỡng mộ bọn họ. Thật sự là huynh đệ tình thân a!

Sau một lúc bay thì bốn người đã đáp xuống Hoài Ngọc Các, Chu Tần Văn tự giác cách xa Diệp Túy Yên 3 mét, hắn phất tay mở cấm chế trên miệng Diệp Túy Yên, lúc này miệng nàng đã có thể mở.

Cùng lúc hai người còn lại cũng đáp xuống kế bên Chu Tần Văn, Cửu Thành vô cùng tự giác tránh xa Lĩnh Phong 3 mét, đến đứng gần Diệp Túy Yên. 

Chu Tần Văn thấy gương mặt của Lĩnh Phong xanh xao mà lấy làm lạ, phía Cửu Thành cũng nhìn Diệp Túy Yên vô cùng bình thường cũng thấy lạ, trong đầu thắc mắc tại sao nàng ấy không nôn?

Nghĩ đến đấy hai thiếu niên đồng thanh lên tiếng: 

“Tiểu sư muội….

Nhị đệ….”

“ỌEEEE” 

….

Chưa hết câu Diệp Túy Yên cùng Lĩnh Phong không hẹn mà cũng lúc nôn ra, Lĩnh Phong trực tiếp nôn lên người Chu Tần Văn còn Diệp Túy Yên cũng không thua gì mà nôn thẳng vào người của Cửu Thành kia, khiến không gian trở nên vô cùng khó xử.

Chu Tần Văn và Cửu Thành chỉ hận đối phương biết mà không nhắc, chứ không trách hai người này. Đúng là chạy trời không khỏi nắng!

Sau khi ói xong, Diệp Túy Yên cùng Lĩnh Phong liền tươi tỉnh, sắc mặt hồng hào tràn đầy sinh khí như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Đã vậy còn mặc kệ Cửu Thành và Chu Tần Văn, Lĩnh Phong lấy ra hai cái khăn. Một cái cho mình và một cái cho Diệp Túy Yên.

“Tiểu muội, muội mau dùng” 

“Đa tạ anh hai!”

“Anh hai?”

“À..ý ta là Nhị sư huynh!”

Diệp Túy Yên vui vẻ lau miệng, sau đó hai huynh muội khoác vai nhau bước vào trong, để lại Cửu Thành và Chu Tần Văn đứng ở ngoài hoài nghi nhân sinh.

Cửu Thành lên tiếng: 

“Đại sư huynh, chúng ta…”

“Vào thôi.”

Chu Tần Văn chỉ lạnh lùng phất tay dùng Thanh Tẩy Thuật làm sạch bản thân và Cửu Thành.

Hai người sau khi sạch sẽ cũng bước vào trong. Đến đứng chung với Diệp Túy Yên và Lĩnh Phong, bốn người cùng chắp tay thi lễ, đồng thanh lên tiếng: 

“Đệ tử bái kiến Chưởng môn và ba vị Trưởng lão!”

“Ừm”

Phía bốn người trưởng lão và chưởng môn cũng đáp lời, Tiết Thanh Hà lên tiếng trước:

“Diệp Túy Yên ngươi..”

Diệp Túy Yên nghe liền hiểu vấn đề cũng vui vẻ đáp:

“Chưởng môn đệ tử biết ngài lo cho đệ tử, nhưng đệ tử không sao, ngược lại thấy rất vui nữa.”

Trừ ba thiếu niên đi chung với nàng thì mọi người ai cũng lộ ra biểu cảm khó hiểu cả, Diệp Túy Yên thấy vậy cũng cười nói:

“Linh Căn Cầu vỡ, không cho ra kết quả, trước mắt cũng chưa khẳng định được ta là phế vật mà! Hơn nữa Diệp Túy Yên cũng có thể tu luyện rồi, yên bình tu luyện mới tốt chứ.”

Cả Tiết Thanh Hà, Trung Ưu, Lam Thanh và Lạc Thái đều bất ngờ một lúc sau đó trên môi mỗi người đều hiện lên nụ cười tự hào, không ngờ tiểu đệ tử này lại nghĩ thoáng vậy, rất hiểu chuyện dù cho không rõ linh căn thì cũng không hối hận khi nhận con bé.

Lạc Thái vui vẻ lớn tiếng đi đến liên tục vỗ vai Diệp Túy Yên: 

“Hay! Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy a!”

Tiếng vỗ vai đốp chát vang lên, Diệp Túy Yên cảm giác như nàng sắp liệt nửa người rồi.

Lam Thanh nghe thấy âm thanh này cũng khó chịu mà thi triển linh lực đẩy Lạc Thái ra.

“Lão già ngươi đánh chết con bé mất!”

Sau đó không để Lạc Thái trả lời, Trung Ưu cũng khó chịu theo mà nói:

“Ông dám trả lời, tháng này liền không có một xu tiêu vặt!”

Lạc Thái nghe xong như muốn thăng thiên tại chỗ,ông rất muốn khóc nhưng có các đệ tử thân truyền ở đây, ông tự nhủ mình phải nhịn!

