Điểm đặc biệt
Lục Vũ Phỉ nghe vậy vô cùng tức giận. Tên này vứt bỏ cô, lẽ nào cô là kẻ quái dị thế sao, mới đó đã không muốn gặp cô rồi sao?
Nghĩ vậy, cô tỏ ra không vui, lạnh nhạt đáp:
- Em gái của tôi mất tích, tôi tới đây thì sao chứ? Còn không phải do anh dẫn kẻ địch tới cửa sao?
Lâm Phi suýt quên, Tô Ánh Tuyết vẫn là người của Lục gia. Tuy không thừa nhận ra bên ngoài, nhưng hiện nay Lục gia lụi bại, có lẽ họ muốn đưa Tô Ánh Tuyết về cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
- Nếu cô đã tới, chắc chắn không phải để xem chúng tôi làm việc phải không. Có đầu mối gì không?
Lâm Phi hỏi.
Lục Vũ Phỉ mốc từ trong túi áo ra một cái đĩa cứng đặc chế, ném cho Lâm Phi:
- Mấy người không tìm ra tư liệu của máy ghi hình, vì lúc đó máy quay đã bị người ta làm hỏng rồi. Trong này là những thứ Bộ An ninh thu được, tư liệu về hình ảnh trên đường. Các người xem xem.
Lâm Phi vội vàng kết nối với ổ cứng HDD, xem tin tức bên trong.
Lát sau, họ liền nhìn thấy trong băng ghi hình hình ảnh của một chiếc xe. Bên trong là Tô Ánh Tuyết, người ngồi trên ghế lái phụ là một cô gái tóc bạc.
- Andariel?
Lâm Phi lập tức nhận ra cô gái đó là ai. Sau khi Victor chết, Andariel liền biến mất. Không ngờ hôm nay cô ta lại to gan như vậy, dám tới tận Lâm An để đưa Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi đi.
- Lạ thật, vì sao Hứa Vi hôn mê mà Tô Ánh Tuyết lại không sao? Nhìn cô ấy không giống như bị bắt cóc cho lắm?
Diệp Tử Huyên nhìn ra điểm đáng nghi.
Lúc này, sắc mặt Lục Vũ Phỉ trở nên phức tạp:
- Đây là điều tôi muốn nói với mọi người. Thông qua giọng nói của Hứa Vi trong điện thoại, tôi đã phát hiện… lần này rất có thể, Tô Ánh Tuyết đã cố ý bảo Hứa Vi tới Quốc tế Khuynh Thành để Andariel bắt cóc.
- Cái gì? Tô tiểu thư không thể làm như vậy! Vũ Phi, có phải các người đã nhầm rồi không?
Phương Nhã Nhu nghi hoặc hỏi.
Lục Vũ Phỉ cười khổ:
- Chị Nhã Nhu, em cũng không hiểu vì sao. Nhưng nhìn băng ghi hình, hình như Tô Ánh Tuyết đã tự nguyện đi theo họ…
Thực tế, điểm này những người ở đây đều có thể nhận ra. Bất giác, mọi người đều hướng mắt về phía Lâm Phi.
Lâm Phi nheo mắt, dường như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, Lâm Phi mở lời:
- Mọi người có từng nghĩ đến một chuyện, vì sao họ phải dùng Ánh Tuyết để bắt Hứa Vi hay không? Nếu họ muốn động thủ với Hứa Vi, hoàn toàn có thể tự mình ra tay, vì sao nhất định phải dính đến Ánh Tuyết?
- Chuyện này…
Mọi người nhìn nhau, quả thật chuyện này rất kỳ quái.
Lâm Phi tiếp tục nói:
- Hơn nữa, tôi tin Ánh Tuyết rất rõ, Andariel chắc chắn không có ý tốt, nhưng cô ấy vẫn lừa Hứa Vi, chắc chắn là tin yêu cầu của Andariel. Vậy cô ấy có lý do gì, biết rõ bị lừa lại chịu nghe theo lời Andariel? Nếu có thể tìm ra điểm mấu chốt này, có lẽ… có thể biết được căn nguyên của mọi chuyện.
- Đáng tiếc bây giờ người không thấy, làm thế nào biết được những chuyện này?
