Kim Nham Tê
Tất cả Không Linh Ngọc đều được ba người cất vào vòng tay trữ vật và nhẫn trữ vật, sau trận chiến trong hầm mỏ, và việc Nhiếp Thiên nhường Không Linh Ngọc Tinh, khiến thái độ của Bùi Kỳ Kỳ đối với Nhiếp Thiên có chút thay đổi.
Trên đường trở về, Bùi Kỳ Kỳ không đi một mình phía trước nữa, khi Lý Dã và Nhiếp Thiên nói chuyện, nàng thỉnh thoảng cũng góp lời vài câu.
Bầu không khí giữa ba người, hòa hợp hơn rất nhiều so với lúc đến.
Dưới màn đêm, bọn họ dần dần đến gần trận pháp truyền tống nhỏ do Bùi Kỳ Kỳ thiết lập ở Huyễn Không Sơn Mạch, nhưng khi bọn họ sắp tới nơi, Bùi Kỳ Kỳ đột nhiên dừng lại, cao giọng nói: "Là ai? Ra đây cho ta!"
"Bịch bịch!"
Tiếng bước chân nặng nề từ xa truyền đến, khiến sắc mặt Lý Dã đột nhiên thay đổi, "Không ổn! Chẳng lẽ xui xẻo gặp phải linh thú của Huyễn Không Sơn Mạch rồi?"
...u
------------
Linh khí của trời đất ở Liệt Không Vực, từ sau khi bị ô uế, linh thú từng hoạt động khắp nơi ở Liệt Không Vực, bắt đầu diệt vong trên diện rộng.
Cá lớn nuốt cá bé, cũng áp dụng cho linh thú, linh thú yếu ớt không chịu nổi sự ăn mòn của linh khí ô uế, lần lượt chết đi.
Nhưng một số linh thú vốn cường hãn vẫn kiên cường sống sót, tiếp tục tu luyện thông qua linh khí chứa đầy tạp chất, ngược lại trở nên mạnh mẽ hơn, như loài bướm thoát khỏi kén.
Loại linh thú này, phần lớn đều lang thang ở Huyễn Không Sơn Mạch, là cơn ác mộng của những Luyện Khí Sĩ đến Huyễn Không Sơn Mạch tìm kiếm cơ duyên.
Huyễn Không Sơn Mạch có ba điểm đáng sợ, khe nứt không gian xuất hiện khắp nơi, sự vây giết của cường giả Ám Nguyệt, Lưu Hỏa, thành Phá Diệt, và nội đấu giữa các tộc.
Nỗi sợ hãi thứ ba, chính là những linh thú đã trải qua sự đào thải, ngoan cường sống sót.
"Bịch bịch!"
Rõ ràng không phải tiếng bước chân nặng nề của con người, dần dần tới gần, như tiếng trống dồn dập vang lên trong lòng Nhiếp Thiên.
Hắn còn chưa kịp phóng xuất thần thức ra, liền thấy một đầu Linh thú cường tráng toàn thân màu vàng kim, dài tám mét, tựa như Tê Ngưu.
"Kim Nham Tê!"
Lúc Linh thú kia xuất hiện, Lý Dã lập tức kêu khẽ, trên khuôn mặt béo tròn tràn đầy vẻ ngưng trọng.
"Linh thú cấp mấy?" Nhiếp Thiên hỏi.
"Kim Nham Tê là cấp bốn, chiến lực tương đương với võ giả Tiên Thiên Cảnh chúng ta." Lý Dã cười khổ, giải thích: "Nhưng Kim Nham Tê có thể sống sót trong Huyễn Không Sơn Mạch so với Kim Nham Tê ở Vẫn Tinh Cửu Vực thì cường đại và hung mãnh hơn nhiều."
Nhiếp Thiên sớm đã đoán được, xuyên qua lớp ánh sáng trong suốt của Thanh Ngọc Hoàn, chăm chú đánh giá Kim Nham Tê kia.
Kim Nham Tê toàn thân màu vàng kim, thoạt nhìn giống như được đúc bằng kim loại nóng chảy, nhưng thông qua quan sát tỉ mỉ, hắn phát hiện màu vàng kim kia kỳ thật là một lớp da giống như nham thạch.
Một cái sừng tê giác thật lớn, lóe ra kim quang khiếp người, rõ ràng vô cùng sắc bén.
Hắn mơ hồ có một loại cảm giác, nếu như bị sừng tê giác của Kim Nham Tê đâm vào ngực, cho dù thể phách cường hãn như hắn, cũng sẽ bị xuyên thủng trong nháy mắt.
"Sừng tê giác của Kim Nham Tê là sắc bén nhất, ngươi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể bị sừng của nó đâm trúng." Lý Dã nhỏ giọng nhắc nhở, chiếc nhẫn trữ vật hắn đeo dần dần tỏa ra ánh sáng đỏ sậm.
Một kiện Linh giáp được chạm khắc hoa văn tinh mỹ, được Lý Dã lấy ra từ trong nhẫn trữ vật, lập tức mặc lên người.
Sau khi kiện Linh giáp kia bao lấy thân thể mập mạp của hắn, hắn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, không còn khẩn trương bất an như trước nữa.
Sau đó, trước mặt Nhiếp Thiên, Lý Dã một tay cầm Linh phù, tay kia cầm một tấm thuẫn màu đỏ sậm, bắt đầu bày trận sẵn sàng nghênh địch.
Hắn dường như biết rõ, Kim Nham Tê đã xuất hiện, trận chiến này liền không thể tránh khỏi.
Nhìn tư thế của Lý Dã, hiển nhiên hắn không có ý định liều mạng với Kim Nham Tê, mà chỉ muốn tận lực bảo toàn tính mạng của mình.
"Các ngươi tránh ra."
Lúc này, Bùi Kỳ Kỳ từ trước mặt hai người, từng bước một nghênh đón Kim Nham Tê, một luồng khí tức nguy hiểm, từ thân hình yểu điệu của nàng dần dần lan tỏa.
"Xùy xùy!"
Không gian bên cạnh nàng, truyền đến tiếng vang dị thường, những khe nứt không gian không ngừng di động ở xung quanh, dường như đều bị khí tức nàng phóng ra ảnh hưởng.
"Hoa Thiên, chúng ta chỉ cầu tự bảo vệ mình, đừng chọc phiền toái sư tỷ là được rồi." Lý Dã kéo Nhiếp Thiên, vừa lặng lẽ lui về phía sau một tảng đá lớn, vừa nhỏ giọng nói: "Sư tỷ ở trong Huyễn Không Sơn Mạch này có thể phát huy uy lực cực lớn của không gian bí thuật. Lúc nàng ấy chiến đấu, bởi vì hoàn cảnh đặc thù của Huyễn Không Sơn Mạch, có thể sẽ hình thành rất nhiều Không Gian Quang Nhận sắc bén."
"Những quang nhận đó, khi nàng ấy kịch chiến, đôi khi sẽ làm bị thương người khác."
"Nhớ kỹ, một khi sư tỷ toàn lực xuất thủ, chúng ta tốt nhất nên tránh xa nàng ấy ra. Rất nhiều lúc, nàng ấy ở trong Huyễn Không Sơn Mạch này còn đáng sợ hơn cả địch nhân, ngươi phải nhớ kỹ điểm này."
Lý Dã quen thuộc với phương thức chiến đấu của Bùi Kỳ Kỳ, một mặt kiêng kị Kim Nham Tê, một mặt lại tràn đầy sợ hãi đối với Bùi Kỳ Kỳ.
"Để mặc nàng ấy và Kim Nham Tê chiến đấu, chúng ta cứ trốn ở một bên, làm người ngoài cuộc sao?" Nhiếp Thiên cảm thấy một loại cảm giác uất ức.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 44 |