Tộc Nhân Mộc Tộc Kỳ Quái (2)
Từng cái Tạo Hóa Nguyên Tỉnh, dần dần có những năng lượng thiên địa mới phun trào ra, có lôi điện, có hỏa diễm, có cột sáng màu vàng, cũng có khí huyết nồng đậm cuồn cuộn.
Tạo Hóa Nguyên Tỉnh mà Mục Bích Quỳnh và Ân Á Nam canh giữ vẫn không có gì đặc biệt.
Sài Long Ca và huynh muội Sài Phượng Vũ liên tục nhìn về phía Tạo Hóa Nguyên Tỉnh của mình, trong lòng cũng âm thầm sốt ruột.
Tạo Hóa Nguyên Tỉnh của bọn họ vẫn im lìm, không hề có động tĩnh.
Một lúc lâu sau, trong mắt Mục Bích Quỳnh bỗng nhiên lóe lên dị quang.
Nàng cảm nhận được, ở một khu vực khác có một cái Tạo Hóa Nguyên Tỉnh cũng đang phun ra tinh khí cỏ cây.
Nàng do dự một chút, bỗng nhiên vận dụng lực lượng của gốc yêu hoa hai màu kia, giống như một chiếc lá, lăng không bay lên.
Thông thường, chỉ có luyện khí sĩ đột phá đến Huyền Cảnh mới có thể dùng linh lực bao phủ toàn thân, lăng không phi hành.
Nàng rõ ràng là dị loại.
"Bên kia có một cái Tạo Hóa Nguyên Tỉnh, rất thích hợp cho ngươi và ta." Nàng nhìn chằm chằm vào Pháp Thác nói.
Pháp Thác là tộc nhân Mộc tộc, tất cả tộc nhân Mộc tộc đều có thể dựa vào tinh khí cỏ cây để tăng cường huyết mạch bí thuật, nàng cho rằng Pháp Thác sẽ chuyển mục tiêu.
"Đối với ta mà nói, hoa văn cổ thụ Sinh Mệnh còn quan trọng hơn cả tinh hoa cỏ cây do Tạo Hóa Nguyên Tỉnh phun ra." Pháp Thác bình tĩnh nói: "Ta sẽ không ra tay tranh đoạt Tạo Hóa Nguyên Tỉnh đó."
"Ngươi cũng không tranh lại ta!" Mục Bích Quỳnh cười kiêu ngạo, nói với Ân Á Nam: "Có ngươi ở đây, Nhiếp Thiên hẳn là sẽ an toàn, ta đi trước một bước."
Vừa dứt lời, nàng liền bay vút đi.
Rễ cây của gốc yêu hoa màu đen trong lòng bàn tay nàng cũng bay ra, khiến nàng trông giống như một nữ ma đầu đang điều khiển yêu vật màu đen.
Tạo Hóa Nguyên Tỉnh đang phun ra tinh hoa cỏ cây kia có một yêu ma canh giữ.
Yêu ma đó chính là kẻ lúc trước vô cùng sợ hãi, cực kỳ kiêng kỵ gốc yêu hoa trong cơ thể nàng.
Vừa nhìn thấy nàng bay đến, gốc yêu hoa màu đen trong lòng bàn tay nàng hiện ra, yêu ma kia lập tức đoán được lai lịch của nàng.
Yêu ma cao giai kia vẻ mặt đau khổ, thở dài một tiếng, không đợi nàng lên tiếng đã ngoan ngoãn tránh ra, nhường Tạo Hóa Nguyên Tỉnh lại cho nàng.
"Yêu ma thức thời."
Mục Bích Quỳnh khẽ chế giễu một câu, rồi ung dung hạ xuống, thân thể mềm mại thướt tha đứng ở miệng Tạo Hóa Nguyên Tỉnh.
Tinh khí cỏ cây phun ra từ trong Tạo Hóa Nguyên Tỉnh kia, khi nàng hạ xuống liền chủ động hội tụ về phía nàng, len lỏi vào trong lỗ chân lông của nàng.
Lại qua một lúc lâu.
Tạo Hóa Nguyên Tỉnh do một gã Nhân tộc canh giữ phun ra sương lạnh, bên trong sương lạnh có vô số băng tinh nhỏ li ti.
Ân Á Nam bỗng nhiên mừng rỡ.
Thuộc tính mà nàng tu luyện là hàn băng chi lực, Tạo Hóa Nguyên Tỉnh kia rất thích hợp với nàng.
