Ánh nắng lên cao, bình minh dần ló rạng, lại bắt đầu một ngày mới.
Lý Vô Tâm trong hình hài chú cáo nhỏ ưỡn người, ngáp ngắn ngáp dài.
Hắn dần chấp nhận chính mình đã biến thành một con cáo trắng. Người đáng lẽ nên chết đi, lại có thêm một cơ hội nữa.
Quá khứ không để lại cho hắn quá nhiều lưu luyến. Nếu có, chỉ có thể là mẹ hắn, chấp niệm này mới làm hắn có chút bùi ngùi.
Dựa theo chỉ dẫn của tấm da cáo, Lý Vô Tâm thành công hấp thu linh khí chuyển hoá thành yêu khí.
Lý Vô Tâm thật sự không biết tấm da cáo này sao lại xuất hiện ở hiện đại, làm sao nó lại có hiểu biết nhiều về thế giới này, công pháp nó lấy từ đâu ra.
Nhưng hắn biết, nó vốn thuộc về thế giới này, chỉ là đến lúc phải trở lại. Hắn vì có liên quan tới tấm da cáo này, nên đã xuyên không tới đây và trở thành cáo.
Lý Vô Tâm nhìn vào vũng nước trong hang, lấy hai bàn chân đầy lông nhéo nhéo nhéo chiếc má của mình.
Sau khi hấp thu linh khí, hắn cũng biết được nơi bản thân tới ở tối qua là không gian tinh thần của bản thân, tấm da cáo tạm thời ký thác vào đây.
Lý Vô Tâm từng hỏi tấm da cáo, vì sao lại giúp hắn, nhưng nó vẫn chịu trả lời. Bất lực lên ngôi, hắn thở dài rời khỏi không gian tinh thần.
Lý Vô Tâm bước chân ra khỏi hang, tiến vào rừng sâu, tìm kiếm con mồi. Hắn đã không gì từ tối qua, bây giờ chiếc bụng lại kêu lên ing ỏi.
Phía gốc cây cổ thụ, hoa cỏ mọc lên um tùm, đông vật sinh sôi nảy nở. Bây giờ là mùa xuân, tất cả động vật đều đang thi nhau chạy về đây.
Chiếc rễ cây cổ thụ cắm sâu vào lòng đất, trồi lên mặt đất tựa như giao long vùng vẫy trong tai kiếp. Thân cây cao khoảng 10 trượng, chính giữa có vô số vết xẹo của năm tháng, tất cả dần hình thành nên một khuôn mặt hung dữ.
Động vật tụ tập tại đây đầy đủ màu sắc, có thỏ, có sói, có sóc, có rắn, có cáo,...
Lý Vô Tâm nấp đằng sau cái cây nhỏ, so với cái cây cổ thụ đằng trước thì đúng là so sánh hạt cát xa mạc làm sao với tới đại dương.
Ánh mắt Lý Vô Tâm hướng đến con rắn ba màu xanh tím đỏ, con sóc màu nâu gỗ.
“Con rắn kia nhiều màu sắc, chắc chắn là rất độc. Con sóc kia được đó!”
Lý Vô Tâm chọn được con mồi, hắn phi thân về đằng trước, đám động vật đằng đó chỉ thấy một tia chớp màu trắng loé lên.
“Cẩn thận, có kẻ tập kích.” Con rắn ba màu lên tiếng cảnh báo, bản thân đã vào tư thế chuẩn bị.
Miệng há ra, lộ ra cặp răng nanh sắc nhọn cùng chiếc lưỡi dài ngoằng. Chỉ thấy ánh sáng màu trắng loé lên trước mặt nó, chiếc lưỡi chưa kịp thì lại, một bàn chân đập mạnh vào đầu, khiến nó choáng váng, xoay mòng mòng mấy vòng.
“Ta không ăn rắn.”
Thể chất của Lý Vô Tâm được cải thiện đáng kể nhờ yêu khí.
Hiện tại nếu chỉ là động vật nhỏ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Bỗng một nhánh cây vồ đến, bắt lấy Lý Vô Tâm, trói chặt hắn đất trước cái cây cổ thụ.
“Mẹ ơi, yêu quái!”
Âm thanh của hắn rất lớn, động vật xung quanh tụ tập lại.
Cái cây trầm trầm phát ra tiếng ông lão:
“Không tệ, không tệ, còn nhỏ như vậy đã có thể dẫn nhập linh khí vào cơ thể, lại còn chuyển hoá thành yêu khí, dùng yêu khí cải thiện cơ thể.”
“Nhưng tùy tiện bắt động vật ở đây không tốt đâu.”
Nhiều cành cây trên thân khẽ đung đưa theo gió, ánh mắt trên thân cây lộ vẻ phức tạp.
“Đôi mắt này.”
Lão chú ý đến đôi mắt màu ngọc bích của Lý Vô Tâm, đôi mắt này làm lão cảm thấy một chút quen thuộc.
Lý Vô Tâm thầm mắng trong lòng.
