Đàn ông chỉ có mình anh
Mặt Lâm Phi tái đi, đây coi như là bị cô nắm được điểm yếu rồi, nếu để Lâm Đại Nguyên cho rằng, mình có mới nới cũ, phụ Phương Nhã Nhu, bản thân sẽ bị bác coi là kẻ thay lòng đổi dạ?
Vì chuyện tình với Tất Vân Dao năm đó, Lâm Đại Nguyên hận nhất chính là những kẻ vong ân phụ nghĩa, tuy nói quan hệ nam nữ phức tạp, nhưng đạo lý lại như nhau.
Nay Lâm Đại Nguyên được cháu dâu tương lai hầu hạ không rời, rất vừa ý với Phương Nhã Nhu, lúc này để ông biết mình đa tình thì thôi, còn bạc đãi “chính phòng ", tât nhiên là bị mắng té tát rồi.
Nhưng cũng hiếm thấy, Phương Nhã Nhu vậy mà sẽ làm ra trò trẻ con này, có lẽ chỉ khi đối mặt với người bạn chơi từ nhỏ Tạ Doanh Doanh này, cô ấy mới thể hiện một mặt dễ thương như vậy.
- Được được được, em nói cái gì anh cũng đồng ý, tuyệt đối đừng để bác biết nha.
Lâm Phi dở khóc dở cười, giả vờ sợ sệt, để cô thấy cô “uy hiếp ” thành công.
Phương Nhã Nhu lúc này mới lộ vẻ hài lòng, quơ quơ chiếc điện thoại về phía Tạ Doanh Doanh, rồi quay người nhẹ nhàng bước đi.
Tạ Doanh Doanh bày ra bộ dáng tội nghiệp, bắt lấy tay Lâm Phi cầu khẩn:
- Tiểu Phi Phi, anh nghĩ cách lấy ảnh của em xóa đi, ngàn vạn không thể để cô ấy truyền ra ngoài, những thứ này rơi vào tay cô ấy, về sau em làm sao có thể tự do hoạt động a.
Lâm Phi thờ ơ nói:
- Nhã Nhu sẽ không làm loạn, cùng lắm thì cô ấy chỉ cho mấy chị em ở kinh thành cùa em xem, đều là con gái, xem thì cũng làm sao, cũng chỉ nói đùa thôi mà.
- Nhưng cũng không thể đùa giỡn! Bạn gái của em sẽ tức giận! Tạ Doanh Doanh sốt ruột nói.
- Bạn gái cùa em?
Lâm Phi sửng sốt một chút.
Lúc này Tạ Doanh Doanh mới nhận ra mình lỡ lời, vội ngậm miệng, ánh mắt lộ ra vẻ vô tội, khoan thai hé miệng cười cười.
Nhưng Lâm Phi đâu còn nghĩ đến được điểm mấu chốt, tất nhiên là trong những danh viện ở kinh thành kia, những cô gái còn giữ quan hệ bạn tình đồng tính với Tạ Doanh Doanh, vì vậy vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Em nói thực cho anh biết, rốt cuộc em có bao nhiêu người tình?
Tạ Doanh Doanh nhăn nhó quay đầu nhìn về phía khác:
- Cũng...cũng không có mấy người, không đến một bàn tay...dù sao bạn trai của em cũng chỉ có mình anh, anh đừng ghen nha...
Ghen...ghen?
Lâm Phi trợn tròn mắt, cô gái này thật sự có hơn một người tình!? Tuy đều là nữ, nhưng cũng quá hoang đường rồi! Mình lại muốn cùng một đám phụ nữ chia sẻ một người phụ nữ!?
Đang lúc Lâm Phi định từ từ định hướng giới tính cho Tạ Doanh Doanh, lại chợt nghe được tiếng điện thoại vang lên.
Lâm Phi đi đến nhấc máy, phát hiện là điện thoại của Thiên Diện gọi tới, chi nghe chưa đến vài câu, Lâm Phi liền biến sắc.
- Doanh Doanh, vấn đề của em đợi anh trở về rồi nói với em sau, anh phải ra ngoài một chuyến trước, Ánh Tuyết xảy ra chút chuyện.
