Nhân Giới, Linh Giới, Khư Giới
Năng lượng hỗn độn được Du Kỳ Mạc thu thập từ một giới hải khác, giống như một đầm lầy kỳ dị, khiến mọi sinh linh đều khó cử động.
Tà Thần, La Vạn Tượng và tộc nhân Minh Hồn tộc, bị năng lượng hỗn độn đó bao vây, huyết nhục và linh hồn đều bị ăn mòn, tình trạng vô cùng tệ.
Ánh mắt Nhiếp Thiên lóe lên tinh quang.
Hắn đã lĩnh ngộ được Hỗn Độn Loạn Lưu từ một nơi khác, từng khống chế và dẫn động năng lượng hỗn độn do Du Kỳ Mạc phóng thích.
Hắn từng dựa vào đó mà hoành hành ba đại tinh vực, đánh nát Bích Đào Vực, chống lại Tống Triệt Tuyền.
"Đừng!"
Thấy ánh mắt Nhiếp Thiên sáng lên, Du Kỳ Mạc lập tức hoảng hốt, vội vàng nói: "Ngươi đừng phá hỏng chuyện tốt của ta như lần trước nữa! Ngươi và ta không phải kẻ thù, còn có thể hợp tác! Ta muốn hồ Phệ Hồn của Minh Hồn tộc, thứ dưới đáy hồ, ngươi có thể dùng Minh Hồn Châu thu phục ba tên Tà Thần kia."
"Trên đường đi, ta vẫn luôn quan sát, ta biết ngươi làm được."
"Mỗi người lấy thứ mình cần, ta lấy thứ ta muốn, ngươi phong ấn thứ ngươi muốn, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?"
Vừa nói, hắn đã phân tâm, dùng một tia chân hồn điều khiển Âm Dương Hỗn Thiên Kính, chìm xuống hồ Phệ Hồn, tiến về đáy hồ.
Hắn đã bắt đầu hành động.
Dòng năng lượng hỗn độn vất vả thu thập từ một giới hải khác là át chủ bài của hắn, có thể đối phó với La Vạn Tượng, Tà Thần và tộc nhân Minh Hồn tộc.
Chỉ có Nhiếp Thiên, hắn đã từng chịu thiệt , sợ Nhiếp Thiên phá hỏng chuyện tốt của hắn.
"Người gặp có phần, thứ dưới đáy hồ Phệ Hồn, ta cũng muốn!" Nhiếp Thiên quát.
"Nhiếp Thiên! Ngươi đừng có được voi đòi tiên!" Du Kỳ Mạc tức giận: "Trong trận chiến ở Qua Lưu Vực, ngươi giết nhiều thuộc hạ của ta như vậy, món nợ đó ta còn chưa tính với ngươi!"
"Kim Cốt Đầu Đà của Thái Thủy Thiên Tông các ngươi cũng giết không ít người của ta." Nhiếp Thiên lạnh lùng nói: "Nếu ngươi và ta thật sự muốn tính sổ, ta phụng bồi . Còn ba tên Tà Thần kia, sau khi bị ngươi áp chế, ta tự nhiên có thể thu phục. Nhưng nếu cỗ năng lượng này bị ta..."
"Được! Ta đồng ý với ngươi!" Chưa đợi Nhiếp Thiên nói hết câu, thấy Tà Thần giãy giụa dữ dội, Du Kỳ Mạc lập tức đổi giọng: "Thứ dưới đáy hồ Phệ Hồn, ngươi lấy ba phần!"
"Ba phần?" Nhiếp Thiên nhíu mày.
"Người gặp có phần, còn ta?" Bùi Kỳ Kỳ ngẩng đầu: "Ta có phải cũng nên có phần?"
Khuôn mặt hiền hòa của Du Kỳ Mạc hơi méo mó: "Được rồi, Nhiếp Thiên lấy ba phần, ngươi lấy một phần! Hai người các ngươi đừng có phá hỏng chuyện tốt của ta!"
"Được!" Nhiếp Thiên gật đầu.
Hắn cầm khúc xương của Tinh Không Cự Thú, hóa thành hình thái khổng lồ, xuất hiện phía trên đầm lầy năng lượng hỗn độn do Du Kỳ Mạc phóng thích, giơ cao Minh Hồn Châu, lập tức bắt đầu kết ấn hư thái cổ phù đầu tiên, "Ba vị, đã ra ngoài chơi lâu như vậy rồi, cũng nên về nhà thôi."
Một tấm hư thái cổ phù bay về phía Tà Thần Tuyệt Vọng.
Tà Thần Tuyệt Vọng bị đầm lầy hỗn độn kia hạn chế lực lượng, lại bị khí huyết và hồn niệm của Nhiếp Thiên trong hư thái cổ phù trói buộc, không thể phản kháng.
Thân thể to lớn của hắn bị Minh Hồn Châu nuốt chửng.
Hai tên Tà Thần còn lại thấy vậy, gào thét giận dữ, muốn thoát khỏi đầm lầy năng lượng hỗn độn do Du Kỳ Mạc phóng thích.
"Vô dụng, trừ kẻ dị loại như Nhiếp Thiên, không ai có thể ở trong năng lượng hỗn độn này mà không bị ảnh hưởng." Bản thân Du Kỳ Mạc cũng tránh xa khu vực kỳ dị đó, nhìn Nhiếp Thiên bằng ánh mắt hâm mộ, "Ta thật sự không hiểu, tại sao ngươi có thể thích ứng dễ dàng như vậy."
"Ta không thể nói cho ngươi biết." Nhiếp Thiên lạnh lùng đáp, rồi cố gắng kết ấn hư thái cổ phù thứ hai.
Hư thái cổ phù thứ hai, sau khi hao phí rất nhiều năng lượng thuộc tính khác nhau, cũng thành công hình thành, kéo Tà Thần Cuồng Nộ vào Minh Hồn Châu.
"Còn một tên nữa!"
Ngay khi Nhiếp Thiên chuẩn bị dốc hết sức kết ấn hư thái cổ phù cuối cùng, bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, "Không ổn! Hồn lực trong thức hải lại là thứ hạn chế ta, việc luyện hóa từng tấm hư thái cổ phù khiến hồn lực của ta không đủ."
"Nhiếp Thiên, làm sao vậy?" Bùi Kỳ Kỳ cảm thấy không ổn.
"Ta cần hồn tinh! Phải dùng hồn tinh bổ sung hồn lực trong thời gian ngắn, mới có thể phong ấn tên Tà Thần cuối cùng." Nhiếp Thiên quay đầu nhìn Du Kỳ Mạc, nói: "Hồn tinh do chiếc gương dưới đáy hồ Phệ Hồn tạo ra, ngươi đưa ta một ít trước?"
"A, ngươi chỉ cần hồn tinh?" Du Kỳ Mạc kinh ngạc.
...
------------
Nhiếp Thiên và Bùi Kỳ Kỳ nhìn nhau.
"Ngoài hồn tinh, dưới đáy hồ Phệ Hồn còn có gì nữa?" Nhiếp Thiên đột nhiên quát.
Du Kỳ Mạc trầm ngâm một chút, nói: "Ta đi lấy hồn tinh cho ngươi!"
"Địch Hồn Nguyên Dịch! Hắn tới vì Địch Hồn Nguyên Dịch!" Một tộc nhân Minh Hồn tộc ở trong đầm lầy hỗn độn, dùng ngôn ngữ của Nhân tộc gào lên: "Trong ba giới đã biết là Nhân Giới, Linh Giới và Khư Giới của chúng ta, chỉ có Khư Giới, hơn nữa chỉ có chúng ta mới có Địch Hồn Nguyên Dịch hiếm thấy trên đời!"
"Nhân Giới, Linh Giới, Khư Giới..." Nhiếp Thiên hoang mang.
"Địch Hồn Nguyên Dịch!" La Vạn Tượng chấn động, trừng mắt nhìn Du Kỳ Mạc của Thái Thủy Thiên Tông: "Ngươi, ngươi sao lại biết bí mật về Địch Hồn Nguyên Dịch của Minh Hồn tộc?"
"Gào gào gào!"
Tên Tà Thần Thị Sát cuối cùng chưa bị Minh Hồn Châu phong ấn, gầy gò như que củi, nhưng thân thể kỳ dị lại sắc bén như đao, như miếng bọt biển hút nước, hấp thu minh khí tinh khiết xung quanh.
Kỳ lạ là, thân thể hắn càng ngày càng khô héo.
Nhưng khí thế của hắn lại không ngừng tăng vọt, ngay cả đầm lầy năng lượng hỗn độn mà Du Kỳ Mạc lấy từ giới hải cũng khó kiềm chế.
"Nha đầu Hư Linh Giáo, ngươi dẫn Nhiếp Thiên qua đó!" Du Kỳ Mạc vội vàng nói.
"Được!"
Bùi Kỳ Kỳ lại xoay chuyển Giới Vũ Lăng Tinh, biến một mặt của nó thành môi giới hư không, kéo Nhiếp Thiên, hóa thành hai luồng sáng, biến mất khỏi Giới Vũ Lăng Tinh.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |