Sản phẩm bài tiết
- Đắt vậy sao!? Cái cục đá này á? - Phương Nhã Nhu vui vẻ hỏi: - Đây rốt cuộc là thứ gì, anh đừng hòng thừa nước đục thả câu!
Lâm Phi hắng giọng một cái, chỉ vào bảo bối kia, nghiêm túc nói :
- Đây là thứ anh mới tìm được trên đường, ở vùng biển cả nhà táng hoạt động, là đồ bài tiết của chúng mà tục gọi là “phân ” !
- Á !
Phương Nhã Nhu hơi kinh ngạc, tiện tay đem vứt cái cục kia xuống mặt đất, sức lực dồn hết lên người Lâm Phi mà đánh.
- Anh dám bắt nạt em! Dơ chết đi được! Đưa phân cho em làm gì chứ!!
Lâm Phi bị đánh cũng không dám đánh trả, chỉ cười cười khó xử, xoay người lại nhặt cái cục kia lên :
- Đừng có kích động mà Nhu Nhu, em nghe anh giải thích đã!
- Giải thích cái gì? Giải thích cấu tạo của cục phân này sao? Trên 200 vạn… Dù em có không thông minh thì em cũng không phải là con ngốc! Anh coi em là cái gì vậy!
Phương Nhã Nhu tức đến muốn khóc, cô còn tưởng hắn muốn tặng cho mình thứ gì hay ho, ai ngờ lại là chơi khăm cô.
Lâm Phi cảm thấy bị oan, giơ một ngón tay lên trời:
- Thề với trời đây thật sự là đồ tốt đó! Tuyệt đối không chỉ là 200 vạn! Đây chính là phân của cá nhà táng mà!
- Phân của cả nhà táng thì không phải là phân sao?!
- Là phân nhưng nó còn có tên gọi khác, em không biết sao? Lâm Phi kinh ngạc nói.
- Còn có thể có tên gì nữa…
Phương Nhã Nhu vẻ mặt không tin.
Lâm Phi hơi buồn, còn tưởng rằng cô sẽ biết, xem ra, thứ đồ này quả thật là không được chú ý nhiều.
- Long Tiên Hương!
Phương Nhã Nhu nghe xong trừng mắt nhìn, nhìn lại cái cục mà Lâm Phi đang cầm trên tay, sững sờ nói :
- Cái này… cái này là Long Tiên Hương?
Lâm Phi chán nản nói:
- Em không biết sao? Long Tiên Hương chính là sản phẩm bài tiết của cá nhà táng tắc nghẽn trong đại tràng, Long Tiên Hương này đã sắp đạt đến màu trắng, cũng phải ngâm trong nước biển ít nhất 70- 80 năm rồi, là đồ thượng đẳng đó!Hiện tại số lượng Long Tiên Hương trên thế giới đoán chừng cũng không đến 100 kg, trong đó, phần lớn là Long Tiên Hương màu nâu, loại màu trắng như vậy cũng không có mấy! Em mà đem cúi cục này đi đấu giá, chắc chắn là có rất nhiều hắng nước hoa nổi tiếng vì nó mà tranh nhau bể đầu, anh nói 200 vạn là tính theo đô la Mỹ đấy.
Phương Nhã Nhu cẩn thận nhớ lại, hình như trong y thuật đã có nói qua, Long Tiên Hương là
một loại dược liệu quý, là một loại vật chất được lấy từ trong cơ thể cá nhà táng.
Thảo nào Lâm Phi lại cho là mình biết rõ, bởi vì đây đúng là một loại dược liệu vô cùng xa xỉ, có điều, rất nhiêu người cả đời cũng không có cơ hội tiếp xúc với nó.
Trong quá khứ, Long Tiên Hương được sử dụng rộng rãi với tư cách là nước hoa, nhưng sau khi việc đánh bắt cá nhà táng bị cấm, thì loại hương liệu quý hiếm mà chỉ cá nhà táng mới có này ngày càng trở nên khan hiếm.
Như vậy xem ra "cục phân" mà Lâm Phi đưa cho mình thật đúng là bảo vật vô giá !
- Xin… xin lỗi… anh, anh mà nói với em sớm đây là Long Tiên Hương có phải tốt không, đâu cần phải nói là phân…
Phương Nhã Nhu lấy cái cục trên tay Lâm Phi bỏ vào trong ngực không chê nữa.
- Vậy là , bình thường người ta sẽ bán nó với giá khởi điếm là mấy trăm vạn?
Lâm Phi thấy thái độ của cô thay đổi 180°, cũng hơi buồn cười. Tuy thứ này đúng là có giá trị liên thành, nhưng dù sao đây cũng là sản phẩm bài tiết của cá nhà táng, tặng một cô gái một món đồ như vậy cũng hơi kỳ lạ.
Có điếu, Phương Nhã Nhu không quan tâm nhiều như vậy, cùng là một thứ thôi, nhưng đổi một cái tên khác, cô liền vui vẻ nhận lấy.
Thật ra đối với cô mà nói, Lâm Phi an toàn trở về thì cô đã rất mãn nguyện rồi.
Lúc này, Thổ Cáp Nỗ Khố đang xách đầu của Paimon đi tới, nhìn Long Tiên Hương trên tay Phương Nhã Nhu nói :
- Scape, nếu anh muốn Long Tiên Hương, chỗ em còn nhiều lắm, kích cỡ cũng không kém cục này
lắm, thậm chí còn tốt hơn nữa, em tặng cho anh.
- Sao? Có rất nhiều sao? - Lâm Phi khẽ giật mình, liền hiểu ngay, tên này có thể khống chế được cá nhà táng, thì tất nhiên có thể lấy được rất nhiều sản phẩm bài tiết của chúng. - Sao không nói tôi biết sớm. Đây là thứ rất đáng giá, tôi có thể làm được không ít nước hoa cao cấp tặng cho người phụ nữ của ta.
- Anh đâu có hỏi em, nếu anh thích thì cứ lấy, ở trong bộ lạc của bọn em đó.
Thổ Cáp Nỗ Khố vô cùng hào phóng bởi bọn họ có giữ lại cũng chỉ để làm dược liệu, căn bản không thể mang đi bán.
Lâm Phi cảm thấy thật là hời, trước khi đi lại còn có thể mang được một số lượng lớn bảo bối mà có tiền cũng không mua được về.
Mọi người trở lại bộ lạc, Thổ Cáp Nỗ Khố quả thật lấy ra một nửa non bao tải Long Tiên Hương, hơn nữa phần lớn đều đã được ngâm trên 70 năm, màu sắc rất đẹp, Lâm Phi cũng không khách khí mà nhận lấy.
Sau khi nhận xong món quà, Lâm Phi và Thổ Cáp Nỗ Khố cùng nhau nghiên cứu thanh kiếm Hughs một chút, nhìn một lúc lâu cũng không phát hiện ra thanh kiếm này có gì đặc biệt.
Lâm Phi định mang nó về Lâm An để tránh thanh kiếm này ở đây sẽ mang đến tai họa cho bọn họ.
Tuy Lâm Phi không hi vọng sẽ quyết chiến sinh tử với quân đoàn địa ngục nhưng hắn rõ, có những chuyện hắn căn bản không thể tránh nổi, dứt khoát dính chặt lấy bọn họ.
Bởi vì ở lại lâu trên đảo đồng nghĩa sẽ mang đến nguy hiểm cho người Melanesia, Lâm Phi định cùng Phương Nhã Nhu mau chóng rời khỏi đây, có cá nhà táng của Thổ Cáp Nỗ Khố làm thuyền thì không bao lâu có thể đến được bến cảng gần đây.
Tuy nhiên lúc hai người chuẩn bị lên đường thì có một tiếng pháo nổ vang lên, phá tan sự yên tĩnh.
- Ầm Ầm! Ầm Ầm!
Mấy tiếng nổ vọng lại từ ngoài bờ biển, bọn nhỏ bên ngoài kinh hãi chọy vào trong túp lều của Thổ Cáp Nỗ Khố, dùng thổ ngữ của bọn họ ríu ra ríu rít tìm kiếm sự bảo vệ.
Lâm Phi chau mày nói với mọi người:
- Tôi ra bờ biến xem xét, Thổ Cáp Nỗ Khố, cậu trông coi Phương Nhã Nhu và bọn trẻ cho cẩn thận, tìm cơ hội dùng cá nhà táng từ phía sau đưa họ đến nơi an toàn!
Mặt Thổ Cáp Nỗ Khố hơi suy ngẫm, gật gật đầu:
- Yên tâm, em biết phải làm gì!
Lâm Phi không nói thêm lời nào, chạy vội ra ngoài bờ biển, quả nhiên nhìn thấy từ phía xa,bầu trời đang tối dần, có một pháo hạm đang nổi ở đằng kia.
Chiếc pháo hạm này không giống như quân hàm thông thường, toàn thân giống như một khôi pháo thuần túy hình trụ, ở giữa phìn to, đang di chuyển chậm rãi trên mặt biển, không nhìn thấy bất cứ chỗ nào để người có thể chui vào.
Có lẽ, pháo hạm này chỉ đơn thuần là phóng pháo ra, vốn không có ai điều khiển.
Cho đến nay, Lâm Phi vẫn chưa thấy qua vũ khí nào như vậy, vũ khí này của quân đoàn địa ngục đúng là vượt xa thời đại.
Vassago trên người mặc chiến giáp màu tím, mang theo mấy tên mặc chiến giáp màu đen đang lơ lửng trên không trung, thấy Lâm Phi ra ngoài, vẻ mặt Vassago vô cùng tự mãn.
- Kael, mau giao thanh kiếm Hughes ra đây, bằng không thì không chỉ ngươi mà tất cả người ở đây đều sẽ chết chung với ngươi!
Lâm Phi nheo nheo mắt, đám người kia đã có kinh nghiệm, từ độ cao kia, mình khó có khả năng bắt được chúng, tuy nhiên chúng cũng đừng mong đánh được mình, nhưng những người trên đảo đã trở thành mục tiêu sống, họ căn bản không thể phản kháng, chỉ có thế chịu trận thôi.
Chết tiệt, có lẽ mình phải thả vật chất S trước rồi nghĩ cách chế ra thứ đồ gì đó có thể bay lên đánh nhau với đám người chim này.
Lâm Phi suy nghĩ một chút, trước mắt việc hắn có thế làm là kéo dài thời gian để mọi người trên đảo có thể thuận lợi chạy thoát.
- Mẹ nó! Các người nghĩ mấy quả pháo thôi đã khiến cho ta chịu thua được sao? Mấy tên tiểu lâu la các ngươi là cái thứ gì!
Lâm Phi dùng lời nói đế chọc tức Vassago.
Da mặt Vassago giật giật, là một cường giả, bị nói như vậy tất nhiên không thấy thoải mái. Nhưng gã cũng đủ thông minh để biết được nếu gã động thủ với Lâm Phi thì sẽ rơi vào bẫy của hắn.
- Hừ, mày mưốn nói sao cũng được, chờ sau khi tao cho mày nổ tan tành rồi, xem mày còn có thể mạnh mồm như thế nữa không!
Vassago nói xong liền thông qua thiết bị truyền tin trong mũ bảo hiểm, ra lệnh:
- Nhắm trúng mục tiêu, phóng!
Vừa nói xong, một quả pháo khổng lồ màu đen được bắn ra từ họng pháo, kèm theo là một ánh lửa chói mắt.
Lâm Phi nhanh chóng biết được, đây căn bản không phải là một quả pháo bình thường, loại vũ khí phóng ra pháo này tuyệt đối cũng không phải loại pháo đạn tầm thường mà hắn biết.
Nhìn từ xa giống như một tia laser đã được bắn ra từ khẩu pháo kia, rạch một đường trên chân trời, lập tức chia cắt bầu trời và nước biển, chùm sáng màu đỏ đó thật là chói mắt!
Lâm Phi cảm nhận được có thứ gì đó đang bay về phía hắn, hắn mở to hai con mắt cũng không có cách nào nhìn rõ, khi muốn di chuyển thân thể thì lại phát hiện không tránh kịp nữa rồi!
Tốc độ này vượt qua tất cả các thủ đoạn tấn công mà hắn từng gặp phải, khiến cho hắn ngoại trừ đại não phản ứng ra thì tất cả đều không thể phản ứng.
Đăng bởi | Vạn.Lý.Độc.Hành |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 9 |
Lượt đọc | 821 |