Không cần sự trung thành của ngươi
Andariel nhăn mũi, mùi này thật khó ngửi, cô ta ngoắc tay ra dấu với người đàn ông kia:
- Chủ nhân đã quyết định thả ngươi ra ngoài, nhưng trước khi ra ngoài ngươi phải rửa cho sạch cái mùi hôi thối này.
Lô Bân mừng rỡ vô cùng. Y không ngừng gật đầu, còng lưng theo Andariel ra khỏi nhà lao.
Lúc ra đến ngoài sân thượng, hai người máy đã đứng đợi ở một bên. Khi nhận được chỉ thị của Andariel, hai người máy bắt đầu tắm rửa cho Lô Bân.
Giống như cọ rửa cho một con chó toàn thân bám đây bụi đất trên đường, người máy dùng nước lạnh như băng cọ rửa thân thế Lô Bân. Lô Bân chi có thế nhẫn nhịn chịu đựng trong làn nước mạnh mẽ đỏ.
Một người máy khác dùng lưỡi dao cắt tóc và tỉa râu cho Lô Bân. Do động tác quả thô bạo nên da đầu và da bên môi của Lô Bân chi chít miệng vết thương, thậm chí, có nơi còn cắt mất một phân thịt, làm chảy ra một lượng máu lớn.
Tuy nhiên, thân thể Lô Bân đã khác trước. Sau khi kêu gào vài tiếng, y phát hiện ra miệng vết thương của mình đã khép lại, không hể lưu lại bất kỳ dấu tích gì.
Sau khi tay rửa xong cơ thể, Andariel bỗng lẩy ra một ổng kim đã chuẩn bị từ trước, chích thăng xuồng cổ Lô Bân.
- □ Hừ.
Lô Bân kinh hoàng nhìn cô ta, không biết mình vừa bị tiêm thứ gi.
- □ Yên tâm đi, chỉ là chút dung dịch dinh dưỡng mà thôi. Thân thể bây giờ cùa ngươi nếu chỉ dựa vào thức ăn để bổ sung năng lượng, có vẻ quá chậm. Cái này sẽ nhanh hơn nhiều.
- Andariel cười tà mị: -□ Chủ nhân ban thưởng cho ngươi, ngươi phải ghi nhớ trong lòng đây.
Lô Bân khẽ thở ra, cười lấy lòng, nhưng trong lòng lại âm thầm chửi bới, họ chỉ đang đổi đãi với y như một loài súc vật mà thôi.
Sau khi theo Andariel tới căn phòng trên tầng, cao nhất, cảnh tượng trước mắt khiến Lô Bân giật mình.
Đây giống như một căn phòng máy chủ máy tính, hơn mười thùng máy đen sì, dây dợ chăng chịt, đèn sáng lập lòe như sao.
Trên những màn hình rộng mấy chục inch không ngừng xuất hiện những kỷ tự khó hiếu, nếu nhìn chăm chằm vào chủng trong thời gian dài, người khác chắc chăn sẽ thấy hoa mắt.
Ngay chính giữa căn phòng là một chiếc giường phủ da thú trăng tinh. Hoa Lộng Ảnh đang thoải mái nằm nghiêng trên giường.
Cô ta chỉ mặc một chiếc váy mỏng màu đen, cặp đùi mềm mại, trắng nõn lộ ra bên ngoài, cánh tay trang muốt đang như có như không quẩn lấy một số thứ đồ quái dị.
Những thứ đó trông giống như những nút bấm đặc biệt, cùng loại với bàn phím máy tính, nhưng lại có khả năng khống chế rẩt phức tạp.
Tuy nhiên Hoa Lộng Ánh lại đang thao tác rất phi thường, như thế chỉ có cô ta mới có thê làm ra được những thứ đó.
-□ Chủ nhân, làm phiến ngài rồi. Lô Bân đã tới.
Andariel khom người nói.
Động tác trên tay Hoa Lộng Ảnh dừng lại. Cô ta chậm rãi ngôi dậy, nhấc đùi lên rôi vẫy tay với Lô Bân:
- □ Tới đây để ta xem kỹ ngươi hơn nào.