Nhưng sau khi Mục Bích Quỳnh rời đi, trọng trách giúp Nhiếp Thiên chống lại kẻ thù bên ngoài liền rơi lên đầu nàng.
Nàng cũng không tin tưởng Pháp Thác của Mộc tộc, nàng rõ ràng đang do dự, không biết có nên đi qua trước, chiếm lấy Tạo Hóa Nguyên Tỉnh kia hay không.
"Ta đã nói rồi, ta không có ác ý với hắn." Pháp Thác của Mộc tộc nhìn ra manh mối, còn chủ động lùi ra xa Nhiếp Thiên một chút, xua tay nói: "Tộc nhân Mộc tộc chúng ta không thích nói dối."
"Cho dù ngươi có nói dối ta cũng không sợ." Ân Á Nam khẽ cười: "Khoảng cách không xa, nếu ngươi dám làm bậy, trừ phi ngươi có thể phá vỡ trận pháp trong nháy mắt, nếu không..."
Thân thể nàng nhanh nhẹn như báo săn, bỗng nhiên bay ra, giống như một tia sáng băng, bắn về phía Tạo Hóa Nguyên Tỉnh kia.
Chủ nhân của cái giếng Tạo Hóa kia là một gã Luyện Khí Sĩ Huyền Cảnh trung kỳ của Nhân tộc, thuộc tính pháp quyết gã tu luyện cũng không phải là lực lượng hàn băng.
Mắt thấy Ân Á Nam nhanh chóng bay đến, biểu lộ ra ý đồ muốn cướp đoạt Tạo Hóa Nguyên Tỉnh của gã, gã hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này, vòng eo nở nang lộ ra bên ngoài của Ân Á Nam, hình xăm Băng Huyết Mãng kia, dường như trở nên sống động.
Một cỗ khí tức làm người ta run rẩy từ trong hình xăm Băng Huyết Mãng hiện ra, làm cho gã hoảng sợ thất sắc.
Gã không chút do dự, đem Tạo Hóa Nguyên Tỉnh mà gã giữ vững nhường ra, lấy tốc độ nhanh nhất, rời xa Ân Á Nam.
Bọn người Nhiếp Thiên quái dị, gã đã sớm nhìn thấy, rễ cây yêu hoa màu đen của Mục Bích Quỳnh, hài cốt huyết yêu của Nhiếp Thiên, đều là rung động mạnh mẽ.
Chỉ có Ân Á Nam, không có bày ra kỳ diệu, gã vốn đã hoài nghi, Ân Á Nam cũng có chỗ dựa khác.
Nhìn thấy Băng Huyết Mãng dần dần thức tỉnh, cảm giác được Băng Huyết Mãng cố ý phóng xuất ra một sợi khí tức huyết mạch, gã lập tức thành thật.
Ân Á Nam không tốn một giọt máu, cướp lấy cái giếng Tạo Hóa kia, Băng Huyết Mãng chỗ vòng eo nàng, còn không có từ trong cơ thể nàng thoát ly, nhưng phóng xuất ra khí tức, vẫn là làm rất nhiều người cảm thấy sợ hãi bất an.
Ân Á Nam lạnh lùng liếc nhìn Pháp Thác của Mộc tộc, dùng ánh mắt cảnh cáo.
Pháp Thác làm như không thấy, ánh mắt vẫn dừng lại ở bên trong màn sáng màu xanh lục kia, hoa văn Cổ Thụ Sinh Mệnh hiện ra, không hề bị lay động.
"Chẳng lẽ mục tiêu thực sự của hắn là cảm ngộ những hoa văn trên cây kia?" Ân Á Nam kỳ quái thì thào.
Sau đó, nàng không để ý tới Nhiếp Thiên nữa, cũng bắt đầu đi thu thập cái giếng Tạo Hóa kia, phun ra cực hàn băng tinh, muốn nhờ vào đó tăng cường cảnh giới và thực lực.
Bên Nhiếp Thiên có một nhóm người đang chú ý chặt chẽ.
Những người đó chính là Cừu Ký của Địa Linh Tông.
Cừu Ký nhìn rất lâu rất lâu, chờ phát hiện hai người Ân Á Nam và Mục Bích Quỳnh, đều trước sau cướp đoạt Tạo Hóa Nguyên Tỉnh thích hợp cho bọn họ tu hành, rời xa Nhiếp Thiên, bỗng nhiên quát lên: "Cơ hội tới rồi, thừa dịp các nàng hấp thu lực lượng, trước hết giết đồng bọn của các nàng!"
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 27 |