Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ung thư tay

Phiên bản Dịch · 1843 chữ

- Hừ, lợi dụng tối liên lạc với Hứa Vĩ, để bắt Hứa Vĩ, khiến tôi lo lắng, do đó cũng sẽ chủ động muốn theo tới đây, như vậy cô cũng không cần bức hiếp bắt tôi, nhất cử lưỡng tiện...Ngay từ đầu cô đã tính toán làm thế này, nhưng cố ý làm ra vẻ không cho tôi cùng đi!

Tô Ánh Tuyết rất ghét bị dắt mũi như thế này, nhưng cô không thể làm gì.

- Các người đúng là có âm mưu, nhưng các người chỉ dựa vào mấy người ở đây, đến Diệp gia thì có thể làm được cái gì? Hứa Vi bị bắt, sợ rằng bọn Lâm Phi cũng đã phát hiện rồi, lúc này Diệp gia cũng đã có sự chuẩn bị, các người tự tin là có thể ứng phó được sao? Tôi thấy tốt nhất là mau chạy trốn đi, nếu không, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.

Andariel cười bí hiểm:

- Thật ư? Tôi lại không nghĩ như vậy. Hơn nữa, chúng tôi cũng không ít người đầu...

Andariel vừa dứt lời, Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi liền cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Chợt xoay người lại, cảnh tượng nhìn thấy khiến mặt hai người tái nhợt.

Trong làn sương mù màu đen đang lượn lờ, mấy xác chết trên mặt đất và những tay chân, đầu, mình...nằm rải rác khắp đại sảnh, bắt đầu di chuyển!

Những mảnh xác đầy máu tươi này từ từ chạm vào nhau, khôi phục thành hình người!

Rồi, làm người ta hết sức kinh hãi, mấy xác chết từ dưới đất đứng lên, dù đầu nghiêng lệch, chân lắp sai chỗ, nhưng vẫn cứ đứng lên, cử động như những con rối ma quái.

- A!

Hứa Vĩ hét lên một tiếng, bởi vì xác của đứa bé đang lặng lẽ đi tới trước mặt cô, một bàn tay nhỏ bé đầy máu lạnh như băng đụng vào một bên đùi cô!

Bàn tay lạnh như băng và cứng ngắc kia khiến cô hiểu rõ, đây không phải là một cơn ác mộng, mà đây là những xác chết thật sự!

Tô Ánh Tuyết cũng rất hoảng sợ, dù là hiện nay thực lực của cô đã mạnh thêm, nhưng cũng không dám nhìn cảnh tượng trước mắt, theo phản xạ ôm lấy Hứa Vĩ, sợ mấy xác chết đụng chạm vào người mình.

Một xác chết đàn ông bụng phệ, ruột gan còn lòng thông ra ngoài, nhưng lại mở miệng nói chuyện!

Giọng nói của ông ta như phát ra từ chín tầng địa ngục...

- Thế này không phải là có nhiều người rồi sao? Ha ha ha!

Andariel cười vang.

Một đêm trôi qua, những lính đặc công do Diệp gia bố trí canh giữ trong phạm vi mấy trăm thước xung quanh từ đường đã tăng thêm gấp đôi.

Mãi không thấy người của Luyện Ngục Quân Đoàn có động tĩnh gì, khiến Diệp Vô Nhai càng không dám khinh thường.

Thậm chí để đề phòng năng lực của Luyện Ngục Quân Đoàn tăng lên quá mức bá đạo, ông ta còn trang bị thêm mấy chiếc trực thăng vũ trang và súng phòng không, đồng thời cũng liên lạc với căn cứ không quân gần đây, sẵn sàng đợi lệnh.

Lực lượng cảnh sát thành phố Ninh cũng đang âm thầm làm nhiệm vụ, lục soát những nơi khả nghi, nhưng thành phố lớn như vậy, trong tìm kiếm thời gian ngắn cũng không có manh mối gì.

Buổi sáng, người hầu của Diệp gia mang món điểm tâm thịnh soạn tới tận phòng cho Lâm Phi, Lâm Phi ngồi trong sân ăn, cũng không kén chọn, đưa tới món nào hắn ăn món đó.

Vừa qua Tết Trùng Cửu không bao lâu, hương hoa kim cúc thoang thoảng trong sân, cảnh thu khiến người thư thái, tâm trạng nặng nề của Lâm Phi cũng dịu đi rất nhiều.

Diệp Tử Huyên bận việc ở bên ngoài cả đêm, lúc này mới chạy về Diệp gia, tay xách chiếc giường hợp kim màu đen nặng trịch.

Đặt chiếc rương Lâm Phi, Diệp Tử Huyên thở hổn hển:

-Mệt chết luôn! Cậu phái Eva đưa thứ gì tới đây vậy? Để tôi phải sai người đi cả đêm mang tới đây?

- Không còn cách nào khác.

Lâm Phi liếm liếm môi, cười hì hì nói:

- Đường vận chuyển nhanh của gia tộc Wittgenstein cũng không nhanh bằng đường vận chuyển 1 khí của em, em không giúp anh, còn ai giúp được nữa?

- Phải không vậy?

Diệp Tử Huyên ra vẻ kiêu ngạo, hất hất mái tóc, nhưng cũng không gặng hỏi vật bên trong rương là gì, nhìn thấy Lâm Phi ăn như rồng cuốn như vậy, cau mày nói:

- Anh đánh cho Diệp Huy tàn phế, bộ không sợ mụ Lô Vũ Cầm kia bỏ độc vào món điểm tâm sao? À, đúng rồi, thân thể anh không sợ độc, thật sự là một tên xỏ lá khó chơi.

Lâm Phi cắn một miếng bánh bao yến mạch, húp một ngụm cháo kế đặc, nói:

- Nếu không phải vì hôm qua vội vã hỏi chuyện khác, tôi đã “thịt” hắn rồi, hắn còn giữ được cái mạng cũng nên mạng mới phải...

Diệp Tử Huyên liếc hắn, rồi tò mò nhìn xung quanh:

- Thiên Diện đâu? Sao không thấy cô ta?

Lâm Phi chỉ chỉ lên trời ở phía sau lưng:

- Vẫn ở đó, cả đêm không ngủ.

Diệp Tử Huyên quay đầu nhìn lại, thấy Thiên Diện đứng yên lặng như một tảng đá trên nóc nhà, chăm chú nhìn về phía từ đường, im lìm không lên tiếng..

Nghe Lâm Phi nhắc tới tên mình, Thiên Diện nhẹ nhàng tung mình xuống đất, nói không mấy vui vẻ:

- Sao bọn họ còn chưa...

- Muộn một chút mới tốt, không phải Lục Vũ Phỉ phải nhờ trợ thủ ở thủ đô giúp sức sao? Con tin ở trong tay người ta, có nhiều trợ thủ thì càng thêm bảo đảm.

Lâm Phi cầm lấy một miếng bánh ngọt, đưa cho Thiên Diện:

- Không ăn một chút sao?

Thiên Diện không nhìn, trong mắt lộ vẻ thương cảm, nhìn bàn tay trắng nõn, mềm mại của mình, lẩm bẩm nói:

- Không giết người… tay tôi cũng ung thư mất rồi!

Mặt Lâm Phi khựng lại, “ung thư tay” là cái bệnh gì vậy?

Diệp Tử Huyên cũng cầm lòng không đậu, từng va chạm nhiều với đời, từ lâu cô đã nhận ra, thật ra thì tiểu thư Thiên Diện - đệ nhất sát thủ truyền kỳ của Kim Cương Máu, là một cô gái rất “đáng yêu”.

Nhưng nghĩ tới cuộc tử chiến sắp xảy ra bất cứ lúc nào, cô lại trở nên đăm chiêu:

- Bọn chúng đã bắt Hứa Vĩ và Tô tiểu thư, không phải là đã trắng trợn tìm tới tận cửa rồi sao? Dù sao chúng có con tin, chúng ta cũng không thể cứng rắn với chúng được.

Lâm Phi đang định nói gì đó, nhưng chợt nhận ra có điều gì không ổn...

Hắn nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía từ đường.

Một luồng sát khí đậm đặc mà xa xăm phát ra từ từ đường, trong đó xen lẫn hưng phấn và rung động, còn có sự gấp gáp và khó nhịn!

- Là Hàn Nguyệt!

Mắt Thiên Diện lóe sáng, cô vốn thích loại sát khí đậm đặc này, chỉ tiếc thanh đao kia không nhận cô làm chủ nhân, khiến cô cảm thấy hơi tiếc nuối.

- Hàn Nguyệt kích động như vậy, chẳng lẽ là...

- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Hứa Vi đang tiến gần tới đấy!

Sau một lát, Lâm Phi đã bỏ cả cái bánh bao vào miệng, một tay cầm lấy hộp đựng thanh kiếm Hughes tùy thân, một tay xách chiếc rương hợp kim màu đen, chạy như điên về phía từ đường. Thiên Diện và Diệp Tử Huyên cũng không chần chừ, vội vàng chạy theo sau.

Lúc Lâm Phi chạy như bay về phía từ đường, một số người trong khu nhà của Diệp gia cũng đang chạy tới đó.

Bởi vì hôm qua Diệp gia đã triệu tập hội nghị trong tộc, thông báo sự việc cho những người khác trong tộc, dù sao chuyện này cũng không thể giấu diếm được.

Vì vậy hôm nay, bao gồm cả Diệp Vô Nhai, hơn năm mươi trưởng lão trong Diệp gia và một số cao thủ trẻ tuổi của Diệp gia cũng đã có sự chuẩn bị trước, nhận thấy có điều không ổn, đều lao tới. Vật báu trân tộc của Diệp gia bị người ta dòm ngó, không ai dám lơ là.

Diệp Vân Sênh tới tấm bia đá trước nhất, ngẩng đầu, cau mày đứng đợi, lão nhân không giận mà uy, không có vẻ hiền hậu dễ mến như hôm qua nữa.

Nhưng vào lúc này, từ trên bầu trời, mấy tên chiến sĩ giáp đen và một tên chiến sĩ giáp đỏ nhanh chóng bay tới, dừng lại phía trên từ đường, từ từ đáp xuống.

Hai tên chiến sĩ giáp đen, một tên xách Tô Ánh Tuyết, một tên xách Hứa Vi, chân tay hai cô bị xích lại bởi sợi xích bằng kim loại màu đen, không thể nhúc nhích.

Đội trưởng mặc giáp đó đi đầu, phía sau là cô gái tóc bạc Andariel, cô không đáp xuống, mà mỉm cười vẫy tay với mấy trăm người trong ngoài từ đường.

Cũng vào lúc này, theo khoảng cách càng lúc càng gần giữa Hứa Vĩ và Hàn Nguyệt chỗ tấm bia đá, thanh Hàn Nguyệt chôn dưới mặt đất đã trở nên vô cùng khó kìm chế!

- ố ... ô...ô...n...g...!!!

Pho tượng Long Quy bằng đá nặng hàng tấn bắt đầu rung rinh, trong sự ma sát của đá, những âm thanh trầm đục phát ra, dường như không thể đứng vững được nữa.

Dường như Hàn Nguyệt dưới đất có thể bay lên không trung bất cứ lúc nào, thoát khỏi sự đè nén cả ngàn năm!

Hứa Vi nhìn thấy bọn Lâm Phi, định la lên, nhưng không biết vì sao, cảm thấy tâm trí của mình bị một luồng sức mạnh thần bí dẫn dắt, theo bản năng nhìn chằm chằm về phía tượng Long Quy kia, hơi thở trở nên dồn dập...

Suy nghĩ trong đầu Hứa Vĩ trở nên hỗn độn, không thể tiếp tục suy nghĩ một cách tự chủ, cũng không tập trung tinh thần được nữa, thân thể bắt đầu trở nên không giống thân thể của mình...

Đôi mắt của cô dần trở nên hoảng hốt, mờ tối, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng, như tất cả mọi vật xung quanh đều không liên quan gì tới cô... Cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy, rốt cuộc thứ chôn dấu dưới lòng đất kia, là cái gì?

Bạn đang đọc Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc của Mai Can Thái Thiếu Bính
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt thích 8
Lượt đọc 1193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.