Khí tức quen thuộc
Nhìn lấy Ám Thực Yêu Bào và chủ nhân của nó dần tan biến thanh hư vô trước mắt mình, Trần An Vĩ cũng phải kinh dị về sự bá đạo và cường đại của Vô Thượng.
Ngay từ ngày đầu nhận được nó, Trần An Vĩ đã biết đây không phải công pháp tầm thường, chỉ là hắn thực sự không thể ngờ Vô Thượng lại mạnh tới mức có thể giúp hắn phá hủy một kiện pháp bảo cao hơn tới bốn đại cảnh giới.
“Thế nhân gọi Thiên Địa Quy Nhất Kinh là Vô Thượng, sức mạnh của nó là không thể bàn cãi!” Ảnh Nhi ngồi trên lưng hắn nhẹ giọng nói, giọng điệu ẩn chứa một chút gì đó là lạ.
Trần An Vĩ trầm ngâm suy nghĩ.
Quả thật, từ khi có Vô Thượng, cuộc đời hắn đã hoàn toàn thay đổi. Hắn từng nghĩ rằng mình chỉ là một thiếu niên bình thường với Nguyên Hải vỡ nát, nhưng giờ đây, hắn lại mang trong mình một sức mạnh khủng khiếp. Liệu có ngày nào hắn sẽ khám phá hết những bí ẩn của Vô Thượng hay không?
Ảnh Nhi nhìn Trần An Vĩ, ánh mắt nàng chứa đựng một nỗi buồn khó tả “Công tử, Vô Thượng không phải là một món quà, mà là một lời nguyền. Sức mạnh của nó quá lớn, lớn đến mức có thể hủy diệt cả thiên hạ.”
Trần An Vĩ tròng mắt co rút, hoàn toàn bất ngờ trước lời nói của Ảnh Nhi. Ánh mắt hắn như thể muốn xuyên thấu tâm hồn nàng, cố tìm kiếm một lời giải đáp cho những câu hỏi đang bủa vây trong lòng.
Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi lả tả. Một bóng đen lướt qua, để lại một tiếng thì thầm kỳ lạ “Vô Thượng… là chìa khóa để mở ra cánh cửa của địa ngục.”
Hắn quay người nhìn lại, nhưng không nhìn thấy chủ nhân của tiếng thì thầm kia mà chỉ nhìn thấy ánh mắt tham lam của những kẻ muốn cướp đoạt Quang Hồn Thạch biến dị của mình.
Trần An Vĩ rùng mình, cảm giác như có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Câu nói vừa rồi như một lời cảnh báo, một lời nguyền ám ảnh về sức mạnh khủng khiếp mà hắn đang sở hữu.
“Ảnh Nhi, nàng có biết gì về người vừa nói không?” Trần An Vĩ quay sang hỏi, giọng nói trầm thấp.
Cứ tưởng sẽ nhận được câu trả lời từ tiểu thiên thân như thường lệ, nào ngờ khi hắn nhìn sang, nàng đã biến mất từ bao giờ.
Trần An Vĩ nhận ra tiểu thiên thần dường như đang có tâm sự, tâm trạng vì thế cũng trở nên trầm trọng hơn.
Không phải là hắn chưa từng nghĩ tới sức mạnh của Vô Thượng, chỉ là hắn chưa từng để ý tới những vấn đề này.
Bởi vì theo quan điểm của hắn, trước sức mạnh tuyệt đối, dù cho bí mật phía sau Vô Thượng có lớn tới đâu, hắn cũng có thể chống đỡ được, nhưng phản ứng đột ngột của Ảnh Nhi khiến hắn buộc phải suy nghĩ lại.
“Chết!”
Tâm trạng đang trầm trọng nhưng lại nghe thấy tiếng gầm thét đầy tham lam của những kẻ xung quanh, Trần An Vĩ không chút lưu tình kích hoạt Tử Thần Giới, Hắc Yên Đồng Hóa triển khai đến cực hạn.
Xung quanh hắn lúc này được bao trùm trong một đám khói đen, loáng thoáng bên trong là hư ảnh một vị tử thần với đôi cốt thủ khô gầy, tay trái cầm lưỡi hái đen kịch, tay phải cầm tử linh đăng.
Sát Chiến Thống Vạn Quân và Sát Tự đồng loạt kích hoạt, sau lưng hắn hiện ra hư ảnh một vầng trăng khuyết rực sáng, đem Sát Vực nâng lên mười tầng.
Grao! Grao! Grao!!!
Lại nghe loáng thoáng tiếng long ngâm vang vọng, Tử Thần Giới rung lắc mãnh liệt, tu vi của Trần An Vĩ lập tức gia tăng.
