Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực điểm nhục nhã (2)

Phiên bản Dịch · 1158 chữ

Vừa nói xong, Nhiếp Thiên đưa tay phải ra, nhanh như chớp rơi vào hai ngọn núi cao ngất trước ngực Tống Lệ, không khách khí mà sờ soạng, thầm nghĩ: "Con tiện nhân này, quả nhiên là có một bộ da thịt tốt!"

"Đừng! Đừng như vậy! Lý Thiên, ngươi buông ta ra trước, cho ta thời gian suy nghĩ!" Tống Lệ luống cuống.

"Không buông! Bây giờ đáp ứng ta!" Nhiếp Thiên lộ ra vẻ mặt si tình điên cuồng.

Tống Lệ trên dưới toàn thân gần như bị hắn sờ mó hết, sát cơ trong lòng như núi lửa sục sôi, dường như tùy thời đều có thể phun trào.

Nàng ta vốn đùa bỡn đám người Thẩm Duy và Doãn Thác trong lòng bàn tay, tưởng rằng Nhiếp Thiên trẻ tuổi có thể dễ dàng bị mị hoặc, bị nàng ta dễ dàng chém giết.

Nàng ta không ngờ rằng mình lại rơi vào thế bí như vậy.

Món linh khí kia của nàng ta, không cất giấu ở vòng tay trữ vật, mà là ở trong ống tay áo, chính là để hạ sát thủ trong lúc đối phương bất ngờ không kịp đề phòng.

Bởi vì ở trong vòng tay trữ vật, nếu muốn dùng linh khí, vòng tay trữ vật sẽ có ánh sáng lóe lên, đây chính là tín hiệu.

Dùng cách tương tự, nàng ta đã giết rất nhiều người giống như Thẩm Duy, đều là một kích tất sát, chưa bao giờ thất bại.

Lần này, nàng ta không ngờ rằng, Nhiếp Thiên vốn tưởng rằng có thể dễ dàng giết chết lại khó đối phó như vậy.

Mỗi lần nàng ta muốn rút tay phải kia về, muốn dùng món linh khí kia, đều có thể cảm nhận được khuỷu tay Nhiếp Thiên đột nhiên sinh ra lực áp chế cực lớn.

Mấy lần sau, Tống Lệ dần dần sinh lòng nghi ngờ, bắt đầu hoài nghi Nhiếp Thiên là cố ý.

Tống Lệ bắt đầu hoài nghi, vẻ si tình vô hạn mà nàng ta nhìn thấy lúc này, giống như Nhiếp Thiên bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, căn bản giống như nàng ta, chẳng qua chỉ là đang diễn kịch mà thôi.

"Tên khốn này! Chẳng lẽ là cố ý làm nhục ta, mượn danh nghĩa si tình, muốn tuỳ tiện khinh bạc ta sao?"

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Lệ càng nghĩ càng cảm thấy chính là như vậy, nếu không tại sao mỗi lần nàng ta muốn cử động cánh tay, đều sẽ đúng lúc gặp phải lực áp chế tăng mạnh?

Nàng ta đột nhiên nổi giận, phẫn nộ bị kìm nén đã lâu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà bộc phát ra.

Cũng đúng lúc này, Nhiếp Thiên đang cúi đầu nhìn nàng ta, đột nhiên cảnh giác.

Tay trái của Tống Lệ không bị trói buộc, bỗng nhiên lặng lẽ di chuyển về phía ngực Nhiếp Thiên, có linh lực dao động rất nhỏ, từ trong cơ thể nàng ta nhanh chóng dâng lên, rất bí ẩn chảy về phía tay trái của nàng ta.

Tay trái của nàng ta dần dần ấn về phía ngực Nhiếp Thiên.

"Tống tỷ! Mau mau đáp ứng ta!"

Nhiếp Thiên vẫn không nhận được câu trả lời, dường như bị bức đến mức nóng nảy, hắn nắm chặt tay trái của Tống Lệ, không khống chế được mà bóp mạnh.

