Ông nói gì?
Lâm Phi nhìn Vương Thiệu Hoa đang sống không bằng chết nhưng không có chút thương cảm nào, hắn đã quá quen với cảnh này rồi, hắn có thê đợi đến giờ phút này mới ra tay giết kẻ đã từng muốn giết người của nhà mình đã là hiếm có lắm rồi.
- Lần đó ở bờ biển, ông và Hoa gia hợp tác đặt kế hại tôi, cho tôi nhiễm virus suýt nữa là xong đời, ông không nhanh quên đến thế chứ?
Lâm Phi cười lạnh nói:
- Tôi không đến tìm ông, không lẽ ông cho rằng tất cả sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì sao? Tôi hẳn sẽ không giết ông?
Nghe đến đây, Cố Thải Anh đang định khuyên can Lâm Phi bỗng giật mình, tái mặt hỏi:
- Tiểu Phi, con nói sao? Y đã hợp tác với Hoa gia đẻ hạ độc con!? Tại sao mẹ không biết việc này?
- Nếu bà biết thì bà có còn chịu ở lại bên cạnh y đến bây giờ không?
Lâm Phi lườm bà một cái, hẳn biết Thải Anh không nói dối, bà thật sự không biết.
Thải Anh lảo đảo lùi lại mấy bước, dựa vào tường, nghẹn ngào từ từ trượt dài xuống ngồi bệt trên sàn, nước mắt tuôn ra lã chã.
- Làm sao ông ấy có thê như vậy... khốn kiếp... Làm sao ông ấy nỡ lừa mẹ mà làm những chuyện này với con... Mẹ... mẹ là người mẹ vô dụng hồ đồ nhất trên đời này... Tiểu Phi ơi mẹ có lỗi với con... Mẹ thật sự xin lỗi... Mẹ không biết con đã phải chịu khổ nhiều như thế...
Con nên oán hận mẹ, mẹ không đáng được con tha thứ... Đều đáng với tội của mẹ cả... huhu...
Nhưng Vương Tử Tình vẫn không thể tin được, lắc đầu quầy quậy nói:
- Không đâu, ba em không làm những chuyện ấy đâu... Anh Lâm có hiểu nhầm không?
Lâm Phi lôi cổ Vương Thiệu Hoa nhấc lên, dưa đến trước mặt Vương Tử Tình.
- Người biết chuyện đó không chỉ có mình tôi, người của tứ đại gia tộc chỉ là không lên tiếng mà thôi, cô có thể đi hỏi. Không lẽ mấy người cho rằng ta rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm mới gặp Thiên Diện rồi đi huyết tẩy Hoa gia?
Sắc mặt Vương Tử Tình tối sầm, cô biết Lâm Phi không có lý do gì để lừa gạt mẹ con cô, vì Lâm Phi có sức mạnh áp đảo, muốn giết là giết không cần bày đặt nhiều lời.
Cô bé dường như không thể chấp nhận được ba mình lại là kẻ hèn hạ như thế, đau khổ ôm đầu khóc nức lên, không nói được nửa lời.
Chân tay đau thấu xương, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, não thiếu oxy nhưng lại khiến tư duy của Vương Thiệu Hoa dần dần tỉnh táo.
Ông ta dần dần ý thức được tất cả những điều mình vừa làm thật sự đã đẩy chính mình vào đường chết.
Lúc này nỗi sợ hãi lại tràn ngập trong đầu óc ông ta, sợ ngón tay Lâm Phi hơi dùng lực một chút là có thể cắt đứt cổ họng mình.
Hình như Lâm Phi đoán được suy nghĩ của ông ta nên hắn cười cười khinh bỉ nói:
- Yên tâm đi, những đau khổ ông bắt ba tôi chịu đựng năm đó tôi không quên đâu... cho dù hôm nay tôi có giết thì tôi cũng sẽ cho ông tận hưởng cái cảm giác thế nào là sống không bằng chết...