Lục Vũ Phỉ khó chịu nói.
- Mọi người không truy tìm được quỹ đạo di chuyển, hành tung của họ sao?
Lâm Phi hói.
Lục Vũ Phỉ lắc đầu:
- Trong thời gian ngắn chỉ có được những thứ này. Nếu muốn mở rộng phạm vị, những băng ghi hình cần xem quá nhiều. Phạm vi quay rất rộng. Cho dù họ không ra khỏi Lâm An, chúng ta cũng khó tìm được họ. Đừng nói đến việc, khả năng Iớn là họ đã tới một tỉnh khác, thậm chí là ra nước ngoài.
Nói xong, Lục Vũ Phỉ nghiêm túc nói với Lâm Phi:
- Lâm Phi, không cần biết em ấy làm gì, anh nhất định phải đưa em ấy an toàn trở về! Mọi chuyện đều từ anh mà ra!
Lâm Phi im lặng. Chu dù Lục Vũ Phỉ không nói, hắn cũng sẽ dốc hết sức. Chỉ có điều hắn cần sắp xếp lại các manh mối, đến cùng điểm đột phá là ở đâu…
- Cô nói linh tinh cái gì đấy hả? Chuyện này liên quan gì đến Lâm Phi? Đây là Hạ Quốc, Bộ An ninh của mấy người không thể bảo vệ được sự an toàn của công dân, còn dám trách Lâm Phi sao?
Diệp Tử Huyên nói thay Lâm Phi, đồng thời liền chỉ vào Hứa Vân đang ngồi trên ghế salon, nói:
- Hứa Vi mới đáng thương. Một cô gái tay trói gà không chặt, sao chuyện này lại liên quan đến cô ấy?
- Đợi đã!
Lâm Phi nghe tới đó bỗng đứng bật dậy, ý bảo hai người đừng cãi lộn nữa. Hắn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Diệp Tử Huyên:
- Lôi Công bà, cô vừa nói gì?
Diệp Tử Huyên sững sờ, nghi hoặc nhìn Lâm Phi, khó chịu nói:
- Tôi… tôi nói… Hứa Vi đáng thương…
- Phía sau cơ?
- Một cô gái bình thường, sao lại liên quan đến…
- Đúng vậy!
Lâm Phi vỗ tay, khiến cho mấy người chung quanh đều kinh sợ.
- Lâm Phi, anh nghĩ đến chuyện gì à?
Phương Nhã Nhu tò mò hỏi.
Lâm Phi phân tích:
- Andariel không bắt người khác lại càng không nên bắt Hứa Vi. Chắc chắn phải có một nguyên nhân gì đấy rất đặc biệt. Giống như Lôi Công bà đã nói, Hứa Vi chỉ là người bình thường, đa phần đều bình thường, chúng ta chỉ cần tìm ra điểm “đặc biệt " trên người cô ấy là có thể tìm được lý do Andariel bắt cô ấy.
- Cái gì… anh nói… Hứa Vi là… con riêng của nhà họ Diệp?
Lục Vũ Phỉ lập tức nghĩ đến điều này.
Lâm Phi nhíu mày, không vui đáp.
- Cái gì mà “con riêng", là con gái của Diệp Vô Nhai, đừng nói những thứ khó nghe như vậy.
Nghe đến đoạn này, Hứa Vân ngồi bên cạnh bỗng trở nên căng thẳng:
- Vậy… vậy chẳng lẽ họ muốn đối đầu với Diệp gia? Nhưng… nhưng Hứa Vi chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ. Diệp gia cũng không nhận nó, vì sao họ lại muốn bắt Hứa Vi?
Lâm Phi lắc đầu, hắn cũng thấy khó hiểu:
- Cháu cũng không rõ rốt cuộc là vì sao. Có thế là vì cháu, cũng có thể là vì chuyện khác. Tóm lại, Diệp gia ở tỉnh Tây, muốn tới đó chắc chắn phải ngồi máy bay. Điều tra máy quay ở sân bay từ Lâm An đến Ninh Thị hai ngày nay, có lẽ có thể tìm ra hành tung của họ.
- Máy bay? Không thẻ nào. Đây là một vụ bắt cóc, sao họ có thể khiến tiểu thư Hứa Vi ngoan ngoãn ngồi máy bay?
Lục Vũ Phỉ không tin.
- Cô thì biết cái gì. - Lâm Phi đáp: - Nếu họ đã có cách bắt Tô Ánh Tuyết nghe theo lời họ, chắc chắn họ cũng sẽ có cách để Hứa Vi phải nghe lời. Huống hồ Andariel là cháu gái của Victor, có khi cô ta cũng giỏi ma pháp tinh thần. Muốn khống chế một người bình thường không khó.
- Cứ cho là như vậy đi, nhưng mỗi ngày sân bay có nhiều người ra vào như vậy, chúng ta phải tìm đến lúc nào?
Lục Vũ Phỉ thở phì phò nói.
Một người từ trước đến giờ chưa mở miệng bỗng lên tiếng:
- Tôi có cách.
Mọi người nhìn về phía góc vắng, phát hiện người nói là Thiên Diện vẫn luôn không lên tiếng từ đầu đến giờ.
Lâm Phi nhìn cô:
- Cô có cách gì?
Thiên Diện thản nhiên đi tới, cầm một chiếc notebook, đánh đánh gõ gõ liên tục.
- Hai ngày nay anh không ở đây, tôi nhàm chán qua nên đã chơi máy tính, biên soạn mấy công cụ sau này có thể dùng tới. Có một phần mềm vừa hay có thể dùng để phân tích diện mạo, thu lại hình ảnh… Nếu đã có hình ảnh của Tô Ánh Tuyết và Andariel, có thể dùng với hình ảnh ở bên sân bay. Có lẽ sẽ có kết quả…
Thiên Diện hời hợt nói, nhưng rơi vào trong tai Lâm Phi, những lời này lại không hề bình thường.
Chức năng này giống đến kỳ lạ công cụ lúc trước Look đã nghiên cứu. Tuy không có tài năng của Look nhưng hiệu suất vẫn rất cao.
Lâm Phi vẫn cho rằng khả năng tính toán của hắn và Thiên Diện ngang bằng nhau, nhưng xem ra, nữ sát thủ còn giỏi hơn hắn trong việc nghiên cứu kỹ thuật hacker.
- Tôi nói mà, lần này có lẽ sẽ cần cô ấy giúp.
Lâm Phi cười nói với lão Bao đứng bên cạnh.
Thiên Diện bắt đầu vận hành chương trình mình biên soạn, so sánh với băng ghi hình. Tuy nhiên
mặt cô lại không vui chút nào, ánh mắt trở nên thất thần, vô hồn.
Cô lẩm bẩm:
- Còn tưởng rằng có thể giết người, hóa ra người còn chưa tìm ra…
Mọi người nuốt nước bọt, kỳ quái nhìn cô gái nước mặt. Vì sao qua lời nói của Thiên Diện, giết người giống như chơi ở công viên giải trí vậy.
Mười mấy giây sau, trên màn hình chụp lại màn hình video.
- Quả nhiên! Là đám người Andariel! Tô tiểu thư và Hứa Vi tiểu thư đều đã vào sân bay ở thành phố Ninh. Xem ra họ đã dùng thân phận giả để tránh sự truy lùng của chúng ta.
Lục Vũ Phỉ vui mừng nói:
- Thật tốt quá! Tôi sẽ cho người đi điều tra, và thông báo cho người Diệp gia đề phòng. Chúng ta cũng mau tới thôi.
Lâm Phi buồn bực:
- Họ thật sự to gan như vậy, dám đi tỉnh Tây. Rốt cục họ đang âm ưu cái gì… Hơn nữa, thoạt nhìn Hứa Vi rất tỉnh táo. Vì sao cô ấy lại giống Ánh Tuyết, ngoan ngoãn nghe lời họ. Cho dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng phải mau chóng tới đó. Những việc này trên đường đi rồi tính.
Lục Vũ Phỉ nói:
- Ngộ nhỡ họ lại biến mất, chẳng khác nào tiếp tục mò kim đáy bể.
Đăng bởi | Vạn.Lý.Độc.Hành |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 15 |
Lượt đọc | 1095 |