Tê Liệt Cự Thú!
“Lực xé rách này, sau khi ta thi triển Hỗn Độn Loạn Lưu, từ trường cuồng bạo xé rách, vặn vẹo có rất nhiều điểm tương tự.” Âm thầm cảm ứng, Nhiếp Thiên luôn cảm thấy con Tinh Không Cự Thú kia đã phá vỡ trạng thái ngủ say, sau khi thức tỉnh thì trở nên có chút khác biệt.
“Có lẽ, thông qua nó, có thể tìm được đáp án!”
Nghĩ vậy, hắn cầm khúc xương Tinh Không Cự Thú, lại một lần nữa ngưng tụ ý thức linh hồn, không sử dụng xương cốt, chỉ tập trung ý thức.
“Vèo!”
Một đạo hồn niệm thuộc về hắn, giống như mũi tên nhọn, bắn vào trong Phù Lục.
“Ngươi, còn không rời đi?”
Ý thức Tinh Không Cự Thú ở khắp mọi nơi, trong nháy mắt, lại một lần nữa liên hệ với hắn, có chút bất mãn, thúc giục hắn: “Nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lâu!”
“Ngươi, vì sao lại tới đây, là bị người ta chủ động đánh thức sao?” Nhiếp Thiên hỏi.
...
------------
“Vù!”
Ma Vân Thuẫn do Thị Huyết Đại Tôn dùng khí huyết và ma vân ngưng tụ, khi tới gần Phù Lục, giống như bị xé rách vỡ nát.
“Ầm ầm ầm!”
Phù Lục hoành hành bá đạo, phóng thích ra lực lượng cuồng bạo kinh thiên động địa, bức bách tộc nhân Cổ Linh tộc, cùng với cường giả dị tộc liên tục bại lui.
Tinh Không Cự Thú vẫn không lộ diện.
“Huyết mạch! Đại Ma Thủ!”
Bàn tay ma quỷ khổng lồ của Thị Huyết Đại Tôn chụp về phía Phù Lục, đầu ngón tay như có thể xuyên thủng tất cả kết giới, vô số tia sét màu tím như rắn độc, chui tới chui lui trong kẽ ngón tay.
Mỗi một tia sét màu tím, đều có thể khiến Thánh Vực của Thánh Vực giả Nhân tộc vỡ nát.
“Huyết mạch! Hồn Chi Đại Tịch Diệt!”
Tà Phong Đại Tôn thi triển bí pháp của tộc, hồn lực và huyết mạch cộng hưởng, một cỗ năng lượng phức tạp khiến hồn phách quy tịch, chém giết linh hồn tràn ngập về phía Phù Lục.
“Tử Vong Trùng Kích!”
Bạch Cốt Đại Tôn vung Toái Cốt Đao, vô số đao mang đều hóa thành lực lượng tử vong thuần túy, muốn đoạn tuyệt sinh cơ huyết nhục.
“Khô Héo Chi Đồng!”
Thông U Đại Tôn nhìn chằm chằm Phù Lục, đồng tử màu xanh đậm tỏa ra ánh sáng quỷ dị.
“Hô! Hô hô!”
Chướng khí đủ màu sắc ngưng tụ thành từng đám, rơi xuống Phù Lục.
Yêu Ma, Tà Minh, Hài Cốt, U tộc, từng vị Đại Tôn lần lượt thi triển huyết mạch thiên phú, khống chế trọng khí của tộc, điên cuồng oanh tạc về phía Phù Lục.
Thế nhưng, khí xoáy màu xám bao quanh Phù Lục lại giống như một bình chướng không gì phá nổi, vậy mà có thể hoàn toàn ngăn cản các loại công kích.
Bất kể là bí thuật huyết mạch, thiên phú, hay năng lượng của pháp bảo công kích, vừa chạm vào những luồng khí huyết màu xám kia, vừa rơi vào bên trong Phù Lục, liền giống như đá chìm xuống biển, không còn một chút động tĩnh nào.
Ý thức của Tinh Không Cự Thú còn có thời gian rảnh rỗi để câu thông trao đổi với một tia hồn niệm của Nhiếp Thiên.
