Ngủ và thức
Vẻ ngoài của Diệp Huy còn góc cạnh hơn cha, thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng. Bộ âu phục màu đen vừa người, phối hợp với bộ quân trang màu xanh. Cách ăn mặc vô cùng đơn giản, ánh mắt lộ ra sự cương quyết, bướng bỉnh.
Nghe lời mẹ nói, dĩ nhiên y cũng hiểu hàm ý trang đó. Hiện nay, Lục Vũ Phỉ là trụ cột của Lục gia, nếu có thể cưới cô ta, chưa nói đến việc trở thành chủ nhân của Lục gia, ít nhất cũng có thể xây dựng tình hữu nghị với Lục gia.
Đừng thấy hiện nay Lục gia đang lụi tàn, nhưng gia tộcc nào mà không ẩn giấu phe phái khổng lồ cùng với năng lực kinh người.
Diệp Huy là người cao ngao, thường ngày y đều coi phụ nữ là công cụ giải tỏa, dù là thiên kim các gia tộc cũng vậy thôi. Trong mắt y, không phải một cô gái có diện mạo siêu phàm, thoát tục, võ công cao cường căn bản không xứng làm bạn đời của y. Y lại càng không thích kiểu quan hệ thông gia này. Nhưng nếu như mẹ đã nói vậy, y cũng không thèm để tâm đến việc gặp Lục Vũ Phỉ, thử giao lưu một lần xem sao.
Nghe nói cô ta là đệ tử của ni cô Tĩnh Diệu phái Nga Mi. Sư thái Tĩnh Diệu đứng thứ 14 trong “Bảng chiến thần" , cũng không tệ. Nhưng năm nay Diệp Huy đã 25, y thấy mình đã sớm vượt qua sư thái Tĩnh Diệu. Chỉ có điều y chưa ra tay trên võ đài thế giới, chưa được gia nhập vào chiến thần bảng mà thôi. Vì thế y lại càng chả coi Lục Vũ Phỉ ra gì.
- Vâng thưa mẹ.
Diệp Huy xoay người, định cất bước đi.
Looi Vũ Cầm rất bội phục bản thân mình, nghĩ đến việc có thể nắm được cơ hội này, đem con mình đẩy đến trước mặt Lục Vũ Phỉ. Dựa vào diện mạo của Diệp Huy nhà mình, cô gái nào có thể chống cự nổi đây?
Nhưng Diệp Vô Nhai từ trước đến giờ vẫn chưa lên tiếng bỗng mở miệng.
- Đợi một chút!
Diệp Huy xoay người, kinh ngạc nhìn cha vừa mở miệng. Anh ta cung kính cúi đầu:
- Cha có chỉ thị gì?
Hiện nay trong cả gia tộc, Diệp Huy thấy chỉ có Diệp Vô Nhai là còn mạnh hơn mình, vì thế anh ta mới thật sự kính trọng.
- Lúc đi, còn chú ý một chút. Lâm Phi là Scarpe - Vô Miện chi Vương, chuyện gì cũng dám làm. Đừng chọc hắn.
Diệp Vô Nhai dặn dò.
Diệp Huy nhíu mày, y cũng biết Lâm Phi là ai. Vì Diệp Vô Nhai không chỉ nói một lần, gã không phải là đối thủ của Lâm Phi.
Nhưng Diệp Huy không cha là đúng, tuổi của Lâm Phi còn nhỏ hơn y hai tuổi, sao có thể giỏi như vậy. Y thấy chỉ vì cha muốn che giấu thất bại mà cố ý phóng đại khả năng của đối thủ.
Về phần một số chuyện thần kỳ ở căn cứ bến cảng, hai chiến dịch trên đảo liên quan đến Lâm Phi, Diệp Huy càng thấy khó tin. Thật sự lợi hại như vậy, Lâm Phi còn phải dùng lệnh cưỡng chế của thiền sư Linh Tố thiếu lâm bị cấm túc trong vòng ba tháng ở thiếu lâm sao?
Hiện nay toàn giới võ cổ đã biết, Lâm Phi bị thiền sư Linh Tố theo dõi, chẳng qua hắn chỉ có thể ở ngoài nhảy nhót linh tinh mà thôi.
Nhưng Diệp Huy cũng không muốn đối nghịch với cha, y giả vờ gật đầu như đã hiểu:
- Vâng thưa cha.
Ở sân bay thành phố Ninh. Lâm Phi và đoàn người Lục Vũ Phỉ đi tới lối ra dành cho khách đặc biệt. Ngoài Thiên Diện còn có Diệp Tử Huyên.
Đúng ra Diệp Tử Huyên rất ghét tới nơi này, vì là em cùng cha khác mẹ với Diệp Vô Nhai, cô đã sớm vì không quen nhìn sắc mặt con cháu Diệp gia và Diệp Vô Nhai, tính tình nóng nảy, gây ra không ít chuyện, cuối cùng Diệp Tử Huyện đã bị trục xuất khỏi nhà.
Từ trước đến nay, cô ta chưa từng hối hận về sự lỗ mãng của mình khi trẻ. Đến nay, cô ta chưa từng thích người của Diệp gia, tuy trong cơ thể cô đang chảy dòng máu của Diệp gia.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên nên cô ta rất thích cô cháu gái tên Hứa Vi này. Vì thế, cô ta mong tới đây có thể giúp đỡ mọi người.
- Trước khi đến đã thông báo cho Diệp gia, có lẽ họ đã phái người tới đón. Sau khi tới Diệp gia, có lẽ có thể biết vì sao Luyện Ngục Quân Đoàn lại có hứng thú với Hứa Vi.
Lục Vũ Phỉ đi đằng trước liền nói.
- Hừ, đón cái gì mà đón. Dù sao quan hệ giữa hai bên cũng không tốt lắm. Nơi này tôi cũng biết, chỉ là một cửa bảo vệ, phiền chết đi được.
Diệp Tử Huyên trợn trừng mắt.
Nhưng ai cũng nhận ra, qua nhiều năm như vậy mới về nơi mình đã sinh ra, Diệp Tử Huyên vẫn rất kích động.
Trên đường đi Lâm Phi đều tự hỏi, vì sao Andariel phải thông qua Tô Ánh Tuyết để bắt Hứa Vi. Hứa Vi có thể liên quan đến chuyện gì, còn có vì sao họ lại phối hợp với Andariel, ngoan ngoãn dùng thân phận giả ngồi máy bay đến thành phố Ninh.
Nhưng nghĩ thế nào, Lâm Phi cũng thấy không hợp lý, chắc chắn phải có bí mật gì đó, chỉ có điều trước mắt hắn chưa biết mà thôi.
- Truy tìm camera có kết quả gì chưa?
Lâm Phi hỏi.
Lục Vũ Phỉ lắc đầu:
- Tạm thời chưa có tin tức gì, hình như vừa ra khỏi sân bay liền biến mất không một dấu vết. Điều duy nhất có thể kết luận chính là, một số hình ảnh đã bị người ta động tay động chân. Nhưng năng lực hacker của đối phương quá mạnh, chúng ta không tìm nổi.
Theo bản năng, Lâm Phi và Thiên Diện liếc nhìn nhau. Dĩ nhiên, Diện cũng thấy, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hoa Lộng Ảnh.
- Đúng rồi, Đao Đao. - Diệp Tử Huyên hỏi : - Chúng ta tới đây, bác của anh còn có bác sỹ Phương, liệu có bị người của Luyện Ngục Quân Đoàn đánh lén không? Có khi đây lại là kế điệu hổ ly sơn thì sao ?
Lâm Phi bất đắc dĩ nói:
- Nếu muốn không tạo ra sơ hở nào, tạm thời không có cách nào khác. Cho dù tôi có ở đây cũng chưa chắc đã lo được chu toàn mọi việc. Thật ra từ đầu, mục tiêu của Luyện Ngục Quân Đoàn không phải là bất cứ ai, tôi thấy họ có mục tiêu và kế hoạch to lớn hơn nhiều. Vì thế không cần nói nhiều họ sẽ không làm gì chúng ta, điều đó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của họ. Qua mấy lần giao đấu, tôi phát hiện ra họ cũng không phải là không gì không làm được. Họ có hạn chế về tài lực vật lực, lại càng có hạn chế về nhân lực. Cao thủ không thể có nhiều, sử dụng không thích hợp, đến lúc đó lại hao tổn quá nhiều họ không chống đỡ nổi. Vì thế, nếu không cần thiết, họ sẽ không cho người tới giết tôi.
- Vậy cũng không thể không đề phòng. Tôi thấy nên để Kaysone va Natasha tới Hạ Quốc một chuyến, chắc chắn họ cũng rất vui.
Diệp Tử Huyên lo lắng nói.
Lâm Phi cười thần bí:
- Tôi đã báo người tới hỗ trợ rồi.
Diệp Tử Huyên sững sờ:
- Ai? Bạn bè của chúng ta có ai đáng tin hơn Natasha sao?
Lâm Phi cảm thán nói:
- Cũng may kỳ nghỉ này còn chút ít thời gian, trước khi đến tôi đã gọi điện thoại cho một tên, ông ta nói có thể giúp tôi. Gần đây lúc ông ta vừa tỉnh lại không bao lâu, đang lo không biết định đi đâu…
- Tỉnh dậy?
Diệp Tử Huyên khẽ giật mình, sau khi biết đó là ai, cô ta vui vẻ nói:
- Hóa ra ông ta đã thức dậy rồi sao? Ông ta đến được thì tốt rồi, đúng là may mắn rằng lần này ông ta có thể tỉnh lại.
Nghe Lâm Phi và Diệp Tử Huyên nói chuyện, Lục Vũ Phỉ càng nghe càng thấy mờ mịt. Đó là ai? Tỉnh lại? Thức dậy?
Tuy nhiên cô cũng ngại hỏi. Dù sao, Lâm Phi vẫn là người đã giết cha cô ta, nếu không phải Tô Ánh Tuyết gặp chuyện, cô ta sẽ không đi cùng Lâm Phi.
Ngược lại, dường như Thiên Diện đã đoán ra đó là ai, cô nháy mắt với Lâm Phi:
- Anh đã gặp người đó rồi sao?
- Ừ, nếu không làm sao có thể kết bạn được chứ.
Lâm Phi cũng không ngạc nhiên chuyện Thiên Diện biết rõ họ đang nói chuyện đến ai.
- Anh không ngủ được sao?
Thiên Diện lại hỏi.
Lâm Phi gật đầu:
- Tuy không phải là pháp sư, nhưng đầu óc khác người thường, có thể hấp thụ sóng điện não, không đến mức không thể chịu nổi sự tê liệt.
- Tôi cũng muốn thử xem, có thể ngủ mà không biết tôi có thể giết ông ta hay không.
Mắt Thiên Diện lóe sáng, bộ dáng đầy mong chờ.
Lâm Phi im lặng. Hắn thấy nếu có hội sát thủ nhất định phải tặng giấy chứng nhận cho Thiên Diện, tán thưởng việc mỗi ngày cô đều có ý thức rèn luyện nghề nghiệp, tán dương tình yêu của cô dành cho nghề này.
Đúng lúc này, một đám người đi tới, dẫn đầu là một người thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo ưu tú, dáng người cường tráng. Phía sau là đội vệ sỹ đặc chủng tinh thần dồi dào.
- Hoan nghênh Lục tiểu thư, tại hạ là Diệp Huy của Diệp gia.
Từ xa Diệp Huy đã thấy Lục Vũ Phỉ. Hai mắt y rực sáng. Những cô gái thường ngày y gặp phần lớn là thiên kim tiếu thư e ấp, ngượng ngùng. Y chưa từng gặp một cô gái người mặc quân trang, tóc ngắn khí thái hào hùng, giỏi giang như vậy bao giờ.
Cô gái được gia tộc lâu đời bồi dưỡng ra có một loại khí chất ưu nhã, không giống những cô gái của các gia tộc mới nổi. Ở cô có sự tự tin bẩm sinh.
So sánh với Lục Vũ Phỉ, những cô gái kia chỉ được cái ngọt ngào, chẳng qua chỉ là do son phấn mà thôi.
Diệp Huy còn nhận ra, chân khí của Lục Vũ Phỉ đã gần đạt đến Hậu Thiên đại thành, tương lai có nhiều khả năng đạt tới Tiên Thiên. Như vậy sẽ giống y, có cơ hội đột phá 200 năm tuổi thọ.
Cô gái như vậy hoàn toàn xứng đôi với y !
Đăng bởi | Vạn.Lý.Độc.Hành |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 10 |
Lượt đọc | 1263 |