“Thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Tấm da cáo này là chuyện gì? Nó đang toả nhiệt? Ông chủ cửa tiệm có thể bấm được kiếp nạn của ta sao?"
"Yêu ma quỷ quái có tồn tại?"
Lý Vô Tâm dựa vào bức tường, miệng chảy ra máu nóng, trong lòng đầy nghi hoặc: "Thật sự mệt rồi, thật sự buồn ngủ rồi,..."
"Ta cứ vậy mà chết đi? Ta thật sự không cam tâm!"
Lý Vô Tâm triệt triệt để để tin tưởng bản thân đã tuyệt số, nhưng lại không cam tâm với kết cục như vậy. Hắn muốn cải mệnh, hắn muốn sống nữa.
"Ta muốn sống, ta muốn biết mẹ ta là ai!!"
Ý chí trước lúc chết của hắn rất cháy bỏng, tấm da cáo phát ra một luồng kim quang, máu tươi trên đó bị cuốn trôi như thủy triều xông vào bờ, cuốn trôi mọi thứ nó đi qua.
Trong mơ hồ, cơ thể của hắn hoàn toàn không còn cảm giác nữa, nhưng thân thể của hắn vẫn mãi nương theo ý mà di chuyển.
"Đây là đâu?"
Cách.
Hắn vô tình vướng phải vật nào đó, hình như là gốc cây, Lý Vô Tâm bị ngã về phía trước, tâm trạng mông lung.
“Rốt cuộc là chuyện vừa xảy ra vậy?”
Từ đằng xa như có tiếng một đứa trẻ: "Cha ơi, con Hồ Ly này bị trọng thương rồi, bộ lông của nó cũng rất đẹp nữa, con đem nó về nuôi được không?"
"Ta đã nói con bao nhiêu lần rồi, động vật như vậy không thể tùy tiện cứu lấy. Con không sợ nó tu luyện thành tinh, quay lại cắn chúng ta sao?"
"Con hiểu rồi, chúng ta nên giết nó!"
"Không sai. Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy."
Lời vừa dứt, đứa trẻ đó hào hứng chạy về phía con cáo đó. Người đàn ông chỉ mỉm cười: “Để nó quen với việc sát hại động vật, sau này mới có thể kế nghiệp nghề thợ săn của ta.” Ông ta không thấy Lý Vô Tâm là một mối nguy hiểm, dù sao cáo con cũng chỉ là cáo con mà thôi.
Nghe được những lời ác ý này, tiếng bước chân đàn hướng về phía mình.
Lý Vô Tâm có linh cảm chẳng lành, hoảng loạn chạy về phía trước, mặc cho chông gai có cản trở, mặc cho đất đá sắc nhọn như đao kiếm. Hắn vẫn một lòng muốn sống sót, bản năng này đã ăn sâu vào máu thịt của hắn.
Từ bao giờ trên thân thể đã chằng chịt vết thương, Lý Vô Tâm may mắn di chuyển đến một cái hang động.
Trên đường đi, hắn gặp không ít dã thú thèm khát máu thịt của hắn, trải qua cửu tử nhất sinh mới dành lại được cái mạng này.
"Lạnh quá, lạnh quá, ta lạnh quá....!"
"Mẹ ơi, con lạnh quá...."
Lý Vô Tâm run lên bần bật, tâm trí dần được bao phủ trọn vẹn bởi một không gian màu đen.
Nhưng phía trước toả ra một luồng kim quang, cô đơn trong đấy là một tấm da cáo màu trắng.
Tấm da cáo trông còn khá trọn vẹn, đôi mắt dường như rất sinh động, không giống vẻ gì là đã chết từ lâu.
Nó nhẹ nhàng bay tới Lý Vô Tâm, ôm chầm lấy thân thể nhỏ bé của hắn. Trong vô thức, Lý Vô Tâm cảm nhận được hơi ấm của mẹ.
"Mẹ ơi.... Con nhớ người!"
“Cha thật sự không chung thủy với người. Ta biết người là người đầu tiên… nhưng người đâu rồi?”
“Con cô đơn lắm, con rất hãi, sợ hãi phải tin tưởng vào một ai đó…”
“Con sợ bị phản bội.”
Giọng nói Lý Vô Tâm giảm dần, trong ánh mắt như chứa đựng nỗi buồn.
Kim quang tấm da cáo phát ra sưởi ấm thân thể Lý Vô Tâm, hắn cảm nhận được sự mềm mại.
Đôi mắt dần trở nên mơ hồ. Lý Vô Tâm dần dần mở mắt ra, dưới mặt đất lần lượt hiện ra các ký tự.
“Cái gì!?”