“Ngươi, đã là Tinh Thần Chi Tử của Toái Tinh cổ điện, khúc xương ngươi đang nắm giữ, vốn thuộc về tộc ta.” Ý chí của Tinh Không Cự Thú vô cùng rõ ràng, “Bởi vậy, ngươi phải sống thật tốt. Nhân lúc ta còn lý trí, còn có thể khống chế bản thân, ngươi hãy nhanh chóng rời đi, nếu không đợi đến khi ta rơi vào trạng thái cuồng bạo, ngay cả ngươi ta cũng không phân biệt được!”
“Vèo!”
Tia ý thức linh hồn mà Nhiếp Thiên đưa vào Phù Lục bỗng nhiên bay trở về.
“Nó sẽ rơi vào trạng thái cuồng bạo? Cuồng bạo rồi thì cái gì cũng không phân biệt được?” Nhiếp Thiên biến sắc.
Hắn tập trung nhìn kỹ, thấy dưới sự vây công của tộc nhân Cổ Linh tộc cùng đông đảo cường giả dị tộc, Phù Lục cũng không bị trọng thương, ngược lại còn có khí xoáy màu xám không ngừng thoát ra khỏi Phù Lục.
Những khí xoáy màu xám kia giống như lưỡi hái tử thần, rơi vào trong cơ thể bất kỳ dị tộc nào, đều có thể dựa vào lực xé rách bên trong, xé nát huyết nhục của dị tộc đó.
“”
“Không sai, nó chính là Phù Lục”
“Quả nhiên là nó!”
Lôi Long Scott, Kim Vũ Thần Tước, cùng với Kình Thiên Cự Linh, cảm nhận được năng lượng xé rách bay ra, thần sắc ngưng trọng.
“Xé rách, lực lượng xé rách!”
Nghe thấy tiếng kinh hô của ba tộc nhân Cổ Linh tộc, Nhiếp Thiên đột nhiên chấn động, hắn nhớ lại lúc mới đến Phù Lục, còn cùng thế hệ với những thiên tài của Thiên Diễn tông, Lôi Sơn tranh đấu, chiến đấu với Tô Linh.
Hắn còn nhớ rõ, lúc ấy hắn ngưng tụ linh khí cầu, đã dẫn động một luồng năng lượng kỳ dị.
Cỗ lực lượng kia, uẩn chứa lực lượng xé rách!
Loại khí tức xé rách vạn vật đáng sợ này, so với Hỗn Độn Loạn Lưu mà hắn lĩnh ngộ sau đó, tạo thành từ trường cuồng bạo vặn vẹo, còn hung hãn hơn nhiều.
Thậm chí, về sau trong Hỗn Độn Loạn Lưu của hắn, cũng có một chút lực lượng xé rách.
Nguồn gốc của nó chính là đến từ lúc hắn ở Phù Lục ngưng tụ linh khí cầu, dẫn động năng lượng xé rách, lặng yên không một tiếng động dung nhập vào bí thuật linh quyết của hắn.
“Hóa ra, lực lượng xé rách mà ta có được sau này, là đến từ Phù Lục.” Hắn bừng tỉnh đại ngộ, “Chính là đến từ con Tê Liệt Cự Thú ẩn náu trong biển sâu màu đen kia. Phía trên hạ giới, tầng mây màu nâu xám quanh năm không tan, chính là năng lượng xé rách do khí huyết của nó biến thành!”
“Xoẹt!”
Khí xoáy màu xám giống như hóa thành lưỡi dao sắc bén xé rách vạn vật, xoay tròn trong đám người đến từ ngoại vực.
Huyết nhục văng tung tóe!
Huyết mạch cấp bậc thấp, chỉ cần bị khí xoáy màu xám chạm vào, lập tức bị xé đi từng mảng huyết nhục lớn, huyết nhục còn không tự chủ được rơi vào Phù Lục.
Tê Liệt Cự Thú trong Phù Lục giống như đang ở biển sâu, mở miệng lớn, nuốt chửng tất cả huyết nhục.
Ngay cả huyết mạch sinh mệnh của Nhiếp Thiên cũng không thể xuyên thấu vào Phù Lục, cảm ứng khí huyết đáng sợ của Tê Liệt Cự Thú.
Nhưng hắn có thể thấy qua hai mắt, từng đám khí xoáy màu xám càng ngày càng đậm, càng ngày càng dày đặc!
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |