Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cứu? Hay là không cứu? (2)

Phiên bản Dịch · 979 chữ

Những người của Âm Tông, Dương Tông và Bách Chiến Vực cũng sáng mắt lên, muốn hành động theo lời.

"Chậm đã!" Tô Lâm cau mày, lo lắng nói: "Tại sao Nhiếp Thiên lại đột nhiên thay đổi chủ ý? Chẳng phải kế hoạch ban đầu của hắn là để chúng ta đóng quân ở đây, chờ dị tộc đến sao?"

Nàng chỉ vào vòng phòng ngự được xây dựng kiên cố, tầng tầng lớp lớp do các bên bỏ ra rất nhiều công sức tạo ra, nói: "Chúng ta ở chỗ này, sử dụng rất nhiều linh tài quý hiếm, vất vả lắm mới tạo ra được các loại trận pháp, chính là để đối phó với dị tộc. Bỏ nơi này, đến hải đảo đó chiến đấu, chẳng phải là quá thiếu sáng suốt sao?"

Dương Kham của Viêm Thần Điện cười lạnh một tiếng, "Chẳng phải tên kia đã nói hắn có thể một mình tiêu diệt một nửa dị tộc rồi sao?"

Lưu Kiện của U Linh Phủ cười khẩy, âm dương quái khí nói: "Tình hình bên đó rốt cuộc là như thế nào? Nếu không nắm rõ tình hình và động tĩnh bên kia, chúng ta... tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ!"

"Ta đề nghị hãy quan sát thêm động tĩnh thực sự bên kia." Dư Dương trầm giọng nói.

Tin tức mà Đổng Lệ nhận được chỉ là Nhiếp Thiên bảo nàng tập hợp mọi người, cũng không rõ tình hình cụ thể trên hải đảo đó. Nghe vậy, nàng do dự một chút, bỗng nhiên nhìn về phía Huyền Khả.

Huyền Khả không nói lời nào, lấy ra khối tinh thể kỳ lạ kia, đặt xuống đất.

Đổng Lệ lập tức đặt Âm Tín Thạch lên khối tinh thể đó, nói với Nhiếp Thiên, bảo hắn truyền hình ảnh bên kia qua đây.

Một lúc sau, tất cả các thiên tài đều nhìn thấy một hình ảnh rõ ràng từ khối tinh thể lạnh lẽo kia.

Nhiếp Thiên đứng trong một màn sáng màu xanh lục, thần sắc lạnh lùng, nghiêm nghị chờ đợi.

Xung quanh, có hàng chục dị tộc đang phân tán khắp nơi, dần dần hình thành thế bao vây.

Mỗi dị tộc đều vô cùng hưng phấn và kích động, ánh mắt lóe lên vẻ khát máu điên cuồng, giống như cuối cùng cũng đã tóm được con mồi, sắp sửa thu hoạch chiến lợi phẩm.

Hình ảnh chỉ kéo dài năm giây rồi đột nhiên biến mất.

"Nhiếp Thiên đã bị bao vây, hắn chắc chắn biết mình không thể sống sót, đây là đang cầu cứu chúng ta!" Lưu Kiện thất thanh kêu lên, sợ hãi nói: "Số lượng dị tộc rõ ràng đông hơn chúng ta rất nhiều! Hiện tại hắn đã bị bao vây, làm sao có thể sống sót?"

Dương Kham hừ một tiếng: "Nhiếp Thiên sắp chết rồi, hắn đây là tự biết không địch lại, muốn chúng ta tới cứu hắn."

"Cứu hắn?" Liêu Ngạn lạnh lùng nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt, lắc đầu khinh thường: "Nếu chúng ta làm theo ý hắn, bỏ qua lớp lớp vòng phòng ngự nơi đây mà chạy tới hải đảo kia, e rằng sẽ giống như hắn, bị đám dị tộc kia chém giết. Tên Nhiếp Thiên này, chẳng lẽ hắn coi chúng ta là kẻ ngu ngốc hay sao?"

Tô Lâm của Thiên Cung trầm ngâm vài giây, cũng nói: "Ở hòn đảo dị tộc tụ tập kia giao chiến với dị tộc, thật sự là quá ngu xuẩn. Ta thấy, chúng ta cứ đóng quân ở đây, dựa vào ưu thế của trận pháp, chờ lũ dị tộc kia tự tìm tới là được."

Đám người Dương Kham, Lưu Kiện, Dư Dương cùng Liêu Ngạn nhao nhao phụ họa.

Đổng Lệ sau khi thấy cảnh tượng thực tế, cũng âm thầm kinh hãi, lo lắng cho tình cảnh của Nhiếp Thiên, đợi đến lúc nàng thấy các thế lực ở Thiên Cung đều nhận ra tình cảnh khó khăn của Nhiếp Thiên nhưng không có ý định tới cứu, trong lòng tràn đầy bực tức.

Nàng suy nghĩ một chút, nhìn về phía Huyền Khả, Diệp Cầm cùng Trần Hạo, nói: "Các ngươi thấy sao?"

Huyền Khả của Hàn Băng Các lên tiếng trước: "Chúng ta nghe theo sự điều động của Nhiếp Thiên!"

Diệp Cầm và Trần Hạo không nói gì, chỉ là vẻ mặt kiên định gật đầu thật mạnh.

"Bách Chiến Vực, đương nhiên là sống chết có nhau với Nhiếp Thiên." Đổng Bách Kiếp thần sắc như thường, mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tào gia, Cổ gia và vài người của Thủy Nguyệt thương hội, Đan Lâu.

Tào Thu Thủy, Tiền Hâm và Tần Yên, lần lượt gật đầu.

Cổ Hạo Phong hơi do dự một chút, thấy các thế lực khác đều đồng ý, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, nhẹ giọng nói: "Đồng ý."

"Vậy chúng ta đi!" Đổng Lệ trừng mắt nhìn đám người Tô Lâm, tức giận nói: "Mong rằng các ngươi đừng hối hận!"

"Nữ nhân ngu xuẩn!" Dương Kham hừ lạnh một tiếng, "Ngươi từ trước đến nay luôn thông minh, không ngờ vừa dính vào chuyện tình cảm, liền trở nên hồ đồ. Ngươi muốn chết thì cứ việc, sao còn muốn kéo chúng ta theo? Chúng ta hối hận? Kẻ phải hối hận là các ngươi mới đúng!"

"Phụ nữ ấy mà, chính là không thể động tình, vừa động tình, trí thông minh sẽ giảm sút." Lưu Kiện lắc đầu, "Vốn là một nữ nhân thông minh như vậy, không ngờ cũng không thoát khỏi định luật này. Ai muốn chết thì cứ đi cùng bọn họ, dù sao chúng ta cũng không nhúng tay vào."

Bạn đang đọc Vạn Vực Chi Vương [Bản Dịch] của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.