Tuy đây không phải lẩn đầu tiên gặp Hoa Lộng Ảnh, nhưng Lô Bân vẫn vô cùng sợ hãi và ngờ vực. Người này quá thần bí, không đoán ra được rốt cục cô ta đang nghĩ cái gì, cũng không ai hiểu nổi, đằng sau nụ cười của cô ta ẩn chứa những suy nghĩ khủng khiếp nào.
Bản năng nói cho y biết, người đàn bà này còn nguy hiêm hơn Lâm Phi rẩt nhiêu.
-□ Chủ nhân.
Lô Bân cẩn thận quỳ xuống trước mặt Hoa Lộng Ảnh.
-□ Ngẩng lên, nhìn vào mắt ta.
Hoa Lộng Ảnh cười đưa ra yêu cầu.
Lô Bân nuốt nước miếng, chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong lúc đỏ, ánh mắt y khó tránh khỏi vị trí giữa hai chân Hoa Lộng Ảnh. Bên dưới chiếc váy ngắn cũn cỡn kia không mặc bất cứ loại quần ảo nào.
Lô Bân đỏ mặt, khi huyết trong cơ thể cũng trỡ nên sôi trào. Sau khi cải tạo cơ thể, hormone trong cơ thể y cũng trỡ nên vô cùng mãnh hệt.
Tuy nhiên, y biết rõ mình không thể có ý nghĩ xấu với cô ta, nếu không hắn sẽ sống mà không bằng chết.
-□ Ngươi rất sợ ta thì phải?
Hoa Lộng Ảnh không ngẩn ngại việc mình bị nhìn thấy cái gì. Đối với cô ta, thân thể chi là thân xác mà thôi.
Lô Bân gật đầu rồi lại lắc đầu:
-□ Tiểu... tiểu nhân kính nể ngài.
Hoa Lộng Ảnh hừ lạnh:
- Ta cần một con chó cỏ thể vì ta mà chạy đi cắn người, chứ không phải một con người nhát gan. Ngươi hận ta ngược đãi ngươi, ta biết, ngươi không cần giả vờ giả vịt, ta không quan tâm đâu.
-□ Không... không! Tiếu nhân may mắn lắm mới được chủ nhân cứu giúp, cả đời này tiêu nhân nguyện sẽ trung thành và tận tâm với chủ nhân.
Lô Bân sợ hãi nói.
-□ Ha ha... - Hoa Lộng Ảnh cười đến run rẩy cả người, sau đó mắt lai trớ nên lạnh lùng:
-□ Đồ vô dụng, nếu ngươi còn dám nói đến trung thành, ta sẽ băm ngươi thành mảnh vụn cho gấu đen Siberia ăn.
Lô Bân rùng mình, y phải hết sức cấn thận với sự thay đổi thái độ của người này.
- Nhớ cho kỹ. - □ Hoa Lộng Ánh cười lạnh: -□ Ta không tin cái gọi là trung thành, trên thực tế, ta không biết cái gọi là trung thành cúa loài người các ngươi. Ta cứu ngươi, cải tạo ngươi, chỉ vì ta tin... sự căm hận của ngươi với Scarpe. Cái ta muốn là sự hận thù của ngươi chứ không phải sự trung thành của ngươi.
Lô Bân gật đầu như búa bố, như thể mình đã hiểu. Nhưng y đã sợ đến mức không dám nói lời nào, sợ nói sai một chữ sẽ bị giết ngay.
Trong căn cứ thí nghiệm dưới mặt đất âm u này, đối mặt với một người thâm sâu khó lường như vậy, trước tiên y phải nghĩ cách sống sót đã.
Andariel như thể đã quen với chuyện này, nên không thấy có gì kỳ lạ mà chì lạnh lùng đứng một bên.
- □ Chàng trai ngoan.
Hoa Lộng Ảnh nhoẻn miệng cười như sắc xuân rực rỡ. Điếu này khiến Lô Bân rẩt sửng sốt.
Cô ta đưa tay sờ mặt Lô Bân, lắc đầu “chậc chậc ” rôi giơ tay vẽ lên mấy lệnh, phía trước bổng xuất hiện một sổ hình ảnh.
Lô Bân hết hồn vì toàn bộ hình ảnh đó đểu là Lãm Phi.
Một Lâm Phi sống sờ sờ đứng ở đó.
- Trước khi giao nhiệm vụ cho ngươi, ngươi hãy cho ta xem xem, gen mới của ngươi thích ứng với hoàn cảnh như thế nào. Nào, hãy biến đôi thành vẻ ngoài của Scarpe cho ta xem xem.
Hoa Lộng Ảnh híp mắt cười.
Đại khái Lô Bân đã biết nên làm như thế nào. Sau khi hít sâu mấy hơi, y nhìn hình ảnh của Lâm Phi, trong đâu đểu là hình ảnh và vẻ ngoài của hăn...
Ngay sau đó, thân thế của y bông xuất hiện biến hóa, như thê một nguyên tử xây dựng lại biến thành người có vé ngoài giống Lâm Phi.
Hoa Lộng Ảnh cười ha hả:
-□ Khả lắm. Quả nhiên, đế một người đàn ông biến thành Scarpe sẽ phù hợp hơn. Để con gái biến thành con trai, khi chất trên người vẫn có điềm khác biệt.
Lô Bân đã biển thành Lâm Phi quỳ trên mặt đất, cảm kích nói:
-□ Chủ nhãn muốn tôi biến thành Lầm Phi đế ra ngoài gây phiền phức cho hắn sao?
- Ngu xuẩn... Ta muốn lợi dụng hình dáng của hẳn đế giày xéo những người bên cạnh hắn sao? Nhàm chán, cho dù giết sạch những người bên cạnh Scarpe, hăn cũng không vì thế mà tự sát đâu. Ta không có hứng thú làm mấy chuyện lãng phí thời gian đó.
Hoa Lộng Ảnh lắc đầu.
- Chủ nhân...
Lô Bân thấy thật khó hiểu. Tuy tổ chất thân thế của y đã thay đối, sức mạnh đã tăng lên, nhưng muốn tạo ra uy hiếp với Lâm Phi, chênh lệch vẫn là quá lớn.
Hoa Lộng Ảnh cười kỳ quái:
-□ Thực thi kể hoạch cụ thế, ta sẽ đế Andariel cùng đi thực hiện với ngươi. Cô ta sẽ nói cho ngươi biết mình nên làm gì. Nếu hoàn thành nhiệm vụ đó, những thứ khác ngươi muốn làm gì thì cứ làm, không thành vẩn đề...
-□ Tuy nhiên, trước đó, ta muốn ngươi giúp ta một việc...
Lô Bân vội gật đầu, cười lấy lòng:
-□ Xin chủ nhân cứ nói, tiểu nhân sẽ cung cúc tận tụy.
-□ Không nghiêm trọng vậy đâu.
Hoa Lộng Ảnh trừng mắt rồi bỗng nhấc chân lên, đem chân duỗi thẳng ra, ngón chân giật giật rồi nói:
-□ Ngươi dùng hình dạng này để hầu hạ chân ta đi...
Nửa ngày sau, Lô Bân mới nhận ra Hoa Lộng Ảnh có ý gì.
Cô ta muốn nhìn “Lâm Phi" dùng đầu lưỡi của mình để hầu hạ chân cô ta. Dùng phương thức này để đạt được cảm giác thành công bệnh hoạn.
Lô Bân thấy si nhục vô cùng. Từ nhỏ đến lớn, y chưa từng phải khúm núm trước một người con gái nào như thế này, thậm chí còn phải thè lưỡi liếm chân chủ như một con chó.
...
Nhưng y không cỏ lựa chọn nào khác. Khi thấy sắc mặt Hoa Lộng Ảnh càng lạnh, y vội vàng lè lười, ra vẻ vô cùng kích động, bắt đầu hầu hạ cô ta…
Bền trong căn cứ dưới đất bỗng truyền ra tiếng cười sảng khoái điên cuồng của Hoa Lộng Ảnh. Dĩ nhiên, trò chơi này khiến cô ta vô cùng sung sướng.
Mà cơ mặt Lô Bân lại vô cùng cứng ngắc. Y không ngừng phát ra những tiêng thớ ồ ồ, trong mắt sáng quắc ngọn lửa căm hận.
Đăng bởi | cauhuyy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 457 |