Nói xong tay phải Lâm Phi lại chộp lấy cổ tay Vương Thiệu Hoa, vặn khẽ một cái...
Crắc!
Xương cổ tay bị vặn gãy, trong tay Lâm Phi thì xương côt cũng chỉ cứng ngang với bọt biển thôi.
Vương Thiệu Hoa đau đến mức tĩnh mạch nổi khắp toàn thân, hai mắt xung huyết!
- Aaaa! Tha cho tôi! cầu xin cậu!! Lâm Phi... xin cậu hãy tha cho tôi đi!!!
Y không còn nghĩ gì đến giữ thể diện nữa, y muốn nhanh nhanh chóng chóng mà chết đi, hoặc có thể được tha cho mà sống tiếp...
Tận mắt nhìn thấy xương mình bị bẻ gãy, cảm nhận rỗ ràng cơn đau chấn động toàn thân, giống như một cơn ác mộng!
Crắc! Crẳc!
Lâm Phi phớt lờ, tiếp tục bẻ vụn xương cốt từ cẳng tay, cánh tay lên xương vai của cả hai cánh tay Vương Thiệu Hoa.
Rồi ném y xuống, tiện chân đạp gãy luôn xương hai chân!
Hai tay Vương Thiệu Hoa không ngừng tủa máu, xương vụn đâm cả ra ngoài da, máu thịt be bét. Giong như móc xương của y ra ngoài!
Y hận mình không thể cắn lưỡi tự sát như trong truyền thuyết, nhưng ngay cả sức để cắn lưỡi cũng không còn nữa!
- Anh Lâm! Anh Lâm đừng đánh nữa... Đừng đánh ba em nữa...
Vương Tử Tình bừng tỉnh, rốt cuộc cô vẫn không muốn cha ruột mình chết, cho dù cô không thể thuyết phục bản thân đi bảo vệ Vương Thiệu Hoa.
Nhưng Vương Tử Tình vẫn nhào đến quỳ rạp trước mặt Lâm Phi, ôm chân hắn khóc lóc thảm thiết.
- Anh Lâm có ghét có giận thì hãy giận em đi... Anh đánh em đi! Em chết thay ba cũng được nữa... Xin anh đừng đánh ba em nữa...
Lâm Phi hơi động lòng, nhíu mày nhìn cô bé đang khóc lóc chết đi sống lại trước mặt mình.
Đôi mắt Vương Tử Tình trong veo như hồ nước trên núi cao phản chiếu trời xanh mây trắng, lời cầu xin chân thành của cô không hề vương một chút nào giả dối.
Cô không thể nhẫn tâm nhìn cha chết,cho là một người cha đáng hổ thẹn.
Kẻ ngụy quân tử như Vương Thiệu Hoa còn bẩn thỉu hơn cả chuột cống, thế mà lại có được đứa con gái chấp nhận chết thảy? Hừ... Ông trời đúng là biết trêu ngươi.Lâm Phi không khỏi cảm khái.
Kỳ thực hắn cũng không nhất thiết phải giết Vương Thiệu Hoa, bởi cái chết lại chính là giải thoát cho ông ta.
Vương Thiệu Hoa đã đánh mất địa vị, đánh mất tiếng nói trong gia tộc, lại mắc bệnh thần kinh, trơ mắt nhìn mục tiêu phấn đấu nửa đời người của mình càng lúc càng lùi xa, tương lai là một màu u ám, để y sống còn khổ hơn là chết.
Nhưng kể cả như vậy Lâm Phi vẫn có vài phần động lòng trước lời cầu khẩn của Vương Tử Tình.
Thấy Lâm Phi do dự, biết là trong lòng hắn có chút trắc ẩn, Vương Thiệu Hoa vội nằm lấy cơ hội, tha thiết van xin:
- Đừng... đừng làm hại Tình nhi, muốn giết cậu cứ giết tôi đi! Đều là tôi tự làm tự chịu!
