Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoan nghênh gia nhập (2)

Phiên bản Dịch · 1191 chữ

Đoạn thời gian gần đây, bởi vì Lý Lang Phong, rất nhiều Luyện Khí Sĩ hoạt động ở Huyễn Không sơn mạch, bao gồm cả người của Ám Nguyệt và Lưu Hỏa, đều nhớ kỹ cái tên Hoa Thiên này, tự nhiên không thể dùng nữa.

Hắn liền mượn họ Lý của Lý Dã, lấy tên là Lý Thiên.

"Chúng ta có sáu người, tình hình ở Huyễn Không sơn mạch, ngươi hẳn cũng biết." Tống Lệ có vẻ hứng thú đánh giá hắn, đôi mắt long lanh như nước, nói: "Sao ngươi dám tới?"

(Còn tiếp)

Tình huống Huyễn Không sơn mạch mà nàng nói tới, là chỉ sự chém giết tàn khốc nơi đây, không phải người cùng một phe, một khi gặp mặt, trừ phi thực lực song phương tương đương, bằng không chắc chắn sẽ bộc phát xung đột.

Phe mạnh, nhất định sẽ không cho phép phe yếu, dễ dàng rời đi.

Nhiếp Thiên một mình, lại chỉ là tu vi Trung Thiên cảnh sơ kỳ, vậy mà dám ở ngay trước mặt sáu người bọn họ chủ động đi tới, điều này làm cho Tống Lệ rất là kinh ngạc.

Đừng nói thân phận Huyết Khô Lâu khách khanh của Nhiếp Thiên là thật hay giả, cho dù là thật, chỉ cần không phải thành viên chính thức của Huyết Khô Lâu, giết thì cứ giết, không có gì to tát.

Huyết Khô Lâu sẽ không vì cái chết của một khách khanh mà làm lớn chuyện.

Sự nghi hoặc của Tống Lệ, khiến Thẩm Duy và Lữ Nhạn, còn có ba người khác, cũng nảy sinh chút suy nghĩ.

Bọn họ cũng âm thầm tò mò, Nhiếp Thiên chỉ là Trung Thiên cảnh sơ kỳ, sao dám xuất hiện trước mặt bọn họ?

"Nói ra có thể các ngươi không tin." Nhiếp Thiên thần thái tự nhiên, cười nói: "Ta dám xuất hiện, là bởi vì trong mắt ta, các ngươi không làm gì được ta. Ta muốn đi, sáu người các ngươi cộng lại, e rằng cũng không ngăn cản được."

Hắn cảm thấy, có lẽ hắn biểu hiện cường thế một chút, có thể tăng thêm lòng tin cho Lữ Nhạn.

Lữ Nhạn sở dĩ không dám xâm nhập, chính là lo lắng lực lượng của bọn họ không đủ, sợ hãi đồng thời gặp phải hai con linh thú cấp bốn, rơi vào tình cảnh thê thảm giống như trước đó.

"Nói khoác không biết ngượng!" Lữ Nhạn là người đầu tiên quát lên.

"Thật sự có lòng tin lớn như vậy sao?" Tống Lệ đảo mắt, đột nhiên nói: "Nếu không ngại, có thể cho chúng ta xem thử thực lực của ngươi hay không?"

Nhiếp Thiên sớm đã biết, nàng đã bí mật trao đổi với Thẩm Duy.

Việc tiến vào sâu trong rừng rậm, ban đầu chính là do nàng đề nghị, Thẩm Duy cũng bị nàng thuyết phục.

Chỉ có điều, bởi vì Thẩm Duy là thủ lĩnh, cho nên hắn mới nói rõ việc này với bốn người khác.

Nàng, mới là người muốn đi vào sâu trong rừng rậm nhất, đi săn linh thú cấp bốn.

"Ha ha, không có gì đáng xem cả." Nhiếp Thiên lại lắc lắc lệnh bài khách khanh, nói: "Tấm lệnh bài này chính là bằng chứng."

"Có thể cho ta xem một chút được không?" Tống Lệ nói.

"Không thành vấn đề." Nhiếp Thiên tiện tay ném lệnh bài Huyết Khô Lâu về phía nàng.

Mỗi một tấm lệnh bài thân phận khách khanh, một khi được rót vào một tia thần thức, chính là độc nhất vô nhị.

Loại lệnh bài này, khi Huyết Khô Lâu chế tạo, đã có chuẩn bị từ trước, bên trong khắc họa trận pháp tinh vi.

Trận pháp, chỉ có thể rót vào thần thức một lần, một khi chủ nhân chết đi, thần thức bên trong lệnh bài tiêu tán, trận pháp tự động hủy diệt, lệnh bài cũng mất đi giá trị.

Cho nên, hắn không lo lắng Tống Lệ có thể chiếm lấy lệnh bài.

Tống Lệ nhận lấy lệnh bài, cẩn thận xem xét vài lần, lại trả lệnh bài cho Nhiếp Thiên.

Ánh mắt nàng có chút khác thường, khẽ gật đầu với Thẩm Duy bên cạnh, nói: "Lệnh bài là thật."

Thẩm Duy âm thầm động dung.

Đều là Trung Thiên cảnh hậu kỳ, thời gian hắn sống ở Phá Diệt thành lâu hơn Tống Lệ rất nhiều.

(Còn tiếp)

Hắn biết rõ, Huyết Khô Lâu tuyệt đối sẽ không vô cớ tặng một tấm lệnh bài thân phận khách khanh cho người khác.

Huống chi đối phương chỉ là một tên Trung Thiên cảnh sơ kỳ?

Nhiếp Thiên có thể nắm giữ tấm lệnh bài kia, tuyệt đối không đơn giản, nhất định có chỗ hơn người.

Ban đầu, hắn còn có ý định khác, muốn dựa theo quy tắc tàn khốc của Huyết Không sơn mạch, ra tay với Nhiếp Thiên.

Sau khi biết được từ Tống Lệ rằng lệnh bài là thật, hắn liền dứt khoát từ bỏ ý định đó.

"Cho dù lệnh bài là thật, cảnh giới của hắn vẫn quá thấp!" Lữ Nhạn hừ lạnh một tiếng, nói: "Sáu người chúng ta hợp sức, mới có thể đối phó với một con linh thú cấp bốn. Bản lĩnh của hắn lớn đến đâu, chẳng lẽ có thể một mình chém giết một con linh thú cấp bốn? Nếu không thể, một khi chúng ta gặp phải hai con linh thú cấp bốn, kết quả vẫn sẽ là -- toàn quân phúc diệt !"

"Ta quả thật khó có thể một mình chém giết một con linh thú cấp bốn." Nhiếp Thiên thản nhiên nói.

Kỳ thực hắn còn muốn nói, nhờ vào Thiên Nhãn, hắn có năng lực, để cho cả đám vĩnh viễn không gặp phải hai con linh thú cấp bốn cùng lúc.

Chỉ là Thiên Nhãn quá mức huyền diệu, sáu người này rõ ràng không tin tưởng hắn, nói ra, bọn họ sẽ cho rằng hắn đang khoác lác.

Cho nên hắn cũng lười nói.

"Vậy thì..." Tống Lệ thấy Lữ Nhạn vẫn kiên trì, bỗng nhiên đề nghị, "Mọi người hãy bày tỏ thái độ, ai đồng ý mạo hiểm, tiếp tục đi sâu vào trong thì giơ tay lên."

Trừ Lữ Nhạn ra, năm người còn lại đều lần lượt giơ tay.

Nhiếp Thiên cũng sớm biết, Tống Lệ không chỉ thuyết phục được Thẩm Duy, mà còn thuyết phục được cả ba người kia.

Người duy nhất nàng không thuyết phục được, chính là Lữ Nhạn, người vẫn còn ám ảnh trong lòng.

Thấy những người khác đều giơ tay, sắc mặt Lữ Nhạn khó coi, tức giận nói: "Các ngươi muốn chết thì cứ đi, ta không đi cùng!"

"Vậy được rồi." Thẩm Duy cũng nổi giận, nói: "Ngươi cứ ở lại khu vực ngoài rìa đi, chúng ta đi săn linh thú cấp bốn. Dù sao chiến lực của ngươi cũng chỉ có vậy, thiếu ngươi cũng không ảnh hưởng gì nhiều!"

Bạn đang đọc Vạn Vực Chi Vương [Bản Dịch] của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.