Thân mật
Con thằn lằn đang cắn trên cổ hắn, thân thể dần dần khô quắt, lập tức mất đi sinh cơ.
Cách đó không xa, đột nhiên truyền đến tiếng kêu quái dị của Kim Lân, hắn bởi vì bản mệnh Vu trùng - Thanh Sắc Bích Hổ chết đi mà bị trọng thương, giống như bị Bùi Kỳ Kỳ đánh lén một chiêu trí mạng.
Nhiếp Thiên càng thêm bình tĩnh, tiếp tục hấp thu huyết nhục tinh khí của đám Vu Trùng, nhìn từng con Vu trùng rơi xuống đất chết đi.
Bên cạnh, ba người Đổng gia, còn có Tần Yên cùng đám võ giả Tiên Thiên cảnh của Thủy Nguyệt thương hội đều yên lặng nhìn hắn.
Tần Yên do dự một lúc, phân phó những người bên cạnh: "Các ngươi đi nơi khác xem thử, xem có gì khác thường không, có người khác hay không."
Mặc dù đám võ giả Tiên Thiên cảnh của Thủy Nguyệt thương hội này trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Đổng Bách Kiếp cười toe toét, cũng nói với Đổng Khang: "Đường huynh, huynh cũng đi dạo xung quanh đi, bên này giao cho huynh muội chúng ta là được rồi."
"Ồ." Đổng Khang Tiên Thiên cảnh hậu kỳ là con cháu chi thứ của Đổng gia, tuy cảnh giới của hắn cao hơn Đổng Bách Kiếp và Đổng Lệ nhưng hắn biết thân phận địa vị của mình trong gia tộc kém xa hai huynh muội, nên cũng theo lời rời đi.
Đợi đến lúc này, chỉ còn lại Đổng Bách Kiếp, Đổng Lệ và Tần Yên, Nhiếp Thiên vội ho một tiếng, mới nói: "Không ngờ nhanh như vậy đã gặp mặt rồi."
Đổng Bách Kiếp cười ha ha, nói: "Tiểu tử ngươi lợi hại thật, nhiều giáo đồ Vu Độc Giáo như vậy, đều bị hai người các ngươi giết sạch."
"Là Bùi sư tỷ lợi hại." Nhiếp Thiên cười giả lả.
Tần Yên lặng lẽ đi tới bên cạnh Đổng Lệ, lấy bờ vai thơm đụng nàng một cái, thấp giọng trêu chọc: "Gặp tên khốn này rồi, sao không nói chuyện? Ta thấy lúc trước ngươi lo lắng như lửa đốt, hận không thể trở mặt với Vu Độc Giáo, đây không giống tác phong của ngươi nha."
Nhiếp Thiên liếc nhìn Đổng Lệ một cái.
Đổng Lệ khôi phục lại dung mạo thật vẫn diễm lệ vô song, đôi mắt long lanh xinh đẹp tựa như có thể câu hồn đoạt phách tất cả mọi người.
Nhưng lúc này Đổng Lệ lại lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Có phải ngươi ném đá truyền âm của chúng ta đi rồi không?"
"Không có." Nhiếp Thiên vô tội nói.
"Vậy tại sao chúng ta rõ ràng đến gần khối đại lục phù không này, lại không cảm ứng được khối Âm Tấn Thạch của ngươi?" Đổng Lệ mặt lạnh như sương: "Ba khối Âm Tấn Thạch, một khi đến phạm vi cảm ứng, sẽ có phản ứng. Chúng ta gần như thế, ta đều không cảm ứng được khối Âm Tấn Thạch của ngươi, ngươi còn nói không có ném đi?"
Giọng điệu của nàng rõ ràng chứa đầy tức giận.
...
------------
"Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm."
Nhiếp Thiên lấy ra khối Âm Tấn Thạch, giơ lên cho Đổng Lệ xem, vẻ mặt vô tội, "Khối Âm Tấn Thạch này, không phải đang ở trên người ta sao?"
"Đưa ta kiểm tra!" Đổng Lệ hung dữ nói.
Nhiếp Thiên tiện tay ném ra.
Đổng Lệ nhận lấy, đầu ngón tay phóng ra một đạo linh quang u ám, đợi đến khi nàng phát hiện khối Âm Tấn Thạch kia, quả thật là khối mà Đổng Bách Kiếp tặng cho Nhiếp Thiên, vẻ tức giận trên mặt nàng mới dần dần biến mất.
"Tại sao không có phản ứng?" Nàng nghi hoặc đưa Âm Tấn Thạch cho Nhiếp Thiên.
"Nơi này kỳ quái, tất cả đá truyền âm, dường như đều không thể truyền tin." Nhiếp Thiên cười khổ: "Lúc trước những giáo đồ Vu Độc Giáo kia, đá truyền âm cũng bị ảnh hưởng."
"Vậy à." Vẻ lạnh lẽo trên khóe miệng Đổng Lệ chợt biến mất, khẽ mỉm cười, "Xem ra là ta trách lầm ngươi rồi."
"Vốn dĩ là vậy." Nhiếp Thiên nói.
"Được rồi được rồi, là ta hiểu lầm ngươi." Đổng Lệ cởi bỏ khúc mắc, lại hỏi: "Sao chỉ còn lại ngươi và Bùi Kỳ Kỳ? Những người khác của Khí Tông đâu?"
Đổng Bách Kiếp và Tần Yên cũng tràn đầy tò mò.
"Khí Tông bị U Linh Phủ hãm hại." Nhiếp Thiên cau mày, thuật lại đơn giản chuyện xảy ra với Khí Tông.
Nghe hắn kể xong, Đổng Bách Kiếp thở dài một hơi, nói: "Vì Triệu Sơn Lăng xuất hiện, rất nhiều người đều không coi trọng Khí Tông hiện giờ. Trong mắt U Linh Phủ, Khí Tông sớm muộn gì cũng sẽ bị Triệu Sơn Lăng thay thế, chút giao tình giữa Diêu Thọ và Chân đại gia hiển nhiên không đủ để U Linh Phủ thật sự liên thủ với Khí Tông."
"Không liên quan gì đến chúng ta, dù sao chúng ta cũng đã nhận được chỗ tốt từ Khí Tông." Đổng Lệ chẳng hề để ý, cười nói: "Nhiếp Thiên, những người của Khí Tông, cho dù còn sống, về sau hành động ở nơi này, vẫn sẽ rất khó khăn. Ngươi không cần dính dáng đến nha đầu Bùi Kỳ Kỳ kia nữa, không bằng đi cùng Bách Chiến Vực chúng ta."
Nàng chủ động mời.
Sự xuống dốc của Khí Tông, những mưu tính hiểm ác mà Khí Tông gặp phải, ngược lại khiến nàng mừng thầm.
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 32 |