“Tấm da cáo đáng ghét này, ngươi dám chỉ ta đến chỗ nguy hiểm, lại còn nói ở đây có nhiều đồ ăn nữa? Đối phương sống lâu như vậy, chắc chắn đã thành Yêu Vương rồi.”
Ở trong không gian tinh thần, tấm da cáo tỏ vẻ oan ức, kim quang loé sáng: “Ta nói thật mà, ngươi không tin ta tới vậy sao?”
Con thỏ màu trắng tiến tới bên cạnh rắn ba màu, giọng mắng mỏ: “Ngươi đang nói xấu Cổ Lão sao!? Bọn ta còn chưa tính xổ chuyện ngươi đánh vào đầu Tiểu Thanh nữa, lại còn có ý muốn ăn hắn!”
Con sói nằm ở cái cây gần đó chỉ hé nửa mắt xem trò vui.
Tiểu Thanh vừa qua cơn choáng váng, vội vàng đến xoa dịu tiểu cô nương này.
“Được rồi, ta bây giờ không sao rồi.”
“Được cái gì? Hôm nay Bạch tỷ của ngươi sẽ thay ngươi dạy dỗ kẻ bắt nạt ngươi!”
“Được rồi Bạch tỷ coi như ta cầu xin ngươi đấy.
“Hừ, xem như ta nể tiểu đệ đệ của ta nên tha cho ngươi một lần đấy.”
Lý Vô Tâm mặc kệ tình hình đang xảy ra, ánh mắt hướng tới Cổ Lão đầy vẻ thỉnh cầu: “Cổ Lão ơi, ta đói quá…”
Cổ Lão dần thả Lý Vô Tâm xuống, đón nhận hắn là những ánh mắt không được thiện ý.
Đứng trước mặt hắn là hai người Tiểu Thanh, đằng sau hắn có rất nhanh động vật, ước chừng chục loại đến trăm con. Đây cũng chỉ là số ít.
“Xin chào, ta gọi ta là Tử Thanh, gọi sao thì tùy ngươi. Còn đây là tỷ tỷ không ruột của ta.”
“Ngươi nói cái gì đấy! Được làm đệ đệ của ta chính là phúc khí cả đời của ngươi đấy.”
Cổ Lão toả ra hương thơm tươi mát, tiếng lá rụng xào xạc, lá xanh đi theo mây bay, nhẹ giọng giải thích cho Lý Vô Tâm.
“Tên nhóc này có lý lịch không nhỏ. Ta chỉ biết khi đám nhóc này đi chơi gần biển, bắt gặp nhóc Tiểu Thanh này đang ngất xỉu tại bờ biển.
“Nên quyết định đem về đây. Qua xem xét của ta, tên nhóc này bị trúng hoả độc, may mắn không chết. Trong phúc được hoạ, có thể tu cùng lúc Thủy đạo và Hoả đạo, chưởng khống tùy ý.”
“Từ lúc nó sống ở đây, nó tỏ ra là người thông minh, luôn đưa ra các sáng kiến kỳ lạ, tính tình ôn hoà, không có gì đáng chê. Lâu ngài, nó dần trở thành trụ cột của đám này.”
“Còn tiểu cô nương kia tên là Bạch Trúc, sống với mẹ từ nhỏ là một Đại Yêu. Cả hai có một khoảng thời gian yên bình, không lâu sau đó, mẹ nàng bị tu sĩ vây bắt để luyện Trúc Cơ đan.”
“Nếu nàng có tính tình nóng nảy, ngươi cố mà nhịn cho qua chuyện. Vì Tiểu Thanh từng đắc tội với nàng, đến giờ bị bám mãi không buông.”
“Tên nhóc ngươi định bắt lấy là Chanh Chanh, tính hoạt bát, nhiều khi khiến người ta đau đầu, bạn thân của nó là một con cáo màu cam tên là Hợp Ly, tính cách ranh mãnh.”
“Con sói màu xám nằm kế bên gốc cây kia tên là Lục Diêu, nó thích xem người ta đấu đá, thường xem bản thân là người ngoài cuộc.”
“Còn một cô nhóc nữa cũng khá nổi bật, nó tên Lâm Nhất, bản thể của nó là một tiểu hồ điệp, thường xuyên lui tới thế giới con người, thích thú với những điều mới lạ. Bạn thân của nó là hai đứa Tiểu Chanh.”
Một lát sau, Cổ Lão lấy ra một đống trái cây, nhẹ giọng bảo: “Ăn đi.”
“Ta ăn đây.”
Nhìn đống trái cây ngào ngạt nước mũi, Lý Vô Tâm nhai ngấu nghiến từng quả một.
“Dưa hấu ngon…”
“Chuối ngon…”
“Quả ỏi này giòn quá, quả na này mềm quá…”
“Món ta thích nhất là trái cây đó.”
….
Ợ.
Lý Vô Tâm ợ một tiếng rõ to, toàn thân nằm la liệt trên đất, khuôn mặt lộ rõ vẻ hài lòng.
Lý Vô Tâm thấy Cổ Lão sẵn sàng cho mình đồ ăn như vậy, lại thêm mấy đứa yêu thích lão như thế, cũng nhìn nhận lại lão không có ý làm hại bản thân, tạm thời là như vậy.