“Chuyện quái gì đang xảy ra?” Tất cả những kẻ tham lam muốn cướp đoạt Quang Hồn Thạch biến dị của hắn lúc này đều đang bị nhốt bên trong Tử Thần Giới, chúng nhìn thấy cảnh trước mặt mà vô thức tự hỏi, trong lòng ngưng trọng tới cực điểm.
Mới chỉ vừa lúc nãy thôi, ngay khi đám người chuyên dùng Định Nhân Quyết Tử Giới kia chết đi, bọn hắn đã lập tức xông vào mà không để kẻ này có chút thời gian nghỉ ngơi.
Cứ tưởng rằng sau một trận quần công như vậy, dù cho chiến thắng thì tên này cũng tiêu hao không ít, từ đó tạo ra cơ hội cho bọn hắn.
Nào ngờ, ngay lúc này đây, đối mặt với bọn hắn chính là một tôn tử thần vô cảm và áp lực nặng nề.
Trần An Vĩ không cho bọn hắn cơ hội suy nghĩ, bản thân hòa cùng hắc ám mà biến mất trong Tử Thần Giới.
Grao!
Tử thần sau lưng hắn gầm thét một tiếng đầy chết chóc, Hắc Ám Nguyên Lực được nó điều động hóa thành một tôn Cốt Long đen kịch với ngọn hắc hỏa cháy rụi không gian.
Nó cưỡi lên người Cốt Long, như một bậc đế vương đến từ địa ngục mà lao đến, lưỡi hái trên tay liên tục vũ động, gặt lấy toàn bộ linh hồn của những kẻ tham lam xấu số.
Phốc! Phốc! Phốc!
Chỉ trong thoáng chốc, khói đen tản đi, Tử Thần Giới đã hoàn toàn trống rỗng, xung quanh chỉ còn lơ lửng những khỏa nhẫn trữ vật là không bị Hắc Yên Đồng Hóa làm cho tan biến.
Trần An Vĩ ngồi xếp bằng giữa Tử Thần Giới, lông mày cau chặt tới cực điểm.
Từng câu từng chữ Ảnh Nhi nói luôn vang vọng trong đầu hắn, câu nói “Vô Thượng chính là chìa khóa mở ra cánh cửa của địa ngục” của thần bí nhân kia cũng khiến tâm trạng hắn thêm rối bời.
Sức mạnh của Vô Thượng là thứ hắn đã luôn được chứng kiến từ những ngày đầu bước chân vào con đường tu luyện.
Một sức mạnh bá đạo đến cùng cực, mạnh mẽ tới mức có thể dễ dàng diệt đi những kẻ chống đối, bất chấp tu vi của chúng.
Hắn nhớ lại những lời của Ảnh Nhi, về việc Vô Thượng là một lời nguyền. Sức mạnh này, liệu có một ngày sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn? Liệu hắn có trở thành một con quái vật khát máu?
Liệu có phải nàng đã nhìn thấy trước tương lai của hắn? Liệu có phải hắn đang tự mình đi vào một con đường không lối thoát? Những câu hỏi đó cứ quẩn quanh trong đầu hắn, khiến hắn cảm thấy mệt mỏi và chán chường.
Nhưng rồi, một ý nghĩ khác chợt lóe lên trong tâm trí hắn. Hắn nhớ đến chúng nữ, nhưng tên bằng hữu đã luôn ở bên cạnh hắn. Hắn không thể để họ phải lo lắng và đau khổ vì mình. Hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ những người quan trọng với hắn.
Với quyết tâm mãnh liệt, Trần An Vĩ hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định. Hắn nhìn sâu vào bên trong tâm khảm của mình, nơi Vô Thượng đang tọa lạc, khẽ thầm thì “Vô Thượng a… dù ngươi có là thứ gì đi chăng nữa, bổn tọa cũng nhất định làm chủ được ngươi!”
Ở bên ngoài, những người khác không biết bên trong Tử Thần giới đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy nó rung động mãnh liệt sau đó lại đột nhiên im bặt.
Bọn hắn liền biết trận chiến đã xong, chỉ có thể tiếc hận bản thân mình không nhanh chân xông đến húp một chén canh, để kẻ khác cướp mất miếng mồi thơm.
Dù tiếc hận nhưng mọi chuyện cũng đã xong xuôi, bọn hắn chỉ còn biết hậm hực rời đi, trong lòng cầu mong sắp tới mình sẽ đạt được cơ duyên lớn hơn.
Sau lưng bọn hắn, Tử Thần Giới lặng lẽ tan biến, mà người bên trong nó cũng đã biến mất từ lúc nào không hay.