Lâm Phi nói.
Vẻ mặt Tạ Doanh Doanh thất vọng:
- Anh đi ngay bây giờ? Hình kia của em làm sao bây giờ?
- Phát ra ngoài thì sao? Chẳng lẽ em còn muốn dây dưa không rõ với mấy người phụ nữ kia? Lâm Phi thở dài, vội vã mặc quần áo, chạy ra khỏi cửa.
Tạ Doanh Doanh gọi vài tiếng, thấy Lâm Phi không đáp lại, đành dùng sức vuốt vuốt tóc, tự mình nghĩ cách, đôi mắt cô lóe lên thần thái khác thường, lộ ra ý cười rất mị hoặc...
Sau hơn nửa tiếng, Lâm Phi chạy tới nhà cửa Tô Ánh Tuyết.
Vừa mới tới cửa, liền thấy cửa bị người dùng lực đạp đổ, Tô Ánh Tuyêt bước vội ra ngoài, đứng trước mặt Lâm Phi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hắn.
- Để hai cô gái giám sát em rời đi!
Tô Ánh Tuyết lạnh lùng nói.
Lâm Phi nhíu nhíu mày, nhìn về phía Thiên Diện cùng Lý Úy Nhiên đi ra sau đó.
- Họ vì muốn tốt cho em, giống như tối qua, có thể khiến em không bị Giovanni băt đi... Thiên Diện đã nói cho anh biết, lời của Huyết tộc em không thể tin, điểm này em chắc rất rõ, Mộ Tử Mặc lừa em không phải lần đầu.
Lâm Phi nói nghiêm túc.
- Em biết rõ bản thân cần gì, cho dù họ lừa em, em cũng sẽ không hối hận sự lựa chọn cùa mình. - Tô Ánh Tuyết kiên quyết nói:
- Huống chi bây giờ anh cũng không tìm được Vi Vi? Nếu em đi, có lẽ có thế giữ được an toàn cho Vi Vi.
- Đừng ngây thơ nữa! - Lâm Phi không nhịn được nặng lời:
- Rốt cuộc em muốn tùy hứng tới khi nào!? Em nghĩ chúng muốn bắt em qua đó, là vì cái gì? Chẳng lẽ em không nghĩ qua chính em cũng sẽ mất mạng sao!?
- Vậy thì để em chết đi! - Hốc mắt Tô Ánh Tuyết phiếm hồng hét: - chẳng lẽ ngay cả vận mệnh của bản thân em cũng không thể tự em quyết định nắm giữ sao!? Anh dựa vào cái gì mà yêu cầu em thế này thế kia!?
Sắc mặt Lâm Phi cũng ngày càng khó coi, trầm giọng nói:
- Em thấy mình cô đơn một mình, cho nên có thể muốn làm sao thì làm? Cho nên có thể không coi mạng mình ra gì? Đúng không?
- Nếu như họ nói thật! Nếu như mẹ em thật sự có thể sống lại, em chẳng lẽ không nên liều một lần sao!?
Tô Ánh Tuyết chất vấn.
- Em cũng nói, đây chỉ là liều một lần! Đây là em đang đánh cược!! Em có khả năng thua!? Lâm Phi quát.
Sau một khắc Tô Ánh Tuyết trầm mặc, hừ lạnh cười cười:
- Em không giống anh! Em có một người mẹ rất yêu em, đáng giá để em đánh cược một lần...
Lời này vừa nói ra, Lâm Phi lập tức cứng lại ở đó, hắn giống như tượng đá bị đóng băng trong cồn cát, nhìn như uy nghiêm cứng rắn, kì thực yếu ớt không chịu nổi.
Tô Ánh Tuyết cũng nhận ra mình nói hơi quá đáng, trong mắt toát ra một tia mâu thuẫn cùng áy náy, nhưng trong lòng cô muốn nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện, mặc kệ là tốt hay xấu.
- Là anh bức em, em với anh sớm đã kết thúc rồi, anh đâu cần canh cánh chuyện trước kia trong lòng, không cần quan tâm em sống hay chết... Khi còn bé anh nợ tình cảm của em, sau khi cứu em nhiều lần, đã trả nợ hết sạch rồi... cho nên, anh không cần có bất kỳ áy náy gì cả.
Tô Ánh Tuyết cúi đầu nói.
Lâm Phi hít vào một hơi thật sâu, cười tự giễu, lắc đầu:
- Anh vốn cho rằng, trải qua nhiêu chuyện như vậy, em sẽ có thay đổi, nhưng bây giờ xem ra... Tô Ánh Tuyết vẫn là Tô Ánh Tuyết, em cho rằng việc đúng, thì sẽ xông lên phía trước, ai cũng không thay đổi được em.
- Anh coi em mãi mãi là đứa bé không hiểu chuyện, em nói lời đả thương người khác như vậy, làm việc bất chấp hậu quả, có lẽ có chút phẩm chất riêng anh thích, nhưng... em với anh nhất định không phải người chung đường.
Tô Ánh Tuyết buồn bã nói.
Lâm Phi gật gật đầu hỏi:
- Chúng bảo em đi đâu?
- Đừng hỏi, anh biết em sẽ không nói, nếu các người theo dõi em, họ nhất định sẽ phát hiện... Cho dù anh hiện giờ, cũng không thắng được Ánh Ảnh vương, cái gì cũng không làm được, không phải sao.
Tô Ánh Tuyết nói.
Lâm Phi nhếch nhếch miệng, vô lực nói:
- Xem ra ý em đã quyết?
- Trừ phi anh giữ em như tù nhân, nếu vậy... em sẽ hận anh cả đời, mặc kệ cuối cùng họ có lừa em hay không.
Tô Ánh Tuyết nói quả quyết.
- Chẳng lẽ không thể đợi thêm vài ngày sao? Ô Lỗ Lỗ điều tra cẩn thận hơn...
- Nếu như có thế tìm được, hắn đã sớm tìm ra, nơi Vi Vi bị giam giữ, em cũng từng bị nhốt, xung quanh nơi đó đều là vách tường kim loại đặc biệt, nhất định là trụ sở bí mật có thể ngăn cản sự dò xét. Thời gian lâu dài, ai cũng không thể bảo đảm Vi Vi không bị thương tổn, cho dù bọn họ vì Hàn Nguyệt, sẽ không tổn thương đến tính mạng cùa cô ấy.
Tô Ảnh Tuyết thở dài.
Lâm Phi im lặng, quả thực, thời gian kéo dài, hắn lại càng lo lắng an nguy của Hứa Vi. Mà trước mắt muốn tìm đại bản doanh cùa Mộ Tử An, là chuyện không thể.
- Cho em một đôi giày chiến phản trọng lực, để một mình em đến nơi họ nói, nếu họ lừa em, em sẽ nghĩ cách báo vị trí.
Tô Ánh Tuyết nói.
Lâm Phi do dự trong chốc lát, dường như muốn ngăn cản Tô Ánh Tuyết, nhưng không thể, cô gái này bị chọc tới, chuyện gì cũng đều làm được.
- Vậy thì được, anh để Thiên Diện cài một thiết bị phát tin hiệu không dễ bị phát hiện trên người em, sau khi em đi, khi tìm được Vi Vì, liền gửi tín hiệu đi, mặc kệ bọn chúng có lừa em hay không, ít nhất bọn anh sẽ tìm được Vi Vi trước.
Lâm Phi nói.
Rốt cuộc Tô Anh Tuyết cùng mỉm cười, nhẹ gật đầu, quay người nhìn về phía Thiên Diện.
Thiên Diện thật ra không quá quan tâm đến sống chết của Tô Ánh Tuyết cùng Hứa Vi, thuần túy là để ý Lâm Phi, cô mới để ý một chút.
- Cùng tôi quay về sơn trang Thiên Lan, chuẩn bị tốt trang bị trong phòng tôi, giày chiến phản trọng lực cũng có một đôi.
Vẻ mặt Thiên Diện bình thán nói xong liền kéo tay em gái ngồi vào trong xe, không để ý đến bất cứ cái gì khác.
Đăng bởi | Hasser |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 320 |