Nhiều động vật nữ giới bày tỏ niềm yêu thích của bản thân với Tử Thanh, sắc mặt của hắn chỉ biểu lộ vẻ đờ đờ, cứng như pho tượng.
“Tiểu Thanh ca ca, lát nữa ngươi đi theo ta tới chỗ này chơi nha.”
“Kệ nàng ta đi, ta tặng ngươi hoa này.”
….
Lý Vô Tâm xoa xoa cái bụng đang căng ra của mình.
“Tiểu Thanh, ngươi không vui sao? Được nhiều tiểu cô nương bám lấy quá trời.”
“Huynh đệ, ta và ngươi chỉ mới quen thôi., nhưng ngươi hãy giúp ta vượt qua kiếp nạn này!!”
“Kiếp nạn gì…?”
Nước mắt của Tử Thanh rơi xuống thành dòng. Bạch Trúc đi ngang qua, tình cờ nàng thấy Lý Vô Tâm đang xoa cái bụng, Tiểu Thanh đang khóc thành dòng.
Trong lòng nổi lên cơn giận vô danh.
“Tên hồ ly chết tiệt kia, ngươi dám câu dẫn đàn ông của bà đây? Lại còn có con rồi!!!”
Tiểu Thanh giật mình, vội vàng vắt đuôi lên cổ mà chạy. Nhưng hắn vẫn không quên nhắc nhở Lý Vô Tâm chạy cùng.
“Chạy đi!”
Thấy Tiểu Thanh đã chạy được một đoạn. Dù không hiểu gì, hắn vẫn chạy theo.
Chiếc bụng căng tròn, Lý Vô Tâm mệt mỏi chạy theo, trong miệng liên tục thở ra những luồng hơi nóng mệt nhọc.
Hai chân chạy như con người, hai tay về phía trước trông tiếu không chịu được.
“Ha… ha…”
No quá, hắn hoá thân thành quả bóng, lăn vòng vòng, bay thẳng vào bụi cỏ, chóng mặt đến không chịu nổi.
Bạch Trúc không thấy Lý Vô Tâm đâu hết, nên quyết định chỉ đuổi theo Tiểu Thanh. Khi bị bắt, không biết hắn đã trải qua những gì, gặp ai cũng tránh né như tránh tà.
Lục Diêu phấn khích nhìn toàn cục, miệng thầm lẩm bẩm: “Hay.”
Mấy ngày sau. Lý Vô Tâm có ngoại hình xinh đẹp chẳng kém gì hồ ly cái, nên ngày nào cũng bị Bạch Trúc đánh, không bị đánh thì cũng là trên đường bị đánh.
Tử Thanh ngồi bên cạnh Lý Vô Tâm cười khổ: “Huynh đệ, ngươi đừng để tâm. Tất cả là lỗi của ta nên mới khiến ngươi bị luyên lụy, sau này ta sẽ bồi thường cho ngươi.”
“Không sao, không sao,... Ngươi chỉ cần đừng lại gần ta thì ta đã mãn nguyện rồi.”
Lý Vô Tâm cười như không cười, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng là đang chứa sát ý.
Ăn cũng bị đánh, ngủ cũng bị đánh, đi dạo cũng bị đánh,... Chỉ cần hắn ở cùng Tử Thanh là bị đánh, bất kêt là lý do gì.
Sống ở đây được một tháng rồi, Lý Vô Tâm giờ mới biết nơi này gọi là Xuân Khu Mộc Lĩnh, quanh năm nở hoa, cảnh đẹp vô cùng.
Những kỳ trân dị bảo Lý Vô Tâm chưa kịp thưởng thức đều có mặt ở đây. Hắn sống an nhàn, cũng vì vậy không dám đi du lịch, không dám ăn món quá đắt.
Mà tại đây, hắn lại có thể nhìn thấy một vườn hoa hồng, cây hoa anh đào,...
Nơi đây đúng là thiên đường. Nhưng để vào được đây phải vượt qua ngàn chông gai, thậm chí là bị vô số Yêu Niên bao vây, hung hiểm vô cùng.
Nếu không phải người của Xuân Khu Mộc Lĩnh, chắc chắn không thể nào tìm thấy được con đường ra vào tự do, mà không gặp nguy hiểm gì.
Vào được đây phải cẩn thận với một Yêu Vương, người ta vẫn gọi nó là Cổ Lão.
Lão ta có thể quan sát được mọi hành động bên trong Xuân Khu Mộc Lĩnh. Nhưng tuổi cũng sắp tận, nhiều cường giả nhân tộc thi nhau dục dịch, có ý định tới nơi này tiêu diệt Yêu Vương.
Sinh vật sau khi tu luyện, tùy vào giống loài, huyết mạch khác nhau mà có sự gia tăng tuổi thọ cũng khác nhau.
Nhìn chung là được tăng nhiều hơn nhân tộc.
Cổ Lão bản thể là một chiếc cây, tuổi thọ gia tăng nhiều hơn những yêu thú thông thường.
Đăng bởi | vituchithuy |
Thời gian |