…
Tại một nơi khác…
Một thân ảnh khoác bạch sắc áo choàng liên tục di chuyển trong không gian, phía trước y là một đốm sáng màu đen trắng hài hòa như âm dương thái cực đồ cũng đang di chuyển với tốc độ chóng mặt.
“Thần Ma Tinh Linh, phía trước thực sự là Quang Ám Tuyền Đàm sao?” Bạch y nhân lên tiếng hỏi, thông qua công pháp của bản thân mà giao tiếp được với đốm sáng trước mặt.
Nhìn thấy Thần Ma Tinh Linh liên tục tăng tốc, y cũng không do dự điều động Quang Hệ Tinh Lực hóa thành một Quang Thần Chi Dực phía sau lưng, tăng mạnh tốc độ của mình.
“Chết!”
Đúng lúc này, một tiếng gầm trầm thấp bất chợt vang lên bên tai, kèm theo đó là vô tận Ám Hệ Tinh Lực hóa thành hắc trảo, cùng với đó là vô tận Quang Hệ Tinh Lực hóa thành những đường kiếm khí vô cùng sắc bén đồng loạt chém tới.
Bạch y nhân phản ứng vô cùng nhanh, Quang Thần Chi Dực liên tục vũ động, y nhẹ nhàng tránh né thế công đột ngột của kẻ thù.
Miệng niệm khẩu quyết, hai tay cùng lúc điều động cả Quang Hệ và Ám Hệ Tinh Lực hóa thành song chưởng đánh ra.
Oành! Oành! Oành!!!
Không gian nơi va chạm lập tức vở nát, để lộ ra hai thân ảnh rất đỗi quen thuộc với bạch y nhân. Và nếu Trần An Vĩ có mặt ở nơi này, hắn cũng sẽ thấy hai người này có chút quen thuộc.
“Quang Ám Song Lão!” Bạch y nhân gằn lên một tiếng, sau lưng lập tức hiện ra một vị Quang Thần phảng phất thất thải quang mang và một vị Ám Ma bao trùm trong bóng tối.
Quang Thần vừa xuất hiện liền nâng cao thất thải quyền trượng trong tay, vô tận Quang Hệ Tinh Lực từ những vì sao lân cận như sinh ra cộng hưởng, bắn ra một cột sáng mang sức mạnh khủng bố về phía hai lão giả.
Ám Ma cũng không chịu thua kém, hắc trảo trên tay nó như hai cái vòi rồng liên tục hút lấy Ám Hệ Tinh Lực trong không gian, lấy tốc độ nhanh nhất tiếp cận Quang Ám Song Lão mà vồ xuống.
“Thần Ma Vô Cực Quyết!” Bạch y nhân cũng không rảnh tay, hai tay liên tục kết ấn, lập tức triển khai một cỗ lĩnh vực bao trùm khắp không gian, gia tăng sức mạnh cho Quang Thần và Ám Ma.
“Thần Ma Vô Cực Quyết – Thần Ma Ấn!” Chưa dừng lại ở đó, bạch y nhân lại niệm khẩu quyết, một cái chưởng ấn nồng đậm Thần Lực, Ma Lực, Quang Hệ và Ám Hệ Tinh Lực lập tức được chưởng ra.
Quang Ám Song Lão cười gằn, tuy rằng chiêu thức của bạch y nhân rất mạnh nhưng đối với cường giả Cửu Đẳng Tinh Tông Cảnh như hai lão thì không mang chút đe dọa nào.
“Phần Thiên Trảm!” – “Phệ Thiên Trảo!”
Hai lão giả đồng loạt gầm lên một tiếng trầm thấp, pháp bảo lập tức hiện ra trong tay.
Một người thi triển kiếm pháp hoành không, kiếm khí trảm ra ẩn chứa Tứ Tầng Kiếm Vực cô đọng tới cực điểm trảm đến Quang Thần. Người còn lại dồn nén Tứ Tầng Trảo Vực của mình vào hai bên song trảo, không chút do dự lao về phía Ám Ma của bạch y nhân.
Oành! Oành! Oành!!!
Cú va chạm giữa thế công kinh thiên động địa đến từ hai bên khiến không gian xung quanh trở nên méo mó.
Quang Thần thất thải quyền trượng bị một trong những đường kiếm khí sắc bén của Quang Ám Song Lão chém gãy làm đôi, tùy thời có thể biến mất. Ám Ma cũng bị hắc trảo của hai lão đánh cho cụt hết hai tay, dù không cam lòng nhưng vẫn phải lùi về bên cạnh chủ nhân của nó.
Bạch y nhân hộc ra một ngụm máu tươi, nhưng vẫn kiên trì điều khiển Thần Ma Vô Cực Quyết, cố gắng chống lại sự tấn công của đối phương.