Lý Vô Tâm lập tức rơi vào hoảng loạn, thần sắc không tránh khỏi kinh ngạc: “Đây là thứ gì vậy?”
Không để hắn kịp phản ứng, kim quang dưới chân hoá thành một tấm gương màu vàng, hình ảnh được phản chiếu khiến hắn càng giật mình hơn.
“Ta đây là hoá thành cáo rồi, chẳng trách đứa trẻ đó lại hướng về phía ta chạy tới.”
Lý Vô Tâm từ lúc ngất đi vì mất máu, mắt của hắn vẫn luôn nhắm lại, không cách nào mở mắt ra được.
Tất cả đều nhờ đôi tai có thính giác mạnh mẽ của cáo, may mắn chạy bậy chạy bạ mới đến được hang động này. Mãi đến vừa nãy đôi mắt mới dần hé mở.
Nhìn thấy hắn đã biết được thân phận của bản thân, tấm da cáo khẽ rung động, điều động luồng kim quang giảng giải cho hắn một lượt về tình hình hiện tại của bản thân.
Lý Vô Tâm đọc theo từng dòng chữ được viết ra.
Thứ nhất, khái quát tình hình thế giới.
“Nơi này được gọi là thế giới Âm Dương, nơi cái chết và sự sống giao thoa. Vạn vật có linh tính đều có thể tu hành, để tu hành những sinh linh này cần một vật trung gian, linh khí.”
“Linh khí là nguồn năng lượng căn bản của thế giới, gần như là bao phủ khắp mọi nơi. Chỉ nơi có linh khí loãng, chứ hoàn toàn không có nơi không có linh khí, trừ phi là vận dụng một số thủ đoạn đặc biệt, trận pháp.”
“Linh khí cường thịnh, vạn vật trên đời đều có thể khai mở linh trí. Một khi khai mở linh trí là đều có thể tu hành, dù là cảnh cây ngọn cỏ cũng trở thành một đoá hoa tươi.”
“Con người vận dụng linh khí tu luyện, gọi là tu sĩ, linh khí được con người hấp thu vào có thể kiểm soát được gọi là linh lực, linh lực được vận dụng để tu luyện, thi pháp, luyện đan, luyện khí.”
“Một số sinh linh không phải người nhờ tu luyện được con người gọi là yêu thú, yêu thú thường sẽ chuyển hóa linh khí thành yêu khí, yêu khí so với linh lực bền hơn không biết bao nhiêu lần.”
Thứ hai, tu luyện như thế nào.
“Cảnh giới tu luyện của tu sĩ được chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp cảnh.”
“Cảnh giới tu luyện của yêu thú được chia thành Yêu Ấu, Yêu Niên, Đại Yêu, Yêu Vương, Yêu Linh, Yêu Hoàng, Yêu Tôn, Yêu Thánh, Yêu Đế.”
“Con người tu luyện cần linh căn, được chia thành hạ trung thượng Địa Thiên. Linh căn hạ đẳng miễn cưỡng trở thành tu sĩ Trúc Cơ. Linh căn trung đẳng chắc chắn trở thành Trúc Cơ. Linh căn thượng đẳng có thể trở thành Kim Đan. Địa phẩm chắc chắn trở thành Kim Đan, có thể trở thành tu sĩ Nguyên Anh. Thiên phẩm chắc chắn trở thành tu sĩ Nguyên Anh, có thể trở thành tu sĩ Hoá Thần. Phần còn lại là xem cơ duyên.”
“Trong quá trình tu luyện của tu sĩ, từ Kim Đan trở đi đều phải độ lôi kiếp vượt cảnh.”
“Yêu thú tu luyện chỉ cần hai thứ, thức tỉnh linh trí, huyết mạch. Linh trí càng cao, tốc độ tu luyện càng được gia tăng. Để khai mở linh trí, yêu thú cần vượt qua hai tiểu kiếp nạn, Linh Quái, Tinh Quái. Linh Quái là giai đoạn yêu thú thức tỉnh linh trí, Tinh Quái là giai đoạn yêu thú làm quen với việc hấp thu linh khí. Nếu có thể chuyển hoá thành yêu khí, trực tiếp bước vào giai đoạn tu luyện, Ấu yêu. Lúc này có thể được xem là yêu thú chính thức.”