Tống Lệ lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết này không còn là diễn kịch nữa, mà là đau đớn đến tận xương tuỷ.

Tống Lệ cảm thấy, ngực trái cao ngất của nàng ta dường như bị Nhiếp Thiên bóp nát.

"Ầm!"

Tay trái Tống Lệ, linh lực đột nhiên hỗn loạn, còn chưa kịp ấn vào ngực Nhiếp Thiên, đã mất khống chế bắn ra.

Một luồng linh lực bùng nổ ngay trước ngực Tống Lệ và Nhiếp Thiên.

Nhiếp Thiên vốn là mục tiêu bị tấn công, nhưng ngay khi luồng linh lực nổ tung, hắn cười ha hả lui về phía sau, lập tức kéo dài khoảng cách với Tống Lệ.

Ngược lại, Tống Lệ bị một luồng linh quang vì đau đớn kịch liệt mà không ngưng tụ thành hình bắn cho loạng choạng.

"Lý Thiên! Ngươi là súc sinh đáng chết! Ta muốn lột da rút xương ngươi, ta muốn quất xác ngươi bảy ngày!"

Tống Lệ thoát ra, ôm ngực trái, đau đến nước mắt giàn giụa, nàng ta lập tức triệu hồi cây trùy màu xanh, như phát điên, lao về phía Nhiếp Thiên.

Đến lúc này, nàng ta đã hoàn toàn hiểu ra, biết từ đầu đến cuối Nhiếp Thiên đều đang đùa bỡn nàng ta, lấy danh nghĩa yêu nàng ta mà làm nhục nàng ta.

Từ nhỏ đến lớn, đều là nàng ta đùa bỡn người khác, là nàng ta lặng lẽ giết chết từng kẻ có ý đồ bất chính với nàng ta.

Nàng ta chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy!

"Tống tỷ, ta thật lòng với tỷ, tại sao tỷ lại muốn giết ta?" Nhiếp Thiên sau khi tách khỏi nàng ta, vẫn thâm tình nhìn nàng ta, đau lòng nói.

Sắc mặt không đổi, nhưng Nhiếp Thiên đã lặng lẽ tạo ra từ trường hỗn loạn, đồng thời lúc Tống Lệ phát cuồng lao tới, liền ngưng tụ linh khí ô uế của dãy Huyễn Không Sơn thành cầu linh khí.

"Ầm!"

Cầu linh khí thứ nhất đột nhiên bay ra, ở giữa đường đột nhiên nổ tung.

Vô số tia sáng màu sắc khác nhau, nhưng đều chứa đủ loại tạp chất ô uế, theo vụ nổ bắn ra tứ phía.

Tống Lệ nổi điên, giương nanh múa vuốt, như hổ dữ.

Nhưng những tia sáng bắn ra tứ phía kia vẫn khiến nàng ta cảm nhận được mối nguy hiểm, nàng ta không thể không dừng lại, tụ tập linh lực, tạo thành một quang thuẫn sáng chói, bao bọc lấy thân hình bốc lửa.

"Xèo xèo!"

Các loại tia sáng ô uế rơi xuống như mưa, khiến cho quang thuẫn sáng chói của nàng ta cũng bốc ra từng đốm lửa.

Cảm nhận được sự ăn mòn của những tia sáng ô uế kia, Tống Lệ ở bên trong quang thuẫn, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt đẹp tràn đầy cừu hận: "Lý Thiên! Đừng có giả vờ nữa, thủ đoạn của ngươi, ta đã sớm nhìn thấu!"

"Ngươi sai rồi, ta thật lòng với ngươi, là ngươi không chịu chấp nhận ta." Nhiếp Thiên vẻ mặt đau khổ và chua xót, "Nếu ngươi không muốn chấp nhận, còn muốn giết ta, ta chỉ có thể bị động chống đỡ."

Nói xong, cầu linh khí thứ hai lại bay ra, đến trên đỉnh đầu Tống Lệ mới nổ tung.

Bạn đang đọc Vạn Vực Chi Vương [Bản Dịch] của Nghịch Thương Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachDa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.