Ánh mắt Lâm Phi lóe sáng như điện, cười khảy:
- Đến lúc này mà ông vẫn còn muốn đùa với tôi cơ à? cố ý giả dạng phụ tử tình thâm, giả vờ mình là một người cha tốt để tôi không đành lòng giết ông? Lão tạp mao... Ông nói dối với ai mà không được, lại bày trò này với tôi?
- Tôi... tôi không... Vương Thiệu Hoa chột dạ cúi mặt.
Đôi mắt Lâm Phi tràn ngập sát khí:
- Lúc nào ông cũng nghĩ kế lừa người, cuối cùng đều là tự chuốc lấy tai họa, giết ông rồi cũng sẽ không hại đến con gái ông... Tuy lúc hấp hối cha cũng không cho tôi báo thù, nhưng xem ra tôi đành chịu lỗi với cha tôi vậy.
Lâm Phi thay đổi chủ ý, hắn mà nhân từ thì có lẽ sẽ tạo cơ hội để y làm ra những trò xấu xa khác. Nghĩ vậy, hắn cúi người, túm lấy cổ áo Vương Thiệu Hoa, nhấc cơ thể tàn phế mềm nhũn như động vật không xương của y lên.
Hắn không định giết Vương Thiệu Hoa trước mặt Vương Tử Tình, hắn đã từng tận mắt nhìn thấy cha mình chết thảm, đó không phải là một hồi ức tốt đẹp gì, cho dù Vương Thiệu Hoa có đáng bị trừng phạt đến đâu.
Vương Thiệu Hoa sợ đến mức giữa hai chân xuất hiện một vũng chất lỏng hôi thối, nhăn nhó đến cực hạn, nhưng y không cảm thấy khó chịu nữa mà chỉ thấy trong lòng thật lạnh.
Đang lúc Lâm Phi định cho Vương Thiệu Hoa xuống biển làm mồi cho cá thì ông ta vốn đã sợ đến mức tim nhảy lên tận cổ họng, đái cả ra quần bỗng lớn tiếng thét!
- Đừng giết tôi! Đừng!! Lâm Phi cậu nghe tôi nói! Cậu không cần phải trả thù cho Lâm Đại Hữu!! Ông ấy không phải cha cậu!! Tôi không giết cha cậu!! Tôi không giết!!
Miệng Vương Thiệu Hoa trào máu, tiếng gọi không rõ ràng, thậm chí còn vì vội quá mà cắn cả vào lưỡi.
Ông ta vừa dứt lời, toàn thân Lâm Phi bỗng cứng đờ, mắt sáng rực nhìn Vương Thiệu Hoa, đứng ngay tại chỗ.
Thải Anh đứng cạnh mặt tái mét chẳng còn giọt máu, bỗng run rây đứng dậy, muôn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
- Ông... Ông nói... nói sao?
Lâm Phi nuốt khan mấy lần, mắt vằn máu nhìn Vương Thiệu Hoa, tim đập bình bình, gằn từng chữ:
- Ông. Nói. Lại. Lần. Nữa. Xem.
Vương Thiệu Hoa thấy có hi vọng sống, vội gật đầu lia lịa:
- Tôi nói! Tôi nói... Tôi nói hết cho cậu... Cậu không cần phải trả thù cho cha! Bởi Lâm Đại Hữu không phái cha ruột của cậu!
Năm đó mẹ cậu lưu lạc đến Lâm An, vì nhà xảy ra chuvện, không nơi nương tựa, Lâm Đại Hữu đã cưu mang mẹ cậu, kết hôn với bà ấy đã đổi tên đổi họ, mới cho cậu một thân phận...
Thật ra trước khi kết hôn với Lâm Đại Hữu bà ây đã mang thai cậu rồi! Chác chắn 100%! Bác cả Lâm Đại Nguyên của cậu cũng biết! Tôi không lừa cậu! Lâm Đại Hữu không phải cha ruột của cậu!
Đăng bởi | Hasser |
Phiên bản | Dịch |
Ghi chú | DOCX |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 299 |