Tiết Thanh Hà mỉm cười, xoa đầu Diệp Túy Yên:

“Ngoan lắm! Rất hiểu chuyện!”

Ba người Chu Tần Văn, Lĩnh Phong và Cửu Thành nhìn cảnh này cũng có chút ghen tị, họ chưa bao giờ được chưởng môn xoa đầu cả, từ lúc gia nhập tông môn họ toàn tránh né trưởng lão và Chưởng môn thôi.

Lĩnh Phong và Cửu Thành đã mếu máo rồi, Trung Ưu và Lam Thanh thấy vậy tiến đến mỗi người xoa đầu một đứa.

Trung Ưu xoa đầu Lĩnh Phong: 

“Đứa trẻ ngoan, ngươi cũng rất ngoan !” 

Lam Thanh cũng mỉm cười xoa đầu của Cửu Thành: 

“Đứa nhóc này, nam nhi đừng khóc, để trưởng lão xoa đầu ngươi!”

Hai người Lĩnh Phong và Cửu Thành cũng vô cùng cảm động liền òa khóc. Chỉ Chu Tần Văn hắn vẫn lạnh lùng cố gồng không được để mọi người biết hắn cũng muốn được xoa đầu.

Lạc Thái tính tình lỗ mãng nhưng cũng phát hiện ra Chu Tần Văn đang gồng mình, ông tiến đến vui vẻ xoa đầu y.

“Ngươi đó, cũng không nên suốt ngày bày ra vẻ mặt đó, đôi lúc cũng nên thả lỏng một chút chứ!”

Chu Tần Văn được xoa đầu, lòng cảm thấy ấm áp trên môi cũng nở một nụ cười mà gật đầu.

Khung cảnh lúc này trong như một gia đình vô cùng ấm áp, Diệp Túy Yên vô cùng hạnh phúc, nàng thầm quyết tâm, dù tông môn có như nào nàng cũng sẽ bảo vệ. Bản thân nàng thật may mắn khi cả hai kiếp đều có những người thương nàng.

Nghĩ đến đây nàng cũng cảm thấy nhớ gia đình vô cùng, trước khi nàng xuyên không thì không gian ở Trái Đất đã bị đóng băng ngưng đọng thời gian rồi, nàng biết nàng sẽ có ngày trở về chỉ là bây giờ nàng rất nhớ nhà. Diệp Túy Yên bật khóc thật lớn khiến Tiết Thanh Hà cùng mọi người bất ngờ.

Ai cũng nghĩ nàng xúc động đến vậy sao, Tiết Thanh Hà vội xoa đầu và lau nước mắt cho Diệp Túy Yên, ông nói: 

“Đứa trẻ ngoan, đừng khóc. Ta có quà cho con đây!”

Diệp Túy Yên lau đôi mắt ướt đẫm của mình nhìn người đàn ông trung niên có gương mặt phúc hậu, đầu đã len lỏi những sợi tóc bạc đang cười với nàng. 

Ông tìm trong túi giới tử của mình lấy ra một chiếc vòng cổ, sợi dây làm bằng bạc nhưng loại bạc này được ngâm trong máu của yêu thú cấp 9 tương đương hóa thần, mặt dây chuyền có hình bán nguyệt, bên trong có viên ngọc ngũ sắc, trông rất đẹp! Ông mỉm cười đeo cho Diệp Túy Yên.

“Đây là Mị Tâm, chiếc vòng này truyền từ thời khai tông lập phái đến nay, cũng được xem là pháp bảo nghìn năm đó. Nó sẽ bảo vệ cho con, khi bị tấn công vào tim, dù cho con mất đi trái tim thì cũng không chết vì nó sẽ tạm thời làm tim cho con! ”

Diệp Túy Yên nghe liền sửng sốt, nghe như pháp bảo bổn mệnh vậy, nhưng không phải, nàng không tin thứ quý giá này thật sự là cho nàng ư? Diệp Túy Yên lau nước mắt nàng nói: 

“Chưởng môn, thứ này quý như vậy, người nên giữ lại cho mình đi chứ!”

Tiết Thanh Hà chỉ cười.

“Ta đã là Hóa Thần, ở thời điểm hiện tại có rất ít người làm hại được ta, cũng có rất ít người muốn hại ta, vì không ai để ý đến tông môn xếp chót cả!”

Diệp Túy Yên nghe xong cũng hiểu, ngược lại thứ này cho nàng cũng hợp lý rồi. Nàng mới luyện khí , bất cứ người nào ở Thiên Cảnh Thanh Châu cũng có thể một chiêu miểu sát nàng cả…

Diệp Túy Yên mỉm cười, cung kính chắp tay thi lễ: 

“Diệp Túy Yên đa tạ chưởng môn!”

“Haha đừng khách khí!”

Bạn đang đọc Vạn Năm Thức tỉnh thượng thần thật không giống như tưởng tượng sáng tác bởi Thienkhanhtieuhuu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thienkhanhtieuhuu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.