Thời Gian Tái Hiện!
Hàn lưu từ kết giới, như dòng suối chảy về phía Ân Á Nam, Băng Huyết Mãng cùng Mục Bích Quỳnh đang đứng xem.
Bên trong hàn lưu, vô số huyết mạch tinh quang tỏa ra hào quang màu trắng bạc, cùng với khí huyết tử vong nồng đậm, dễ dàng khiến Ân Á Nam, Băng Huyết Mãng và Mục Bích Quỳnh, bao gồm cả những người tu luyện cực hàn áo nghĩa, đều bị đóng băng thành từng khối băng.
Du Kỳ Mạc của Thái Thủy Thiên Tông, bởi vì bản thân là Nhân tộc, lại tự trọng thân phận, còn phải suy nghĩ cho tông môn, nên không dám làm càn như vậy.
Hắn không dám, nhưng Băng Cốt Đại Tôn lại có thể.
Trong nháy mắt, những người có liên quan hoặc không liên quan tới Nhiếp Thiên, đều bị hàn lực của Băng Cốt Đại Tôn đóng băng, hơn nữa còn có tử khí rõ ràng đang dần dần ăn mòn.
"Ngươi đã thấy rồi đấy, nếu ta muốn, bọn họ sẽ lập tức chết." Vừa mở miệng, sát ý lạnh lẽo đã tràn ngập trong lời nói của Băng Cốt Đại Tôn: "Không chỉ có bọn họ, Vẫn Tinh chi địa của các ngươi, Viên Thiên tinh vực và Thiên Mãng tinh vực, chúng sinh Nhân tộc, thân nhân có quan hệ với ngươi, ta đều có thể đi qua tàn sát."
Sắc mặt Nhiếp Thiên cứng đờ.
...
------------
"Nhiếp Thiên! Cứu chúng ta với!"
"Xin ngươi!"
Có những âm thanh linh hồn nhỏ bé như tiếng khóc than của u hồn, vang lên từ những pho tượng băng kia.
Hóa thành tượng băng, những cường giả cấp bậc Thánh Vực kia, miệng không thể nói, thân không thể động, nhưng lại có thể dùng âm thanh linh hồn, để Nhiếp Thiên nghe thấy tiếng kêu cứu của bọn họ.
Nhưng Nhiếp Thiên, lại không nhìn bọn họ thêm một cái nào.
Hắn chỉ nhìn về phía hai nữ nhân có quan hệ với hắn, xuất thân từ Ngự Thú Tông và Cực Lạc Sơn.
Băng hàn nham tinh bao phủ lấy hai thân thể, một người nóng bỏng khỏe khoắn, một người thon thả mềm mại.
Nhưng Ân Á Nam và Mục Bích Quỳnh, không hề dùng linh hồn để cầu xin hắn.
Từng tia từng tia, hào quang màu xám tro, lúc ẩn lúc hiện ở cổ trắng nõn, trên trán, và cả trong đôi mắt sáng của hai nàng.
Đó chính là tử khí của Băng Cốt Đại Tôn.
Cho dù Băng Cốt Đại Tôn không lập tức ra tay giết chết, nhưng nếu bị tử khí ăn mòn lâu, sinh cơ của Ân Á Nam và Mục Bích Quỳnh cũng sẽ dần dần suy kiệt.
Cho đến khi thật sự tử vong.
"Ừm."
Thông qua ánh mắt của hắn, Băng Cốt Đại Tôn lập tức nhận ra được đối tượng mà hắn thật sự quan tâm.
"Rắc!"
Một gã Luyện Khí sĩ tu luyện lực lượng cực hàn, cảnh giới đạt tới Thánh Vực trung kỳ, linh hồn chấn động mãnh liệt nhất, cả người bị nham băng bao phủ, khi Băng Cốt Đại Tôn khẽ búng tay, đột nhiên vỡ vụn.
Cùng vỡ vụn, còn có huyết nhục của gã Luyện Khí sĩ kia, bao gồm cả Cực Hàn Thánh Vực.
"Nói nhảm nhiều quá." Băng Cốt Đại Tôn lầm bầm một câu.
Những Luyện Khí sĩ còn đang cố gắng hết sức, phóng thích linh hồn chấn động, muốn khiến Nhiếp Thiên chú ý, lập tức im bặt, không còn một tia hồn niệm nào dâng lên nữa.
Băng Cốt Đại Tôn vươn tay chộp tới.
Hai luồng hàn khí, túm lấy hai pho tượng băng do Ân Á Nam và Mục Bích Quỳnh biến thành.
Ân Á Nam và Mục Bích Quỳnh hóa thành hai quả cầu băng, lần lượt rơi vào tay Băng Cốt Đại Tôn, rơi vào bàn tay xương khổng lồ sau lưng hắn.
Hai quả cầu băng bao lấy hai nữ, trong lòng bàn tay băng lãnh của hắn, giống như hai quả cầu tuyết được đặt trên mặt đất băng tuyết mênh mông.
Tử khí như con rắn quái dị, chui vào bên trong quả cầu băng.
Mặc dù bị đóng băng, nhưng trong mắt Mục Bích Quỳnh và Ân Á Nam, rõ ràng có sự đau đớn thấu xương.
"Nhiếp Thiên, hai nha đầu này đều rất bất phàm." Với đẳng cấp huyết mạch của Băng Cốt Đại Tôn, với tuổi thọ và kiến thức lâu dài của hắn, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra, bất kể là Mục Bích Quỳnh hay Ân Á Nam, đều có thiên phú kỳ diệu: "Thiên phú của các nàng không tệ, lực lượng trong cơ thể mạnh hơn rất nhiều so với tộc nhân cùng cấp."
"Dung mạo, hẳn là cũng rất xinh đẹp."
"Bùm!"
Khăn che mặt của Mục Bích Quỳnh đột nhiên nổ tung thành băng vụn.
Khuôn mặt vốn luôn bị khăn che mặt che khuất, khuôn mặt thanh lãnh tuyệt mỹ của Mục Bích Quỳnh, lập tức hiện ra trước mắt Nhiếp Thiên, giống như một bức tranh tuyệt đẹp.
"Chết như vậy, có phải là quá đáng tiếc không?" Băng Cốt Đại Tôn nói.
Nhiếp Thiên tiến thoái lưỡng nan.
"Nếu ngươi không đồng ý, các nàng chỉ là người mở đường." Đồng tử của Băng Cốt Đại Tôn, ánh sáng lạnh lẽo vô tình: "Năm đó ta và Tinh Cốt Đại Tôn giao chiến thất bại, liền rời khỏi Hài Cốt tộc. Ta không có huyết mạch hậu duệ, ta không có bất kỳ ràng buộc nào. Ta đã sớm điều tra rõ ràng, tộc nhân của ngươi, người thân của ngươi, ở một vực giới đã bị phá vỡ ở Cấm Thiên tinh vực, ta có thể giết sạch bọn họ."
"Nhân Giới các ngươi, ngoại trừ Du Kỳ Mạc ra, không ai có thể ngăn cản ta giết chóc!"
"Vẫn Tinh chi địa, Thiên Mãng tinh vực, còn có Viên Thiên tinh vực, chỉ cần ta ra tay, tất cả sinh linh đều sẽ bị tàn sát! Nhiếp Thiên, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, là người thân và thuộc hạ của ngươi quan trọng, hay là việc mở ra giới môn quan trọng hơn!"
"Ta đi tới Khư Giới, cũng chỉ là muốn tăng huyết mạch của ta lên cao giai ở bên trong Khư Giới!"
"Ngươi thả ta vào, đối với ngươi mà nói, cũng không có tổn thất gì quá lớn! Huống chi, ta còn đem Hàn Uyên tặng cho ngươi làm nhân tình, để ngươi giúp đỡ cường giả Thần Vực của Huyền Thanh Cung, đạt được lực lượng càng thêm cường đại!"
Băng Cốt Đại Tôn của Hài Cốt tộc, từng chữ từng chữ, hoặc là uy hiếp, hoặc là dụ dỗ, muốn Nhiếp Thiên ngoan ngoãn nghe theo.
Nhiếp Thiên lửa giận ngập trời, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, lại không tìm được biện pháp nào.
Một thân một mình, chỉ còn một bước nữa là có thể bước vào cảnh giới cao giai Đại Tôn, Băng Cốt lấy người thân của hắn ra uy hiếp, quả thật là đánh trúng điểm yếu của hắn, khiến hắn nhất thời không tìm được cách giải quyết.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |