Trở mặt (2)
Triệu Phong dùng lôi điện trọng thương một tên, nhưng bản thân cũng bị chém một nhát vào bụng, máu chảy đầm đìa.
Nếu không có Nhiếp Thiên đột nhiên xuất hiện, chém chết tên bị lôi điện đánh trọng thương, sau đó lại liên tiếp ra tay, dùng quả cầu linh khí nổ tung giết chết một tên khác, đồng thời ảnh hưởng đến tên cuối cùng, thì Vương Trác và Triệu Phong e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Hiện tại, nhờ có Nhiếp Thiên, năm tên địch vây công bọn họ, ba tên Trung Thiên cảnh sơ kỳ đã chết.
Như vậy, Vương Trác và Triệu Phong chỉ cần đối phó với hai tên cùng cảnh giới, áp lực giảm đi rất nhiều.
Vương Trác thấy tình thế bên mình ổn định nhờ Nhiếp Thiên, tâm trạng hắn rất tốt, chỉ tám trăm linh thạch, hắn không để vào mắt, dĩ nhiên hào phóng nhận trả.
"Sảng khoái!"
Thấy Vương Trác đồng ý trả tám trăm linh thạch, Nhiếp Thiên cười ha hả, vội nói: "Chờ chút, toàn bộ tài vật trên người tên kia cũng thuộc về ta!"
"Thuộc về ngươi thì thuộc về ngươi!" Vương Trác không hề để ý đến sự tham lam của Nhiếp Thiên, thân hình hắn nhoáng lên đã tới bên cạnh tên đã chết, rút trường thương đen nhánh của mình ra, không động đến chiếc vòng tay trữ vật trên tay tên kia.
Cầm trường thương trong tay, Vương Trác cười gằn, một luồng sáng đen sì phun ra từ trường thương.
Hắn cầm trường thương, sát khí đằng đằng, ung dung nghênh chiến đối thủ.
Bên kia, Triệu Phong hai tay nắm chặt trường kiếm, trong cơ thể tiếng sấm ầm ầm, cũng bắt đầu tập trung đối phó với kẻ địch cùng cảnh giới.
Bất kể là Vương Trác hay Triệu Phong, đều là những kẻ liều mạng dày dạn kinh nghiệm, bọn họ quanh năm chém giết ở Huyễn Không sơn mạch, kỹ năng chiến đấu và tâm lý đều vượt trội hơn đối thủ cùng cấp.
Hai đối thủ của bọn họ không đủ tư cách gia nhập Huyết Khô Lâu ở thành Phá Diệt, trước kia chỉ lang thang ở vùng phụ cận thành Phá Diệt, chờ cơ hội vây giết những kẻ ra khỏi thành.
Những kẻ này, linh khí trong tay và kỹ năng chiến đấu đều kém xa Vương Trác và Triệu Phong.
Trong trận chiến một chọi một, hai tên kia rõ ràng không phải đối thủ, Nhiếp Thiên chỉ cần nhìn một lúc đã biết nếu không có gì bất ngờ, Vương Trác và Triệu Phong chắc chắn sẽ giành chiến thắng cuối cùng.
Ba tên Trung Thiên cảnh sơ kỳ, trực tiếp hoặc gián tiếp đều chết vì hắn, hắn cũng không muốn tiếp tục tham chiến nữa.
Hắn thu hồi cây quyền trượng đầu hổ, sau đó đi tới bên cạnh tên bị quả cầu linh khí chứa đầy tạp chất dị vực giết chết, tháo chiếc vòng tay trữ vật của hắn xuống, kiểm tra túi áo trên người hắn, thấy không có gì, liền đi tới bên cạnh tên bị Vương Trác giết chết.
Hắn tháo chiếc vòng tay trữ vật của tên này xuống, cũng không vội kiểm tra đồ vật bên trong.
"Hoa Thiên! Hoa Thiên! Ngươi đang làm gì vậy?"
Từ trong Âm Tấn Thạch ở tay áo, hắn nghe thấy tiếng gọi của Hồ Hạm, Hồ Hạm đã đến nơi hắn tu luyện trước đó nhưng không tìm thấy hắn, có vẻ hơi sốt ruột.
"Ta ở đây!"
Nhiếp Thiên lấy Âm Tấn Thạch ra, nói rõ vị trí của mình.
"Ngươi chờ đó! Ta tới ngay!" Hồ Hạm hét lớn.
"Có người tới!"
"Viện quân của Huyết Khô Lâu!"
"Hỏng bét!"
Hai tên Trung Thiên cảnh hậu kỳ đang vây công Thái Uyên nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Nhiếp Thiên và Hồ Hạm qua Âm Tấn Thạch, hai tên liếc nhau, lập tức đưa ra quyết định.
"Đi!"
Hai tên kia đột nhiên bỏ Thái Uyên lại, không tiếp tục chiến đấu nữa, chia nhau chạy trốn.
Hai tên đang giao chiến với Vương Trác và Triệu Phong thấy vậy, cũng rất biết điều, lập tức chạy trốn với tốc độ nhanh nhất.
"Đừng chạy!"
Vương Trác và Triệu Phong đuổi theo, vết thương trên bụng Triệu Phong vẫn đang chảy máu.
"Thôi! Quay lại hết đi!" Thái Uyên quát lớn, "Sau khi chúng ta hồi phục, sẽ có rất nhiều cơ hội tìm bọn chúng gây phiền phức. Triệu Phong, ngươi bị thương nặng, cần phải xử lý ngay, nếu không sẽ mất máu quá nhiều mà chết."
Vương Trác và Triệu Phong nghe lệnh Thái Uyên răm rắp, lập tức ngừng đuổi theo.
Triệu Phong ngồi phịch xuống đất, một tay chống trường kiếm, tay kia lấy ra từng viên đan dược từ trong vòng tay trữ vật, nuốt chửng.
Thái Uyên nhanh chóng chạy tới bên cạnh Triệu Phong, lấy ra một lọ thuốc mỡ từ trong nhẫn trữ vật của mình, cẩn thận bôi lên vết thương trên bụng Triệu Phong.
"Thái thiếu gia, Tục Cốt Cao này quá quý giá." Triệu Phong kinh ngạc nói.
Thái Uyên phất phất tay, ý bảo hắn không cần nói chuyện, nói: "Hãy luyện thuốc mỡ vào trong máu thịt, ngươi phải nhanh chóng khôi phục lại. Bất kể là đan dược trân quý đến đâu, đều cần dùng vào chỗ mấu chốt, mới xứng đáng là có giá trị. Ba huynh đệ chúng ta sóng vai chiến đấu nhiều năm, tuy các ngươi gọi ta là thiếu chủ, nhưng trong lòng ta, tất cả đều là huynh đệ."
Triệu Phong nghe hắn nói vậy, mắt hổ ngấn lệ, gật đầu thật mạnh, không khuyên can nữa, mà an tâm luyện hóa dược lực của thuốc mỡ.
Nhiếp Thiên chú ý tới vết thương dữ tợn ở bụng Triệu Phong, sau khi bôi một lớp Tục Cốt Cao, máu tươi không chỉ lập tức ngừng chảy, mà huyết nhục cũng trở nên sinh động dị thường, dường như đang tăng tốc chữa lành vết thương.
Sắc mặt Triệu Phong từ ban đầu tái nhợt, cũng dần dần hồng hào trở lại.
Nhìn thấy sự thay đổi của Triệu Phong, Thái Uyên rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay về phía Nhiếp Thiên, ý bảo hắn lại gần.
"Một ngàn sáu trăm khối linh thạch, ngươi kiểm kê lại một chút."
Lúc Nhiếp Thiên đi tới, nhẫn trữ vật của Thái Uyên lóe sáng, sau đó trên mặt đất trước mặt hắn, liền xuất hiện một đống linh thạch.
"Thái thiếu gia, ta đã đáp ứng tiểu tử kia... Tám trăm linh thạch kia..." Vương Trác muốn nói lại thôi.
Thái Uyên xua tay, "Chẳng lẽ ngươi muốn so đo với ta sao?"
Vương Trác cười toe toét, đã hiểu ý của Thái Uyên, bèn không nói gì thêm.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 12 |