“Đã không chịu quy hàng thì chết đi cho bổn tọa!”
Quang Ám Song Lão không cho y cơ hội thở dốc, lần này ra chiêu vẫn là một thức Phần Thiên Trảm và Phệ Thiên Trảo nhưng mạnh mẽ hơn vừa rồi gấp nhiều lần.
Bạch y nhân cắn khóe môi, phun ra một ngụm tinh huyết, hai tay mãnh liệt kết ấn, triển khai Thần Ma Vô Cực Quyết tới cực hạn.
“Không xong!” Quang Ám Song Lão tròng mắt co rút, gấp rút thi triển thêm một lần Phần Thiên Trảm và Phệ Thiên Trảo, quyết không để bạch y nhân có thể thực hiện ý định của mình.
Nhìn lấy thế công của kẻ thù, ánh mắt ẩn sau bạch sắc áo choàng lập tức trở nên kiên định, bạch y nhân quyết đoán gầm lên “Thần Ma Vô Cực Quyết – Vô Thượng Thần Ma!”
Grao! Hú!
Khoảnh khắc bạch y nhân vừa dứt lời, Quang Thần và Ám Ma đồng loạt gầm lên một tiếng, trong ánh mắt bất khả tư nghị của Quang Ám Song Lão, chúng nó như lưu tinh lao vọt vào nhau, dụng hợp thành một tôn Quang Ám Thần Ma tay trái chấp chưởng thất thải quyền trượng, tay phải hóa thành hắc trảo sắc bén.
Quang Ám Thần Ma ánh mắt hờ hững nhìn lấy Quang Ám Song Lao, tay trái nâng lên quyền trượng, thất thải quang mang tỏa ra từ nó dễ dàng phá hủy thế công của hai lão như xé rách một tờ giấy, tay phải hấp thụ vô vàn Ám Hệ Tinh Lực hướng về phía hai lão vồ xuống một trảo.
Oành!
Không gian bạo nộ vì thế công của Quang Ám Thần Ma, vô số vết nứt tràn lan khắp không gian, kèm theo một số nơi có nguy cơ xuất hiện hư không loạn lưu, dư ba khủng bố quét rộng khắp nơi khiến các tu sĩ khác dù ở xa cũng phải rùng mình.
“Khí tức này…” Trần An Vĩ đang di chuyển theo phương hướng của Ám Hồn Thạch – Tinh, cảm nhận được khí tức quen thuộc liền dừng lại, trong lòng dâng lên một mảng sóng to gió lớn.
Theo thói quen, hắn nhìn sang tiểu thiên thần chờ câu trả lời.
Nhưng nàng cũng như hắn, trên gương mặt nhỏ nhắn luôn tươi cười thường ngày chính là một mảng ngưng trọng.
“Đi thôi!” Như tâm hữu linh tê, Ảnh Nhi và Trần An Vĩ đồng thời lên tiếng, sau đó nhanh chóng xuất phát theo phương hướng phát ra cỗ khí tức quen thuộc.
Trở lại với trận chiến giữa bạch y nhân và Quang Ám Song Lão…
“Chết tiệt!” Khói bụi tản đi, để lại không gian vỡ nát ngập tràn, Quang Ám Song Lão chật vật bước ra từ đống đổ nát, nghiến rằng nhìn nhau, phẫn nộ mắng một tiếng.
Hai lão thân là Cửu Đẳng Tinh Tông Cảnh cường giả liên thủ, vậy mà lại để một tiểu bối như bạch y nhân trốn thoát, lại còn bị y đả thương, nỗi nhục nhã này một khi truyền ra, thanh danh của Quang Ám Song Lão sẽ mất hết.
“Vĩnh Dã Tiên Tử, nỗi nhục này bổn tọa nhớ rồi!”
Quang Ám Song Lão gầm lên một tiếng rồi hóa thành hai luồng lực lượng mà tan biến.
Ngay khi hai lão vừa rời đi, một thân ảnh như u linh lặng lẽ xuất hiện, đưa mắt nhìn toàn bộ khung cảnh hoang tàn, bên cạnh hắn là một tiểu thiên thần thân khoác nhuyễn y hoàng kim, ngưng trọng nhìn nhau, miệng khẽ lẩm bẩm…
“Chẳng lẽ thực sự là nó?”
-----------------
Mọi người sang web truyen26(.)xyz ủng hộ em nha
Chúc anh em đọc truyện vui vẻ!
Dưới đây em để thông tin cho anh em nào có lòng ủng hộ em nha :D
NGÂN HÀNG MB BANK
Số TK: 0355884984
Chủ tài khoản: Nguyễn Minh Thành
Truyện Vạn Vũ Đế Vương tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | thanhyeuvan260917 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 57 |