“Trong quá trình tu luyện, yêu thú còn gặp phải một tiểu kiếp nạn gọi là Nghiệt cảnh. Trong quãng đường tu luyện, yêu thú có hai giai đoạn. Giai đoạn đầu có thể hấp thu linh khí thiên địa tu luyện, giai đoạn này còn được gọi là Vọng cảnh. Giai đoạn sau, tu luyện càng chậm tiềm lực tu luyện lại càng giảm, giai đoạn này còn được gọi là Nghiệt cảnh, nói trắng ra là giảm tiêu chuẩn tu luyện, khiến yêu thú dễ đột phá hơn. Thậm chí có yêu tu luyện quá chậm, nhưng may mắn ăn được tiên đan, sống ngàn năm. Lâu ngày, yêu thú đó chỉ còn một ngày thọ nguyên, thiên địa không nhìn nổi nữa, quyết định giảm tiêu chuẩn đột phá xuống, trở thành Yêu Vương, tăng thêm thọ mệnh. Nhưng thực lực lại chẳng ra làm sao, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng có thể dễ dàng giết chết.”
Lý Vô Tâm thầm cảm thán: “Yêu thú tu luyện đúng là chông gai mà. Ngay cả hai tên Vọng cảnh và Nghiệt cảnh chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng lại đầy hàm ý chế giễu. Để bắt đầu từ Nghiệt cảnh đến Vọng cảnh, yêu thú cần đột phá cảnh giới, mong bản thân có thể tu luyện nhanh hơn, có cơ duyên cải tổ huyết mạch. Tưởng là hy vọng, nhưng tất cả chỉ là vọng tưởng, đón nhận tiếp theo chính là Nghiệt cảnh. Sau đó lại bắt đầu một vòng tuần hoàn nữa, tuyệt vọng rồi hy vọng, hy vọng để rồi tuyệt vọng. Tất cả sẽ chìm đắm mãi trong trong vòng xoáy đầy nghiệt ngã cũng đầy bất lực này.”
“Để cải mệnh, không phải không có cách. Để tăng thời gian tu luyện, cách yêu thú thường làm nhất là cam tâm tu luyện đột phá cảnh giới mới. Nhưng độ khó tu luyện sau đột phá lại cao hơn hẳn, khiến bọn hắn lại lần nữa chìm trong Nghiệt cảnh. Sau tất cả, cách tốt nhất là cải thiện huyết mạch của bản thân. Huyết mạch được cải thiện không chỉ tăng tốc độ tu hành, thời gian tới Nghiệt cảnh đến còn xa vời mới đến, tiềm lực được bảo toàn phần lớn. Mệnh vương giả sẽ mãi là mệnh vương giả, đương nhiên sẽ chứa nhiều sự nghiệt ngã trong đó hơn, không phải thời gian tu luyện, tiềm lực mà là cảm xúc.”
“Bởi vì cải mệnh rất khó.”
Thứ ba, tài nguyên tu luyện.
“Tài nguyên tu luyện của con người là linh thạch, tài nguyên tu luyện của yêu thú thường là xác thịt tu sĩ, huyết nhục người phàm.”
“Còn một loại khác với yêu thú nữa là yêu quái, quái ở đây là ám chỉ sự quái dị của yêu thú đó. Yêu Quái thường có một năng lực khác, hấp thu tinh khí con người để tu luyện, số khác lại hấp thu dương khí từ nam nhân, hấp thu âm khí từ nữ nhân.”
“Khi con người mới sinh ra, họ sẽ được thiên địa chúc phúc, quá trình này có thể hình quyết định đến tư chất của một người, có linh căn hay không có đều phải xem lần này.”
“Năng lượng con người thứ được từ thiên địa chúc phúc được gọi là nguyên khí, gắn liền với sinh mệnh người đó. Lâu ngày sinh sống, nguyên khí được nuôi dưỡng bởi khí âm dương, dần phát triển trở thành tinh khí.”
“Tinh khí cùng một dạng năng lượng với nguyên khí, chứa đựng sinh mệnh của một người. Nhưng tinh khí trải qua sự nuôi dưỡng của khí âm dương, giàu năng lượng hơn nguyên khí.”
“Âm khí có nhiều ở nữ giới, dương khí có nhiều ở nam giới. Nguyên nhân là sự chúc phúc nam nữ nhận được có phần khác nhau.”
“Đối trọng của tu sĩ chính là yêu thú, bên cạnh đó còn có yêu quái, ma tu. Ma tu là tu sĩ nhân tu vì tư chất không đủ nên xa chân vào ma đạo. Âm Dương sư lại nghiệt ngã hơn, đây là một nhánh của tu sĩ, người tu luyện nhánh này phận không thể sống an nhàn, vĩnh viễn không thể có hạnh phúc như ý nguyện. Nhưng Âm Dương sư lại phát huy được sức mạnh lớn khi đối đầu với yêu quái và ma tu, ai sẽ cải mệnh cho bọn hắn đây.”
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |