Khó có thể vượt qua! (3)
Ngược lại bên trong Minh Hồn Châu, tàn hồn lại biến mất từng mảng lớn, bị ngũ đại hung hồn nuôi nhốt, tàn hồn vốn được chuẩn bị để làm thức ăn lâu dài bổ sung, trong thời gian ngắn đã mất đi một phần ba.
Hàng ngàn hàng vạn hồn ti, bốc hơi ra từ trên người hung hồn, lần lượt hội tụ về phía linh hồn thức hải của Nhiếp Thiên.
Tinh hồn tiếp tục lớn mạnh.
Quá trình này, giống như kéo dài rất lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt.
Bình chướng cảnh giới trói buộc Nhiếp Thiên, đột nhiên bị hắn chạm đến, ầm ầm vỡ tan.
"Vượt cảnh!"
Nhiếp Thiên mừng như điên, từng khối Linh Ngọc, Tinh Thần Thạch, Thiên Viêm Tinh, còn có rất nhiều linh tài chứa đựng lực lượng thảo mộc, đột nhiên bay ra từ trong nhẫn trữ vật, chất thành núi ở bên cạnh hắn.
Đột phá tiểu cảnh giới, thường thường sẽ không kèm theo quá nhiều nguy hiểm, cũng sẽ không phát sinh biến chất.
Chỉ cần không có ngoại lực quấy nhiễu, cảnh giới của người ở cấp bậc Huyền Cảnh tăng lên, kỳ thật đều tương đối thuận lợi.
Mà Phù Lục, chỉ còn lại cường giả Nhân tộc, cùng với Cự Long và Cổ Thú hoạt động, hơn nữa còn cách bọn họ rất xa, căn bản không có khả năng quấy nhiễu hắn đột phá cảnh giới.
Hắn có thể toàn tâm toàn ý, chuyên chú vào việc đột phá cảnh giới, không sợ bị ngoại lực quấy nhiễu.
Hắn bắt đầu tiến hành đột phá cảnh giới!
Thời gian vội vã, thoáng cái đã nửa tháng trôi qua.
Nửa tháng sau, Linh Ngọc, các loại linh thạch thuộc tính khác nhau chất đống bên cạnh hắn, gần như đều bị tiêu hao hết.
Đổng Lệ không biết đã đến từ lúc nào, thân thể yêu kiều mê người, phảng phất có thể hấp thu cả nguồn sáng, khiến nàng được bao phủ trong không gian đen kịt thần bí.
Nàng yên lặng nhìn Nhiếp Thiên từ xa, khẽ nói: "Tên này..."
Vất vả lắm mới mượn nhờ Hồn Tinh, từ Huyền Cảnh sơ kỳ, bước vào trung kỳ, nàng vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có thể đuổi kịp bước chân tu luyện của Nhiếp Thiên, nhưng bây giờ lại sinh ra cảm giác chán nản.
"Tên khốn kiếp này, rõ ràng kiêm tu ba loại pháp quyết Tinh Thần, Hỏa Diễm, Thảo Mộc, tốc độ tu hành, sao có thể nhanh như vậy chứ?"
Miệng thì nói lời oán trách, nhưng khóe miệng nàng, vẫn lộ ra ý cười vui sướng từ tận đáy lòng: "Dù sao, hắn cũng là nam nhân ta chọn, bất phàm như thế, cũng là chuyện nên làm."
Nàng cười ngây ngô, tự nói với mình.
...
Lại nửa năm nữa vội vã trôi qua.
Biển sâu vô biên vô tận, một hòn đảo cô độc nằm đó, bên cạnh cung điện do Toái Tinh Cổ Điện xây dựng, lúc này tụ tập rất nhiều người như Cảnh Phi Dương.
Tính từ lúc chia tay với Nhiếp Thiên, thời gian đã trôi qua gần một năm.
Một năm nay, Cảnh Phi Dương dẫn đầu rất nhiều cường giả Thánh Vực, Hư Vực, phân tán ra, hoạt động ở các khu vực khác nhau trên Phù Lục, đem những tộc nhân Nhân tộc từng bị dị tộc nô dịch, lần lượt đưa đến nơi này, đồng thời thông qua trận pháp truyền tống không gian, đưa về Liệt Không Vực.
Những Nhân tộc bị nô dịch ở Thiên Mãng tinh vực, dưới sự an bài của Thần Phù Tông, Thiên Kiếm Sơn, Kim Hãn Tông, đều trở về quê hương.
Còn có rất nhiều Nhân tộc bị nô dịch đến từ những tinh vực khác, vực giới mà bọn họ từng sinh sống, rất nhiều đều rơi vào tay dị tộc, không có nhà để về.
Đối với những người này, Cảnh Phi Dương để cho bọn họ tự mình lựa chọn.
Thiên Mãng tinh vực, Viên Thiên tinh vực và Vẫn Tinh chi địa, chính là ba lựa chọn lớn.
Những người đó, sau khi hiểu rõ ba đại tinh vực, đều thuộc về Nhiếp Thiên - vị Tinh Thần chi tử thứ bảy của Toái Tinh Cổ Điện, sau khi suy nghĩ cẩn thận, đều lựa chọn sinh sống lại ở ba đại tinh vực, bắt đầu con đường tu hành mới.
Cho đến hôm nay, những người bị nô dịch đều đã được an bài thỏa đáng, cũng có không ít cường giả Hư Vực, đã trở về trước.
Chỉ có ba vị cường giả Thánh Vực là Cảnh Phi Dương, Phàn Khải, còn có Nhạc Viêm Tỉ, Giang Phong cùng những người có quan hệ khá thân thiết với Nhiếp Thiên, vẫn ở lại chờ đợi.
"Vèo!"
Tinh Chu biến mất đã lâu, đột nhiên xuất hiện trên bầu trời xa xa, đồng thời nhanh chóng bay đến như sấm sét.
Cảnh Phi Dương thở phào nhẹ nhõm, cười tươi nói: "Ta đã nói rồi mà, tiểu tử kia ở Phù Lục, làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn được chứ?"
Vẻ mặt khẩn trương bất an của những người còn lại, cũng trong nháy mắt, biến mất không còn tăm hơi.
Ngay sau đó, ba vị cường giả Thánh Vực đều vui mừng, ý cười trong mắt càng đậm.
Theo Tinh Chu đến gần, với linh hồn lực bao phủ khắp nơi của bọn họ, đã nhạy bén cảm ứng được, cảnh giới của Nhiếp Thiên lại tiến thêm một bước, chính thức bước vào Huyền Cảnh hậu kỳ.
"Ta đoán, hắn cũng là bởi vì tu hành mà chậm trễ, quả nhiên là vậy." Cù Minh Đức ra vẻ đã sớm biết rõ mọi chuyện.
Trên Tinh Chu, Nhiếp Thiên và Đổng Lệ y phục bay bay, tựa như thần tiên quyến lữ .
Tô Lâm đứng bên cạnh Phàn Khải trên đảo, xuất thần nhìn hai người, trong lòng phát ra một tiếng thở dài, tự oán tự thương.
Phàn Khải không vội rời đi, vẫn luôn chờ ở Phù Lục, thân là thiên kiêu xuất thân từ Thiên Cung, từng là thiên kiêu gần với Ninh Ương, Tô Lâm cũng được Phàn Khải giữ lại bên người.
Phàn Khải cảm thấy, Tô Lâm trải qua ma luyện, bị dị tộc bắt làm tù binh nhiều năm, tâm tính có sự lột xác to lớn, những trải nghiệm này ngược lại rất đáng quý.
Hắn coi Tô Lâm là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, trong khoảng thời gian này hao phí tâm tư, truyền thụ rất nhiều bí thuật linh quyết của Thiên Cung cho Tô Lâm, hy vọng Tô Lâm có thể vực dậy sĩ khí, vượt lên trên, trở thành trụ cột vững vàng của Thiên Cung trong tương lai.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |