Lời tạm biệt
Bình minh còn chưa trọn vẹn, ánh sáng nhợt nhạt chỉ vừa đủ để xua tan bóng tối. Trong căn phòng nhỏ, Arsène bận rộn với đống đồ đạc trước mặt. Áo sơ mi hơi nhàu, cổ tay áo xắn lên, anh cúi người nhặt lấy những thứ cần thiết, sắp xếp chúng vào chiếc túi da đặt trên giường.Gian phòng chỉ có tiếng xì xào nhẹ từ khung cửa sổ chưa đóng kín, nhưng bầu không khí bị cắt ngang bởi một tiếng gõ cửa bất ngờ. Âm thanh đều đặn, không lớn, nhưng có một sức nặng kỳ lạ như thể người gõ đang rất chắc chắn về điều mình muốn.
Arsène khựng lại. Tay anh dừng giữa chừng, chiếc khăn vừa gấp bị bỏ rơi trên mép túi. Anh nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt đăm chiêu pha lẫn chút ngờ vực.
Khi cánh cửa hé mở, đứng đó là một người đàn ông trung niên. Quý ông khoác măng tô màu tối, vai áo vẫn còn chút ẩm ướt của màn sương ngoài kia. Chiếc nón ông đội che một phần trán, nhưng không giấu được khuôn mặt gầy góc cạnh, với đôi mắt nhu hòa như thể đã nhìn thấu cả nghìn câu chuyện. Tay phải ông nắm lấy một chiếc vali nhỏ, cũ nhưng sạch sẽ, còn tay trái thì buông thõng theo dáng đứng ung dung.
“Aresene phải không nhỉ ?,” ông lên tiếng, giọng nói trầm và rõ ràng, mang theo sự điềm đạm như chính dáng vẻ của mình. “ có lẽ từ ngày cậu lên đường đến thành phố Mẫu đế để học tập cũng tầm 4 năm trăng thần rồi xin được mạn phép cho tôi giới thiệu tên tôi là Durcker Vibias ,hiện tôi đạm nhận chức vụ phó quản gia và đang làm việc cho nhà cậu Rostov .”
Khi Aresene đang lặng người trước hình dáng của người đàn ông đứng trước cửa, ông ta chậm rãi tháo chiếc nón, để lộ mái tóc màu xám tro cắt ngắn, ngay ngắn như chính con người ông. Một nụ cười thoáng qua môi ông, lịch sự mà không kém phần chân thành.
" thì là con của bác Hamel anh làm tôi không nhận ra anh luôn rồi đấy "
Arsène khựng lại. Thời gian như bị bóp méo, đưa anh trở về những ngày thơ ấu tại ngôi nhà lớn ở Cao lăng thành Đại Doanh Durcker – con trai duy nhất của bếp trưởng Hamel, người gia nhân tận tụy mà anh từng ngỡ chỉ là một bóng dáng mờ nhạt trong những năm đầu đời. Nhưng giờ đây, người đàn ông trước mặt không còn là bóng dáng đó nữa.
Arsène nhớ lại đôi bàn tay ông ngày xưa, đôi bàn tay luôn làm việc không ngừng – lau sạch chiếc bàn gỗ lớn trong bếp, khéo léo sửa lại từng chiếc ghế hỏng, hay nấu một bữa ăn nóng hổi khi cha anh trở về nhà muộn. Nhưng từ khi anh rời đất Đại Doanh để đến trường, Vibias cũng rời đi, bắt đầu hành trình của riêng mình. Lần cuối cùng anh nghe nói về ông, đó là khi ông trở thành một tập sự quản gia cho một gia đình thượng lưu tại thủ đô Vương Thành của đế quốc – một vị trí đầy tham vọng và xa vời với người của tầng lớp lao động.
" Nào vào nhà đi "
Cậu đẩy cửa rộng hơn để mời Durcker vào nhà anh ấy thuận theo ý cậu mà xách chiếc vali đi vào và theo động tác mà đóng cửa lại
" Làm phiền nhà cậu chủ rồi "
" ngại làm gì anh cứ thoải mái đi ,cứ để áo khoác ở đâu cũng được ,à Durcker anh ăn gì chưa ? "
Cậu vừa đi lại góc tử nơi nhà lấy thêm vài đèn dầu nửa đốt lên rồi để nơi các góc nhà để chúng sáng lên căn nhà chút ,vì chưa tới giờ nửa sáng nên ngoài trời vẫn còn chút tối và lạnh
" trên đường tới đấy tôi có lót dạ qua chút rồi nên không có vấn đề gì đâu ạ "
Durcker bỏ chiếc vali lên cái ghế nơi bản thuận tiện cũng để chiếc nón và áo khoác thuận tiện xếp gọn và để lên thành ghế vì Durcker ngó nghiên xung quanh mà không thấy giá treo đồ ngoài cửa của cậu chủ nhà anh
" vậy thì uống trà nhé sẳn tiền nhờ anh phá chúng giúp nhé ở ngay kệ bên trái thứ nhất lọ đựng gia vị bên ngoài là lá trà đấy "
Cậu chỉ chỉ nơi góc bếp nhỏ ấy là nơi mà Durcker có thể pha trà giúp cậu còn cậu vẫn tiếp tục với công cuộc dọn dẹp gian nan của mình ,Durcker cũng chỉ biết vâng lời và làm theo chỉ thị của cậu anh đi lại giang bép nhỏ đấy thuận tiện thì cũng vớ theo chiếc đèn dầu bên cạnh bàn mà lại căn bếp
Căn bếp lặng lẽ, tối tăm, chẳng khác nào một góc đời sống giản đơn của những gia đình bình dân. Những bức tường phủ bụi, kệ gỗ mộc mạc chẳng có gì ngoài vài món đồ vật dụng cơ bản. Mùi gỗ mục cùng hương khói cũ kĩ từ chiếc bếp lửa hun hút tạo nên một không gian lạnh lẽo, thiếu vắng sự ấm áp vốn dĩ của một nơi nấu nướng. Durcker bước vào, cảm giác như lạc vào một không gian khác, nơi thời gian trôi qua chậm rãi, chẳng có sự thay đổi gì.
Nhìn quanh, ông cảm thấy một nỗi thở dài đọng lại trong lòng. Cậu chủ, dù đã lớn, nhưng vẫn giữ thói quen sống tiết kiệm đến mức hà khắc. Đồ đạc trong bếp hầu như chẳng có gì đáng chú ý, thứ duy nhất nổi bật là sự thiếu vắng những vật dụng của một căn bếp đúng nghĩa. Mọi thứ đều giản đơn đến mức khập khiễng, chẳng phải vì thiếu thốn mà là vì một thói quen đơn giản – sống giản dị đến mức không thèm bận tâm về những vật dụng dư thừa. Durcker không khỏi cảm thấy có chút buồn cười khi nghĩ tới việc phải ghi chép lại tất cả những điều này rồi báo cho phu nhân.
“Lại thế nữa rồi…” Durcker thầm nghĩ, trong lòng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn. Ông không khỏi cảm thấy khó hiểu và chạnh lòng trước cách sống của cậu chủ. Tiền bạc chẳng phải vấn đề, nhưng rõ ràng là sự tiết kiệm ấy đã trở thành một phần của cậu, không thể thay đổi.
Đặt tay lên chiếc tủ để dưới thứ nhất bên trái như theo lời cậu Aresene dặn dò , Durcker mở ra, thấy ba lọ được xếp gọn gàng như những món đồ trang trí ít ỏi trong căn bếp. Mở một lọ đầu tiên ra đều không có gì đặc biệt, chỉ là lá trà tầm thường mà nhà bình dân hay dùng ,lọ thứ hai là tiêu đen và lọ thứ ba là muối than và tất cả chúng đều có điểm chung là đều có chất lượng theo hướng mà mọi nhà bình dân sẽ có . Durcker mở một lọ ra, và chỉ có năm lá trà còn lại, loe hoe, thậm chí có một lá đã hơi héo. Ông thở dài, không thể kìm nổi cảm giác xót xa cho cậu chủ nhà ông.
Durcker lại thở dài, cảm giác mệt mỏi pha chút thương cảm. Rồi ông vội vã bắt tay vào công việc, đun nước và chuẩn bị pha trà, không quên chăm chút từng bước. Đây là việc ông đã làm hàng nghìn lần rồi, nhưng hôm nay lại cảm thấy có chút khác biệt. Đối với ông, việc nấu trà không chỉ là một công việc thường ngày, mà là cách để đem lại một chút yên bình cho cậu chủ, dù cuộc sống có tẻ nhạt đến đâu.
Aresene ngồi đó, ánh sáng từ đèn dầu chiếu nhẹ lên bàn, làm nổi bật đống giấy tờ mà cậu đang phải xử lý. Những tờ giấy chẳng có gì nổi bật ngoài dòng chữ nguệch ngoạc mà đôi khi cậu chẳng đủ kiên nhẫn để xem kỹ. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của giấy tờ bị lật, thỉnh thoảng là tiếng bút lướt qua giấy, nhưng Aresene chẳng mấy bận tâm vào công việc này. Cậu đã quen với việc phải phân loại mọi thứ, để rồi cuối cùng đẩy chúng vào những ngăn kéo mà chẳng mấy khi mở ra.
Nhưng rồi, một chuyển động khác thu hút sự chú ý của Aresene. Durcker, như thường lệ, đã lặng lẽ tiến đến chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Cái không khí bình thản của ông luôn khiến mọi thứ trong phòng trở nên nhẹ nhàng hơn. Durcker chẳng bao giờ vội vàng. Những động tác của ông luôn chậm rãi, nhưng lại đầy chính xác, như thể mỗi hành động của ông là một phần không thể thiếu trong thói quen hàng ngày mà ông đã làm đi làm lại hàng nghìn lần.
Aresene quan sát, đôi mắt mơ màng nhìn ông đổ nước sôi vào ấm trà. Durcker mở một trong ba lọ trà còn lại, lấy tay lật từng lá trà với sự cẩn thận của người đã quen thuộc với công việc này. Mỗi lá trà, dù giản dị đến mấy, đều được ông tỉ mỉ đặt vào chiếc bát . Đôi khi, Aresene nghĩ rằng nếu Durcker không phải là gia nhân của nhà cậu, có lẽ ông sẽ là một người dạy trà, một người chuyên gia trong việc tìm kiếm sự hoàn hảo trong từng ly trà.
Khi ấm trà bắt đầu ngấm nước sôi, một làn khói mỏng bốc lên, thoảng mùi thơm nhẹ nhàng. Durcker không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng đợi. Cảnh tượng này, dù đơn giản, lại mang đến một cảm giác bình yên kỳ lạ. Aresene tự hỏi, liệu có phải mọi thứ trong cuộc sống này đều cần phải có thời gian như vậy không? Chậm rãi, kiên nhẫn, không vội vàng.
. Dù những công việc khác có thể chất chồng, nhưng một bát trà đúng lúc lại khiến Aresene cảm thấy một sự thư giãn hiếm hoi, như thể mọi thứ đều đã được sắp xếp đúng vị trí của nó.
" Ta nhận được thư của mẹ ta rồi vậy khi nào chúng ta sẽ khỏi hành thế "
Durcker đứng bên cạnh đối iện hai tay chấp ra sau lưng với kiếu đứng kiểu mực của một người gia nhân ,ông nhắm mắt trầm tư một chút rồi sau đó hỏi cậu
" Xin hỏi cậu chủ từ ngày mai và mai kia ngài cần vướng bận việc học hay loại chuyện gì không ạ "
" không có tuần lễ thánh Misaklvo Sen tới thì tòa thánh cho phép chúng ta nghỉ lể từ bây giờ đến cuối Liên kì Đoạn Khởi rồi "
" vậy thì tôi hiểu rồi ạ nếu được thì mai chúng ta có thể khởi hành từ đây về Cao Lăng đến thành Đại Doanh thì sẽ dư ra tới ba trước khi tới lễ Misaklov Sen đấy ạ "
" khoan đã anh đến đây bằng gì đến đây thế Durcker tôi nghĩ dịp Misaklov Sen tới nên xe cộ ,xe kéo sẽ hiếm chút đấy chứ "
" vâng thật ra nửa đoạn đầu từ thành Cao Lăng là tôi đi xe kéo ,tới nửa đoạn còn lại tới đây tôi thuê một con ngựa cùng người gác ngựa đi theo tới đây ạ "
" coi bộ khá tốn kém đấy "
Cậu suy nghĩ thế này trong đầu nếu từ đây về bằng xe kéo theo nhóm sẽ mất tầm 6 lần nửa sáng nếu nhiều địa điệm thoái li nửa có thể là về tới ngày mùng ba trong tuần lễ mới có thề về tới nhà nhưng tiền chi phi đi sẽ đâu đó rẻ chét tầm 23 Saule cho lộ trình từ thành Mẫu Đế đến Cao Lăng không dừng lại quảng đường nghỉ ngơi tại quán trọ nửa,nhưng nếu trường hợp muốn thuê một con ngựa tính chi phí cho một con ngựa hơn 25 cây cho đoạn đường là 20 Saule rồi còn thêm chí phí của người gác ngựa theo cùng nửa thì tổng cộng là 1 bảng 18 saule chưa kể chi phí còn sẽ độn lên theo cấp số cộng nhưng từ đây mà về tới Cao Lăng thì thời gian sẽ được rút gọn được phần nào có khi là dư tới 5 ngày giờ sáng trước khi đến tuần lễ thánh Misaklvo Sen ,Nhưng cậu cũng nên tính tới trường hợp trong mùa lễ hội xe kéo thì sẽ khan hiếm ,còn có khả năng mấy tay kéo xe và cho thuê ngựa sẽ hét gia trên trời vì tuần lễ thánh
" cậu chủ tôi có mỗi quan hệ với tay xe kéo trước khi đến đây tôi cũng đã bàn bạc giá tiền qua rồi tầm 2 bảng 10 saule để từ đây đến Cao Lăng thôi đây là trường hợp ta đi theo đoàn nhóm của thương đội vẫn chuyển ạ "
Durcker như đọc được suy ghĩ của cậu dù không phải là một hiến pháp nhân ,ông liệt ra sản kế hoạch cho cậu nghe một cách đầy đủ ,theo ý của Durcker thì cậu sẽ đi chung với một đoạn thương nhân vẫn chuyển hàng hóa sẽ khởi hành từ ngày mai hoặc mai kia ,mà đoạn đừng của đoạn thương nhân là cố định và có khi sẽ có chút loại đoạn đường tắc có thể giúp cậu về được nhà sớm nhưng trườn hợp này là cậu sẽ đi chung với người quen của Durcker có lẽ lộ trình này sẽ đi ngang qua tới Cao Lăng nên đây là thời điểm thích hợp để di chuyển trong ngày luôn
" Durcker anh mang bao nhiêu tiền trong người thế ? "
Nếu theo trường hợp của Durcked thì chi phí cho mỗi dịch vụ cậu sự dụng sẽ giảm đi một chút có khi lại là hời cho cậu phần nào nhưng bây giờ trong người cậu còn lại chả nhiêu nửa rồi tiền trạm xá cậu còn đang trả góp thế kia mà ,cả tiền thuê trọ ,tiền sách vở vật dụng sử dụng và cả chi phí phát sinh
" Phu nhân Doam cấp cho tôi khoảng khí đi đường tầm là 25 bảng trừ đi khoảng phí đi đường từ Cao Lăng đến Thành Mẫu đế thì tôi còn lại tầm 21 bảng 2 saule thưa cậu "
" vậy nếu theo trường hợp đi đường của anh sẽ ngón hết bao nhiêu để về lại Cao Lăng thế ? "
" Theo chi phí dự đoán của tôi có thể là tầm 5 bảng 16 Saule thôi thưa cậu tầm 5 bảng là lộ phí đi đường cậu và tôi ,16 saule là chí phí ăn uống trên đường và nghỉ trọ ạ khả năng còn có thể vượt mức chí phí ngoài dự tính nửa nhưng tôi chỉ dừng lại nhiều nhất ở 8 bảng là cùng thôi ạ "
Nếu tính số tiền trong người cậu thì chỉ còn lại 6 bảng mà thôi tiền nhà cũng đã chả trước đó rồi chí phí của trạm xá cũng đã trả một nửa theo phương thức trả dần có lẽ góp tiền của cậu sẽ còn chút dư dả mua chút đồ cho hai em cậu và nếu được cậu phải thu xếp xong công việc hôm nay để ngày mai có thể khởi hành về đến Cao Lăng sớm nhất để kịp đón lễ Misaklvo Sen
" Như này đi lộ phí đi đường cứ để tôi trả đi ,còn lại khoảng phí đi đường tôi muốn mua một chút đồ không vấn đề chứ Durcker "
" Vâng không vấn đề liệu tôi thể biết chi phí mà cậu sẽ sử dụng trong ngày được không ? "
" tầm cho tôi tầm 5 bảng được không ? "
" được ạ khi nào cậu cần cứ nói tôi ,tôi sẽ đưa cậu "
" Vậy đi ..... "
Nói rồi cậu vươn vai ưởn ngực ,sau đó ra khỏi chổ ngồi và nhảy vài cái khởi động cơ thể
" tôi phải đi dọn dẹp nhà cái nếu đi mà nhà lộn xộn thế này thì bà chủ nhà sẽ chém tôi mất ,Durcker à không phiền giúp tôi một tay chứ "
Cậu vừa nói vừa thu xếp lại giấy tờ của mình trên bàn cất cây bút chì bằng than đi và đống giấy vụn sập xệ đi vào phòng làm việc , theo sau là Durcker ông chỉ cười nhẹ và đi theo bóng dáng có bờ vai rông của cậu chủ nhà mình
" rất hân hạnh thưa cậu "
Sau khi bàn bạc xong về chuyện tiền nong, cả hai lặng lẽ bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc. Cả hai nói chuyện qua lại và Durcker còn tò mò lí do sao cậu bị thương ở đầu ,và cậu cũng không ngần ngại gì mà kể ra một cách tóm tắt cho ông nghe và dặn ông nếu mẹ có hỏi về vết thương của cậu thì cứ nói là không biết chuyện còn lại thì để cậu giải thích cho bà là được
Durcker cũng chả từ chối thế là Aresene qua hỏi về chuyện năm đó Durcker thành công trong việc thành một quản lý điền trang và Durcker cũng là kể cho cậu .Căn phòng nhỏ nhưng bừa bộn, từng món đồ vương vãi như chính câu chuyện cuộc đời của Durcker—đầy những mảnh ghép không liền mạch. Anh vừa lau dọn vừa kể lại câu chuyện của mình., giọng trầm như vang lên từ một ký ức xa xăm.
“Tôi không phải người giỏi giang gì, chỉ cố gắng làm tốt nhất có thể để vươn lên trong giới gia nhân. Khi được nhận vào ngôi nhà ấy, tôi nghĩ mình được nữ thần phù hộ rồi đỡ dần được một chút cho cha mẹ tôi ở quê nhà . Lương không cao chỉ được 1 bảng 5 saule cho 1 liên kì, việc không ít, nhưng chí ít, đó là một nơi có thể bám víu giữa một thủ đô đắt đỏ của đế quốc , ngày ngày không phải là một chén súp ngô ấm tầm 4 penny một bát thì cũng là một chiếc bánh mì nguội cứng như đá được trộn chung chút lúa mạch và cám tầm 1 penny hai cái bánh. Những ngày đầu, tôi chỉ là một tên hầu nhỏ, chạy việc lặt vặt và bị sai bảo chẳng chút nương tay ,có khi bị mắng chửi vô cớ không bằng con chó. Nhưng tôi nhẫn nhịn, học cách làm mọi thứ hoàn hảo—đủ hoàn hảo để không ai phàn nàn. Cứ thế, tôi leo lên chức quản lý điền trang, rồi đến quản sự của gia đình. Bảy năm trang thần trong gia nhân cũ và năm năm trắng thần khi lặng lội đừng xa đến thủ đô và chạy vặt không ít công việc để mưu sinh qua ngày , tôi đã nỗ lực không ngừng. Và đổi lại là gì? Một danh phận trống rỗng và sự khinh miệt không thay đổi .”
Durcker cười nhạt, tay khẽ chạm vào vết sẹo mờ trên trán bên trái. “Tôi nhớ như in có lần để trà nguội khi mang vào phòng gia chủ. Ông ta nổi điên lên và măng chửi tôi ném nát tách trà và không nói gì, chỉ nhấc ngay chậu cây trên bàn và ném thẳng vào đầu tôi. Lúc đó, tôi chẳng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy máu chảy xuống mặt. Lý do thực sự chẳng phải là chén trà. Ông ta vừa bị đối thủ hạ gục trong một thương vụ lớn, nhưng vì không thể trút giận lên họ, ông quay sang tôi. Đó là cách mọi chuyện vận hành trong ngôi nhà ấy: một vòng lặp của những cơn thịnh nộ.”
Anh ngừng lại, ánh mắt khẽ dao động như vừa chạm vào một ký ức khó quên. “Nhưng gia chủ không phải thứ duy nhất khiến tôi khó chịu trong thời kì làm. Phu nhân của ông ta... quý bà ấy là một người đàn bà không biết đến hai chữ tiết hạnh. Trong mắt bà ta, bất kỳ người đàn ông nào trẻ hơn, khỏe hơn, đều là món đồ chơi. Có lần tôi thấy bà ta ép buộc một cậu gia nhân trẻ—chỉ vừa bước qua tuổi mười bảy. Cậu ấy ngây ngô lắm thưa cậu, chưa hiểu gì về những cạm bẫy trong cái nhà này cái gì cũng phải hỏi những điều kĩ càng và sắp xếp khưng vật dựng ở đâu vâng rất ngây ngô ạ , và bà ta tận dụng điều đó để kéo cậu vào phòng mình trong một đêm mà chồng bà vắng nhà.”
Durcker dừng lại, giọng anh trở nên nghẹn ngào dù khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
" Đầu giờ sáng tôi tới đón cậu ấy về phòng , cậu ấy bước ra với đôi mắt sưng đỏ rồi về tới phòng khồng ngừng nhốn nháo cào người đến nổi chảy máu và cậu bé ấy khóc nức nở. Phía sau áo là những vết bầm tím, cào cấu. Tôi hỏi cậu, nhưng cậu chỉ lắc đầu, bảo rằng mình không có lựa chọn. Gia đình cậu quá nghèo, mẹ cậu bệnh tật nằm liệt giường còn các em ở nhà vẫn chờ cậu gửi tiền về. Nếu không tiếp tục ở lại làm việc, cả nhà cậu sẽ chết đói.”
" Có lẽ từ lúc tôi rời đi cậu bé đấy và nhưng gia nhân trong căn nhà ấy cũng chả khấm khá được bao nhiêu tôi rất thương bọn họ nhưng cũng hết cách rồi đây cùng là vì mưu sinh cả mà thôi "
Durcker thở dài, như cố đè nén một cảm giác bất lực. “Ngôi nhà ấy, những con người ấy... tất cả đều là một chiếc bẫy. Chúng tôi, những gia nhân, không khác gì những quân cờ, bị dồn ép vào góc và chẳng còn đường lui. Những nỗ lực của tôi để làm việc chăm chỉ, để leo lên cao hơn, cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi nhận ra rằng, không phải mình không đủ giỏi, mà vì thế giới này không bao giờ muốn công nhận giá trị của chúng tôi. Và đến một ngày, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi bỏ lại tất cả, mang theo vài món đồ ít ỏi và rời đi khởi nơi đó mặc dù gia chủ đã yêu cầu sẽ tăng tiền lương tôi lên và sẽ đề bạc tôi trong hai liên kì tiếp theo sẽ trở quản gia chính của gia chủ "
Nói đến đây, Durcker im lặng, ánh mắt rơi vào khoảng không. Lời kể của anh không cần sự thương cảm, chỉ là sự thật trần trụi về những năm tháng anh sống dưới bóng của những kẻ giàu có, nơi mà phẩm giá của một con người đôi khi chẳng đáng giá hơn một món đồ nội thất trong nhà.Durcker không nói thêm gì, chỉ tập trung vào công việc như thể muốn mượn những động tác lặp đi lặp lại để làm dịu đi tâm trí. Tuy nhiên, trong từng lời kể của anh, những khoảng lặng và cái nhìn xa xăm ấy, mọi thứ đều gợi lên rằng anh cũng đang che giấu một câu chuyện còn kinh khủng hơn cả những gì anh vừa kể.
"Khi rời khỏi căn nhà đấy trên tay tôi cùng là đồng lương tháng cuối cùng của tôi với phần sự của một quản sự tôi dùng chúng để trở về Cao Lăng sau 12 năm trăng thần, một khoảng thời gian dài hơn cả những gì tôi từng nghĩ. Ngày về, tôi đứng trước cánh cổng cũ kỹ của ngôi nhà, lòng bỗng chùn xuống khi nhìn thấy cha mẹ mình. Cha tôi tóc đã bạc đi nhiều, mẹ thì dáng đã khom, nét mệt mỏi in rõ trên khuôn mặt. Nhưng họ vui mừng biết bao khi thấy tôi trở lại. Mẹ ôm lấy tôi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, còn cha thì vỗ vai tôi, lặng lẽ nhưng đầy xúc động. Anh nghĩ, khoảnh khắc đó vừa cay đắng, vừa ngọt ngào—một cảm giác mà cả đời tôi sẽ không bao giờ quên.
Người trong làng ai ai cùng tấp nập vui vẻ khi tôi từ thủ đô trở về cánh mài râu trong làng còn đặc biệt làm tiệc cho tôi tôi vẫn còn có chút thấy mắc cười với loại tình huống đó "
Durcker cười trầm tư khi khiên đồ nặng với anh
Tôi cứ tưởng quãng đời làm gia nhân của mình đã khép lại cùng với những ngày tháng nơi thành thị. Tôi định sẽ sống yên bình ở quê nhà, gần cha mẹ, không bon chen hay gánh vác thêm trách nhiệm gì nữa có lẽ sẽ thành một người nông nhân ,một người đón củi . Nhưng ngài không biết đâu cha tôi, không nói với tôi một lời, lại âm thầm tìm cách. Ông đã gửi thư cho gia chủ Phillip của nhà Rostov, và thuyết phục họ nhận tôi vào làm lại. Cha tôi bảo, đó là cơ hội để tôi tiếp tục một cuộc sống đàng hoàng hơn, và ông không muốn thấy tôi phải bỏ lỡ.
Dù có chút ngần ngại, nhưng khi gặp ông Phillip lại lần nửa, tôi nhận ra ông ấy không giống những gia chủ mà anh từng phục vụ. Ông ấy điềm đạm, biết đối nhân xử thế, và cách ông đối đãi với gia nhân khiến tôi cảm thấy được tôn trọng. Tôi đồng ý nhận việc, bắt đầu lại từ đầu ở một nơi khác.
Chỉ sau 4 liên kỳ, tôi được thăng chức phó quản gia chỉ sau trưởng quản gia Benson, một vị trí mà tôi từng nghĩ mình phải mất nhiều năm hơn nữa để đạt được. Gia đình Rostov không chỉ đối đãi tốt mà còn công nhận năng lực của tôi, điều mà ở nơi khác, tôi chẳng bao giờ dám mơ. Và rồi, trong chính quãng thời gian ấy, tôi gặp được người phụ nữ của đời mình.
Cô ấy là người bản địa, chẳng cầu kỳ, chẳng xa hoa, nhưng lại khiến tôi cảm thấy bình yên mỗi khi nhìn thấy cô ấy dễ thương lắm dáng hình nhỏ nhăng nhưng lại rất nhanh nhẹn và tinh ý . Chúng tôi yêu nhau, cưới nhau ngay trong năm trăng thần này, và đang dự tính cùng nhau xây dựng một tổ ấm nhỏ bé nhưng hạnh phúc. Bây giờ, tôi nghĩ, mình đã tìm được một nơi để thực sự thuộc về, một cuộc đời mà anh có thể sống cho chính mình, chứ không phải chỉ để làm hài lòng người khác."
" Tôi thấy mừng cho anh đấy Durcker "
Thấy câu chuyện cùng dừng lại trong êm đẹp cậu đâu đó trong lòng thấy vui mừng dùm cho Durcker
" Cậu chủ quá khen rồi "
Nói rồi cùng lúc là cả hai đã dọn xong hết thảy căn nhà ,do qua mệt mỏi mà anh nằm phịch ra nhà vì khiên đồ quá mệt ,tận hưởng làn gió se lạnh và ánh bình minh sáng đã chiếu rọi qua cửa sổ báo hiểu cho giờ nửa sáng có thể đã đến rất gần
" vậy khi nào có dịp thì phiền anh giới thiệu vợ anh cho ta xem nhé ? "
Cậu ngước nhìn lên Durcker vẫn còn đứng chơ ra đó áo sơ mi trắng cũng đã soản ra khỏi quần mở hôi động lại nơi vạch áo cổ đấy của Durcker phần nào tôn lên vẻ đẹp của một quý ông
" vâng tôi rất sẳn lòng hằng là cô ấy cũng sẽ tò mò về cậu chủ thôi "
Sau vài lời qua lại họ quyết định sẽ đi ăn một bửa no rồi sau đó đi sắm chút đồ để rời đi , họ ghé vào quán ăn của ông bà Paul, nơi những chiếc bánh nhân thịt nóng hổi được bày ra trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Hương thơm lan tỏa, hòa quyện cùng những trái cóc lúa nhãn ngọt ngào, khiến họ ăn thật no, như quên đi mệt mỏi trong những ngày dài đi lại. Cả hai đắm chìm trong bữa ăn giản dị nhưng đầy ấm cúng, không cần gì nhiều hơn, chỉ cần vậy là đủ.
Ăn xong, họ bước ra ngoài, tận hưởng không khí trong lành của phố xá lúc chiều tà. Cậu không vội, mà theo Durcker đến những tiệm nhỏ gần đó,mua những vật dụng cần thiết khi đi đường xa và cần bổ sung cái gì và nơi có những món quà cậu muốn mua cho người thân. Đầu tiên, họ vào cửa hàng ghi chép, nơi cậu chọn cho em trai một chiếc bút lông mảnh mai, giá cũng chát quá đắt, chỉ tầm một bảng ba saule. Sau đó, họ ghé qua tiệm trang sức nhỏ, nơi cậu nhìn thấy chiếc châm cài hoa bạc khéo léo, chiếc châm có vẻ đẹp tinh tế mà không lòe loẹt. Cậu quyết định tặng em nhưng vẫn là cái chát nửa với giá một bảng mười lăm saule.
Trước khi rời đi, Durcker bảo cậu ghé qua trạm xá để kiểm tra vết thương lần nửa . Cậu bước vào đó, nơi người ta tháo lớp băng gạt khỏi vết thương trên trán ,đắp chút thuốc lên trán lại và bó băng tiếp dặn dò cứ để thế này về tới giờ tối thì phải thay găng lần tới 3 ngày giờ sáng sau thì có thể thao gạt và trao cho cậu gói thuốc trước đã nấu cậu làm một hơi hết chiếc bát có mầu nâu đục đấy nước thuốc đắng ngắt mà cay tê trong cuống họng cậu khiến hậu vị cuối cùng động lại trong còn là trà nhã mà là sự đắng chát . Thuốc này không chỉ giúp đỡ cơn đau, mà còn là cách chữa trị vết thương, tầm 5 túi thuốc chia ra bốn lần dùng uống giờ sáng và giờ tối với chỉ dẫn đơn giản để tự nấu thuốc tại nhà. Tất cả tốn của cậu năm bảng tròn trong ngày cả phí trạm xá cũng thanh toán hết .
Cậu vừa thà hơi nhưng chả kém phần chua sót vì cách tiêu tiền rất chó chết cậu nhìn lại trên tay là đống đồ cậu và Durcker cùng cầm những kiện hàng đấy trở về nhà
" haiza cuối cùng cũng về "
Cậu để những đống đồ ấy xuống sàn nhà nằm vật ra sàn như người chết
" Cậu chủ hãy nghỉ ngơi chút đi tôi sẽ giúp cậu sắp xếp đồ đạt lại cho tới cuối giờ nửa sáng ta bắt đầu sẽ ăn uống chút rồi rời đi "
Durcker vừa làm vừa nói trong việc sắp xếp lại vật dụng đã mua trong ngày dự định sẽ sắp xếp chúng một cách gọn nhẹ nhất để tiện đề duy chuyển ,còn về cậu suy nghĩ thì đã tối như đen rồi nhưng cậu vẫn còn việc làm trong ngày là tới thư viện Lá Phổi một chuyến để mượn các tài liệu cần thiết cho nghiên cứu lý thuyết tiếp theo của cậu và sư phụ cậu
" không ,ta có việc sẽ đi chuyện e tầm nửa khắc đầu của giờ tối sẽ trở về nên có gì phiền anh chuẩn bị trước đi nhé "
Cậu ngòm người dậy và lại bàn rót ra chén trà và uống ngược một hơi để xua đi vị đắng còn lại của thuốc ,rồi lật đật chạy vào phòng làm việc xách chiếc vali chuyện dụng và huy hiệu của hiền pháp nhân bỏ vào người , đội nón lên đầu và chạy ra khỏi nhà một cách nhanh chóng
" Ôi thật là..... "
Thản nhiên đứng nhìn không ngoai về hành động nhanh như chớp của cậu chủ nhà mình Durcker chỉ biết thở dài trong lòng
Đống cửa vội cậu đi xuống cầu thang mà đi xuống thì cùng là đi qua nhà của Felt và Frank ,cậu biết rằng bên trong căn nhà đó đã không còn người nửa rồi âm thanh cũng dịu đi vì cũng chả có sự xuất hiện của hai người họ .Felt và Frank đã rời đi từ 1 ngày sáng trước để về miền Nam vùng đất Liên quốc thuộc đế quốc Inderburg để ăn lễ thánh Misaklvo Sen, còn cậu thì không có gì để vướng bận ở lại thành trì này nửa rồi .
Cậu nhanh chóng chạy xuống dưới cầu thang vô tình trúng vai của một lão gia khi đi ngan qua thấy vậy cậu dừng lại
" Thật xin lỗi lão gia cháu có chút việc gấp quá thật xin lỗi vì đụng lão gia ạ ông không sao chứ "
Cậu quái người lại và nhìn ông lão đấy ,ông lão vẫn đứng đó, khô cứng như một cái cây già nua, da bọc xương mỏng manh, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể gãy vụn dưới cái sức nặng của thời gian. Cơ thể ông gầy gò, chỉ còn lại những lớp da chùng nhão, lộ rõ từng đường gân nổi lên như những sợi chỉ buộc quanh bộ xương đã mòn mỏi. Tóc ông bạc trắng, vón lại thành những mảng phơ, như những đám mây tản mát trên đỉnh đầu. Những nếp nhăn sâu hoắm trên khuôn mặt, khiến ông như một bản đồ của thời gian, mỗi vết nhăn là một câu chuyện đã qua, những nỗi đau đã sống qua từng năm tháng.
Râu ông rậm rạp, nhưng lại lợm chợm và lộn xộn, như chẳng ai có thời gian chăm sóc chúng. Ánh mắt ông, tuy mở rộng nhưng đơ đẫn, như thể không còn nhìn thấy gì ngoài những ký ức mờ nhạt. Chúng trống rỗng, chẳng có một tia sáng nào, như cái nhìn của một người đã sống quá lâu trong bóng tối. Làn da ông, màu xám xịt, như thể đã bị thời gian lấy đi hết tất cả sự sống, chỉ còn lại hình hài cũ kỹ của một người đã đi qua gần hết quãng đời.
" Thưa ông ,ông không sao chứ ạ "
Ông vẫn đứng đây như một khúc gỗ không hế quái lại nhìn cậu ,cậu đâu đó tỏ ra vẻ mặt rất khó hiểu nhưng vẫn đảm bảo lại cậu vẫn là cố nhìn thật kĩ ông coi có vấn đề gì với lão gia này không
" Biến đi "
Một dòng trầm đục được phát ra từ tiếng ông lão này nhanh chóng
" Dạ "
" Biến đi ,không nói lần ba "
Nói xong câu đó một cách dứt khoát lão gia đấy yếu ớt dựa vào từng mà lê lết kéo mình lên từng bục thang để lại bóng lưng sau cùng gầy yếu ,còn cậu khi nghe được câu này thì cứng đơ người không phải là cậu sợ mà lí trí cậu không cho phép cậu tiến gần hơn với người này nửa thế nên ông nói biến tức là cậu không có quyền được tham gia cuộc trò chuyện với lão già này
" à vâng ,và cho cháu xin lỗi ạ "
Cậu thấy vậy cũng rời đi nhanh chóng xuống dưới đừng liền nhanh chóng mà chạy chứng ngại không ít trên đường nhưng cùng là chạy nhanh nhất có thể mà tới còn đừng danh vọng
" nhanh nào ,nhanh nào "
Cậu phải nhanh chóng vì đây là cơ hội đề có thể về nhà sớm nếu cậu chậm trễ e là không được ăn tuần lễ thánh trọn vẹn với gia đình cậu .Mất một khắc để cậu chạy tới nơi cậu phì phèo trong quốn họng vì quá độ là mệt vì chạy rồi
Địa chỉ: Số 22, Đường Aglisgrove, Quận Vosgaron, Thành phố Mẫu Đế, Đế quốc Inderburg
Nằm trên con đường đại lộ danh vọng chỉ sát vài cây số với Hiếp pháp hội, hiện ra trước mắt Arsene vẫn như một lâu đài màu vàng ẩn trong bầu không khí mùa đông nhạt nhòa vâng không sai vẫn là thành trì Lá phổi của đế quốc. Con đường đại lộ danh vọng vẫn không hề yên tĩnh, mà tràn ngập tiếng người rao hàng, tiếng xe kéo lăn bánh, và những nụ cười trao đổi vội vã. Những gian hàng bày bán đủ mọi thứ, từ những chiếc vòng cổ bạc khảm đá quý lung linh đến các cuộn vải lụa mềm mại trong ánh sáng mờ của đèn lồng giấy. Hương thơm từ các loại gia vị, trà và thức ăn đường phố quyện vào nhau, lan tỏa khắp không gian, tạo nên một sự đối lập kỳ lạ so với thư viện trầm mặc.
Hàng trăm bậc thang đá dẫngười bạn tới cánh cửa thư viện, nơi đó hai cánh cửa gỗ khổng lồ có khắc chữ cổ tích đang rạn nứt theo năm tháng ,bỏ qua những lễ nghi đấy cẫn vẫn là tiến vào trong đại sảnh , tiến vào quầy lệ tận nơi được bao quanh bởi sòng sắt chỉ chừa một khe nhỏ để tiện giao dịch bỏ qua nhưng hình thức đó trên tay Aresene như cũ đã cầm sản áo choàng của một hiến pháp nhân nhưng chưa đeo vào và chiếc huy chương bạc nhỏ được cấp chứng nhận bởi hiến hội đưa ra cho vị tiếp tân trước mặt kiểm tra mắt một lúc đối chứng người tiếp tân trả lại qua khe sát nhỏ đấy
" Tôi đã chứng nhận vậy phiền ngài có thể trình bày lộ trình cần tới "
" tôi sẽ tới căn phòng cuối và căn phòng đầu của thư viện "
nói rồi Aresene đáp lại nhanh chóng ,anh nói lộ trình đầu sẽ tới và lộ trình sau cùng khi ra khỏi phòng cuối
" Tôi đã hiểu nhưng tôi cũng cần giấy tờ cấp phép của ngài mới có thể cho ngài được phép tiến vào căn phòng cuối và căn phòng đầu "
" Được không thành vấn đề "
Nói rồi cậu lấy từ trong vali mình ra và đưa giấy tờ tùy thân và giấy cấp phép cho vị tiếp tân sau khung sắt đấy ,cũng mất một lúc như việc đối chiếu tấm huy hiệu hiến hội mới trả lại cho hai người họ
" Tôi đã xác nhận ngài Rostov Von Aresene ngài được phép tiến vào khu vực căn phòng cuối và căn phòng đầu xin hãy băng xuống đường sẽ có tiểu yêu tinh sẽ dẫn đường cho các ngài ,chúc các vị có một ngày tốt lành "
Nghe được sự chấp thuận của người lệ tân thư viện người mương theo đó lẽ theo con đường để đi xuống tầng một cách vọi vả ,một chút tranh thủ cũng mặc áo bào mình vào , bước qua những hành lang dài, tiến dần đến khu vực cuối cùng của thư viện. Bước chân của cậu dần dần vang lên trong không gian tĩnh lặng, càng đi, không gian càng trở nên u ám và vắng vẻ. Đến cuối hành lang, một cánh cửa cổ xưa mở ra, và trước mặt họ là một căn hầm tối đen như mực.
Ngay khi bước vào, một ngọn nến nhỏ xíu bỗng xuất hiện trong tay của tiểu yêu tinh dẫn đường
"Đi theo ta," giọng tiểu yêu tinh như cũ vẫn vang lên, không có chút cảm xúc nào. Nó chậm rãi bước qua căn hầm tối, ánh sáng của ngọn nến xanh lam tạo ra những bóng ma dài trên các bức tường đá.
Arsene không nói gì thêm, theo sát sau yêu tinh, chân bước nhẹ nhàng trên nền đất lạnh lẽo. Không khí trong hầm nặng nề, mùi ẩm mốc và gỗ mục xộc lên từ những bức tường xung quanh. Những ngọn đèn mờ nhạt lơ lửng trên trần hầm, ánh sáng yếu ớt như muốn tắt đi trong bất kỳ lúc nào.
Họ đi mãi, không gian ngày càng trở nên nặng nề hơn, và cảm giác căng thẳng dâng lên. Cảm giác như có gì đó đang quan sát họ từ bóng tối, nhưng họ chỉ có thể tiếp tục đi, không dám dừng lại.
" Ông Sean à chúng ta có thể chạy luôn được không "
" Không được "
Một câu ngắn gọn và xúc tích
Cuối cùng, tiểu yêu tinh dẫn họ đến một cánh cửa khác, lớn hơn và cổ kính hơn. "Đây là nơi ngài cần tới," nó nói, giọng không hề thay đổi, như thể không có gì quan trọng đang diễn ra. Nó đặt chiếc nến xanh lên bàn, mở cánh cửa và lùi lại một bước, cho phép cậu bước vào.
Khi Arsene bước qua như cũ cánh cửa, cậu vẫn cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt từ trong căn phòng truyền ra. Cánh cửa đóng lại sau lưng cậu . Vân là một căn phòng nhỏ được lấp đá và gỗ đường viền xung quanh , trên trần treo những ngọn nến lơ lưỡng chiếu sán căn phòng chiếu sáng vàng khắp căn phòng đất đá một bên căn phòng là những một quầy lễ nhỏ và vẫn là một người lùn già học thức ông cầm quyển sách to hơn cái thân ông cầm đọc tóc ông dài tới bụng ông đội chiếc mũ nhọn lớn che mất phần trán lớn chỉ hở ra đôi mắt tròn nghe được tiếng mở cửa ông ngước lên nhìn cậu
" chào mừng đến lá phổi đế đô ,vẫn như cũ hãy để huy hiệu của ngươi vào hộc tủ và ghi tên ngươi chức ghề và thời gian đi vào hôm nay "
" Gần tới lễ thánh tôi lại nghỉ ông cùng với phu nhân sẽ nghỉ lễ chứ "
Cậu đi lại học tủ và tìm kiếm như thường lệ các tủ kéo còn trống mặc dù chả trông mong gì mấy về các chổ còn trống
" Ngộ nghịch ,bẩm chức vụ được trời trao sao lại dám dùng tới ân sủng của ngài mà thôi dừng việc gác cổng này chứ nhóc con "
" Cũng phải ha trách nhiệm to lớn đi cùng là sự kiên quyết mà.....! "
Và khi nói xong câu đó từ học tủ thứ ba sau hai lần học tử mở ra không được thì nó trúng một cái cái rổng ,điều này không khiến cậu không khỏi kinh ngạc trước đầu tới cuối ở thư viên này cậu chỉ thành công mở ra 3 lần hờm trống mà cổ quái là vài tìm góc ngách cả chục hòm mới ra được một hộp rổng vâij mà lần này lại chỉ mở được hai lần hợp không thành mà tới ngăn hộp thứ 3 thì lại là trống ,quá bất ngờ rồi đi
" Lão Voll ngài ghét hạt điều rang rồi sao ? "
" Không ta vẫn thích chúng vì vợ ta thích ta vẫn sẽ thích chúng "
" vậy bất luận vì điều gì tại sao tôi lại mở ra được hộp rộng sớm thế "
Câu nghi hoặc nhìn vị lão lùn vẫn ung dung đọc sách trước mắt ông
" vậy cứ cho hôm nay nữ thần đã yêu quý nhóc thêm một ngày đi nhóc "
Lão hờ hững lật qua trang tiếp theo ,cậu cũng chỉ biết nghi hoặc nhiều nhưng nếu đây là ân sủng nhỏ nhoi của nữ thần thì cậu cũng là bỏ huy hiệu vào không thắc mắc nửa và lại đầu bàn viết các thông tin của mình vào và đưa qua cho lão Voll coi
" Được rồi ta đã xác nhận nhóc có thể vào ,nhóc cũng ra vào nơi đây nhiều rồi nhưng ta cũng cần phải nhắc vì đây là luật thứ nhất khi đã vào cách cửa tuyệt đối không được phép cởi áo chào đấy ra nếu chống đối thì sẽ không còn tư cách tới cuối cách cửa này nửa ,thứ hai nhớ giữa gìn không gian và yên tĩnh chung nếu không làm theo nhóc sẽ bị cấm tới đây nửa năm ,thứ ba hãy nhớ tư cách mình ở đây và hãy là kẻ trung thành đối với ngài ở trên cao "
"......."
Cậu nhìn lại ông vẫn hửng hờ cầm sách mà đọc không thềm nhìn liếc cậu một cái khi nói tới ba điều luật ,cùng là may mắn làm sao vì cậu tìm được hòm rộng nhưng tệ ở đây là cậu cũng đã mua sản hai bịch đầu rang như củ vậy thì cậu phải làm sao đây
" haiza tích công đức cho con cháu rồi "
"ý gì ? "
" không phải giấu đâu lão Voll tôi biết ngài có chiếc mũi rất thính điều này được phu nhân của ngài đề cập qua cho tôi nghe nói mũi ngài thích ứng tới cái độ có thể ngửi được đủ loại mùi để phân loại ra được đấy đỉnh ghê "
Cậu vẽ mặt kháng cử đưa hai bịch đậu rang trên bàn
" chà phải loại chuyện gì tốt đẹp với nó đâu với lại cầm về đi ta không lấy thứ dâng lễ vật một cách miễn cưỡng thế đâu "
Nghe mấy câu này của lão Voll ngược lại cậu lại cảm thấy mấy lần trước mua đậu rang muối cho lão không yêu cầu khổ sợ cũng là nịnh hót nhất có thể để có hòm rộng cho vào vậy thế nào mới coi là miễn cưỡng đây
" vậy ông có thể cầm lấy trước đi ,ân sủng của ngài sao tôi có thể dùng nhiều trong một ngày đây chứ có lẽ lần sau tới đây tôi đây lại không có cái duyên đó vẫn nên đây có thể coi là phí dâng lễ trước "
Cậu thở dài nhìn xuống lão Voll
" vậy thì cũng được đi lần này ngươi sẽ trở về quê hương một chuyến à "
" !?...khoan sao ông biết ,tôi đã nói với ai đâu "
" ta ngửi được thế thôi chẳng phải đang gấp gáp sao mau vào đi "
" à ừ "
Nghe ông nói vậy cậu mới xậc nhớ ra chuyện gấp gáp của mình thôi nghĩ ngơi nửa cậu đi nhanh vào thư viện .Cậu đi lại quầy lễ tân vốn dĩ cách hoạt động của thư viễn này là rất cổ quái từng hàng chuyên đề sách tài liệu thư tịch cổ của cửa cuối sẽ tự ý bị xáo trộn khi tới giờ đêm mà không có bất cứ bàn tay của ai can thiệp vào nên muốn tìm các địa chỉ cần thiết của các cuốn sách yêu cầu phải luôn hỏi người thủ thư chịu trách nhiệm ở đây tức là bà Sally để tìm ra nó
Cậu cũng không chậm thời gian đi kiếm ngoài sảnh người hộ trợ Sally ,bà ấy ở một sảnh tiếp khác ,vẫn là khuôn mặt kiêu kì chỉ để lộ khuôn mặc qua dải áo choàng của một hiến pháp đế ,bà Sally dù có tuổi nhưng bà vẫn mang một gương mặt tao nhã và gương mặt mĩn cười khi đọc cuốn sách trong bà khá chăm chú nên anh đứng chờ bà thấy anh rồi nói chuyện
Như anh đoán chỉ sao vài giây bà ấy nhận ra sự hiện diễn của anh bà cười mĩn đóng sách lại và khoanh tay trên bàn cười tao nhã với Aresene " ôi trời bé Aresene con lại tới rồi ta nghỉ kì lể thánh sắp tới con sẽ về nhà chứ "
" vâng con hôm nay con sẽ rời đi ,tiền thể tới đây là trả lại các thư tịch của thời kì cuối triều đại của Kỳ Nguyên Lệ Đen cho ngài "
Cậu nhanh chóng lấy ra các cuộn giấy cổ da dê và một hai ba cuộc sách không có tiêu đề đưa lại cho phu nhân Sally
" Để ta kiểm tra chút nhé "
Và bà ấy mở ra từng cái kiểm tra một lượt nhưng với tốc độ là khá nhanh đâu đó thoảng qua nơi hai đồng từ đấy là sắc lam ,đỏ vàng xanh tìm hòa lại nơi con ngươi bà trong giới hiến pháp nhân người ta gọi con mắt này là con mắt của hấu thị thuộc về phạm trù của người thông linh và người dòm ngó kì tích nếu để nói về độ hiếm của con mắt này thì ta có thể lấy số lớn các hiến pháp nhân hiện tại là trên nghìn người thì kẻ sở hữu con mắt thấu thị đấy chỉ trên đầu ngón tay mà thôi ,tới nay là 8 trường hợp xuất hiện con mắt thấu thị trong lịch sử ghi nhận lại thôi trong đó cũng có trường hợp của phu nhân Sally khi khai thông đôi mắt thấu thị ấy khi mới 27 tuổi qua đôi mắt ấy giúp bà thăng tiến lên chức vụ hiến pháp sư ở tuổi 34 và thăng giai lên cuối cùng hiến pháp đế khi đổ tuổi 41 một chức vụ cao nhất của đế chế chỉ sau bậc đế vương hiện nay số người đạt đến loại chình độ đó là 47 người tính trong đó có sư phụ của cậu phải nói loại trình độ phi thằng cấp độ này thì không có mấy ai sánh bằng còn có thể nói là rất nhanh
Nhưng vì là người thuộc về phạm trù khai thông đến linh giới và là người dòm ngó kì tích tức là nghe thấy lời sấm của nữ thần nên bà được đặt cách là người thủ thư trong thư viên tối mật của Lá Phổi được coi là trường hợp bảo vệ yêu tiên của đội cục báo chính và gác đêm bà là nhân vật được yêu tiên hàng đầu của thành phố Mẫu Đế ,một nhân vật quan trọng của đất nước
Không kể đến các đề tài tham mưu , các luận đề lý thuyết ,và thành tích cho các lý luận được tìm ra của bà trong quá khứ về nhiều loại đề tài khác nhau cũng không thể coi nhẹ được là người thủ thư nhiều năm ở đây khối lượng tính toán và thông tin của bà là đa dạng và đều thâm sâu có thể nói là một người thông thiên văn đạo mạo chúng lý sinh
" bộp ! "
Một tiếng gấp sách nhẹ trở cuốn sách cuối cùng bà kiểm tra
" Được rồi nhé bé con ta xác nhận các tài liệu thư tích là chính xác và không vấn đề hỏng hóc ở chổ nào cả con có thể thoải mái được rồi "
" vậy thì tốt rồi ạ "
" bé con à lần này con đi ăn lễ thánh sẽ mất đến mấy ngày giờ tối sẽ trở về thế "
Bà Sally để các thư tịch bên cạnh và chống cằm ôn hòa nhìn cậu
" chà con nghĩ con sẽ trở lại vào đầu Liên kì Vọng Hồi "
" vậy sao cũng tốt cũng nên về nhà với gia đình để đoàn viên chứ à đúng rồi con muốn coi tương lại trước cho chuyến đi của con không ,đừng lo miễn phí và con cũng là vị khách đầu tiên của ta đấy ? "
Tự nhiên bà ấy hóa hức cười như hoa nhìn cậu nhỏ ,còn cậu nghe thấy câu này thì tái mét nhìn xung quanh coi có ai gần đây đang nghe lén cuộc trò chuyện của hai người không và khi không thấy ai gần đây thì cậu cố ghé sát lại và thì thầm để tránh cuộc tiếp diễn bị ai nào đó nghe ra
" Khoan đã thưa quý bà ,làm vậy có chút đường đột quá không với lại cháu không nghĩ mình có đủ tư cách để lắng nghe từ con mắt thấu thị của phu nhân đâu "
Thấy vẻ khó sử của Aresene bà cũng là lại gần thì thầm
" Khoan đã nào bé con ta chưa nói xong mà sao con gấp gáp thế ,là như này phương pháp coi trước tương lai này của ta không dùng tới thấu thị của đôi mắt "
" dạ ??? "
Cậu đâu đó có chút ngở ngàng về loại thông tin này theo cậu biết ngoài con mắt thấu thị có thể hoàn toàn nhìn thấy đúng tương lai đó ra thì chả có loại phương pháp nào trên đời có thể bắt chức được độ chính xác tuyệt đối về xem xét tương lai như con mắt thấu thị cả ,nhưng nếu là phu nhân Sally người sở hửu con mắt thấu thị mà đề ra được phương án nhìn ra được tương lai mà không dùng tới nó quả là điều phi phàm
" Thực ra phương pháp này của ta không thu được nhiều qua loại thông tin hoàn toàn như con mắt thấu thị nhưng nó vẫn đúng ở các điểm mốc của đối tượng khi ta triển khai thì vẫn có thể phần nào đoạn được một tình huống giả định của họ trong tương lai gần ,thật ra nói con là vị khách đầu tiên là nói dối đấy thật ra có nhiều đứa trẻ ở đây cũng giúp ta không ít trong việc tìm loại phương pháp này "
" Vậy có nghĩa là vẫn có sai sót trong việc thử nghiệm "
" Hoàn toàn chính sác bé con à con vẫn rất tinh ranh ,vậy nên con không cần phải lo lắng quá làm gì hãy cứ coi như lời chúc phúc bình an của ta đến lộ trìnhcủa con sẽ về với đất mẹ của mình thôi "
" nếu phu nhân Sally đã nói thế con cũng không thể từ chối ,nếu có thể giúp gì trong công trình nghiên cứu lần này của phu nhân Sally con cũng có thể tự hòa được phần nào rồi ạ "
Cậu cười mĩn gác hai tay lên bàn nhìn xuống bà Sally như cách anh nhìn chồng bà là lão Voll thoải mái
" ôi trời bé con này.... "
Bà ấy phì cười nhẹ rồi đứng dậy khỏi ngồi và đi lại một góc bàn cuối kéo nơi học tủ là một tấm kim loại bằng đồng mặt chữ hình vuông mặt trên nó được khắc những tinh vân khá tinh sao giữa mặt thì lại hiện một vết lồi tròn lức đầu bà lấy ra cậu chưa thể nhìn kĩ nhưng khi bà để lại chổ ngồi của mình bẩy tám 9 phần là Aresene phải thí mắt mà nhìn kẻ loại phiên đồng đẹp đến tuyệt diệu này
Cậu để ý trên đóc khắc không ý các chữ cổ thời kì đệ nhất trong kỷ nguyên của Lệ Đên quốc văn Laoilet một ngôn ngữ do người vùng Laohinkl dưới chân đồi cao bắc thời đó tức là vùng phía bắc cao lãnh Jetdli hiện giờ đây là loại chữ khá khó học chỉ sau ngôn ngữ của yêu tinh Lavtinll ,tới cậu gần như cũng thành đứa mù chữ khi nhìn vào tấm bản tinh xảo này
" sao đẹp chứ ,Voll nhà ta dù là một kẻ gác cửa của Lá Phổi nhưng xuất thân của ông ấy cũng là từ môt gia đình tác chế mà thành nên tay nghề thừa hưởng từ gia đình cũng không tệ đúng chứ "
" vâng ngược lại là quá đẹp đó chứ "
" nào được rồi không lãng phí thời gian của con nửa đây cầm lấy "
Nói rồi bà ấy đưa ra cho cậu một mặt đồng xu hình thù kì lạ được khoét lổ giữa một cái còn lại là mặt khố hình nhỏ là đa giác đều nhưng có chút thô sơ chút được đánh giấy các số từ 1 đến 8
" Được rồi bé con cầm lấy và cho chúng ít một chút notrinon của con vào nhé tầm 0.125 đọ riten thôi và ném vào mặt hình lồi này cho ta nhé "
Nói rồi khi đưa cho cậu ,thì bà chỉ tay vào đúng phần lồi của bảng đồng ấy
" Vâng "
- Tầm 0.125 độ sao như vậy cũng là quá ít ỏi để thần thông cấu pháp rồi đi
Nói rồi cậu nhắm mắt nhẹ lại tập trung trong não bộ để suy nghĩ và hình dung ra thấy các dòng năng lượng nhỏ xung quanh ,khi đã thấy rõ chúng qua phương thức hình dung tưởng tưởng thì câu cố tìm một đơn vị hạt nhỏ nhất không quá 0.25 và di chuyển chúng đến vật dẫn là đồng xu khoét lỗ và hình thù đa giác ấy
Khi hết thảy nhanh chóng cậu thả chúng nhẹ nhàng xuống mặt lồi ấy và phải mất một chút ,thì hai vật dẫn mới đứng yên lại để hai người có thể quan sát
Trên vết lỏm đấy là mặt đồng xu khoét lỗ được viết loại chữ mà cậu không hiểu nhưng bên cạnh đó là khối hình đa giác lại hiện lên là số 7 ,cậu tất thảy là không biết chỉ có thể chơ mắt mà nhìn hành động tiếp theo của phu nhân Sally mà an bài ,chỉ thấy bàn tay thon gọn nhưng lại hiện ra những nét đồi mồi của năm tháng đang nhẹ thành vét ve văn tử cổ quốc văn Laoilet vẻ mặt bà trầm tư
" hừm....... "
" Kết cả như nào vậy ạ thưa phu nhân "
" đoạn đường của con sẽ bình an và thuận lời nhưng........ "
Được một đoạn bà ấy vẫn có chút khó hiểu với loại kết quả này từ Aresene
" Bé con à con có thể làm lại tiếp cho ta nửa không ta muốn kiểm chúng lại chút "
Ánh mắt bà đăm chiêu nhìn lại cậu
" à vâng "
Theo đó cậu cũng là làm lại y hệt và kết quả có chút khác đi lần này là mắt đa giác hiện lên là 8
" con còn nhớ ngày sinh quy tính của mình không bé con "
Bị hởi đột ngột về quy tính khi sinh ra của cậu điều này khiến cậu có chút bất ngờ chút nhưng hồi cũng là nhớ lại ,cậu chắm cằm nhìn khoản xa của thư viên mà nhớ
" Con không biết giờ đẻ của con là khi nào nhưng mà quy tính của con rơi vào liên kì Tàn Phai ở năm trăng thần 1786 ạ đoạn đường phía sau sẽ tệ lắm ạ "
" không phải là tệ bé con ạ chỉ là có lẽ ở đêm trắng vàng nào đó trong ngày con sẽ gặp điểm đen nhưng còn lại đoàn trinh tiến còn lại con vẫn sẽ an toàn "
" điềm đen ? "
" con có thể hiểu là không có sự ân sủng của nữ thần là được "
"?! con có thể hỏi điềm đen đó là gì không "
Tự nhiên cái ngày trở về lại không được ân sủng của thần thì có nghĩa là đêm trắng ấy sẽ không có loại chuyện gì suôn sẻ cả ,tự nhiên cậu cảm thấy nổi gia gà bên hai cánh tay và lan ra khắp toàn người nếu là lời nói của người bình thường thì thôi đi đằng này lại là lời của bậc giác ngộ đôi mắt thấu thị nửa chứ
" khá khó nói bé con ạ nhưng mà sẽ không gây hại đến tính mạng của con đâu vì con thấy mặt đồng xu này rồi đấy là cát lượng phong lan có nghĩ là con sẽ bình an mà đi tiếp nên ta đoán sẽ là điềm đen nhỏ thôi con chớ lo "
Nghe được những lời nói này của phu nhân Sally cậu cảm thấy được phần nào yên tâm trước mắt về lộ trình đi của cậu trái tim cậu hẫn đi một chút
" Nhưng mà con cũng đừng để tâm quá chỉ là một phương pháp thực nghiệm nhỏ thôi sẽ không thể nói là chính xác hoàn toàn được ,mà thôi hình như quê hương con ở Cao Lăng nhỉ ta nghe nói ở đó có đặc sản về hồng sấy không phiền con có thể mua giúp ta một pound được chứ ta lâu rồi không được nếm thử hương vị của Đông Bắc rồi lần này gặp công mong con có thể giúp ta thử đặc sẳn nơi đấy bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề đâu nhé"
Nghe thế cậu cũng chỉ phì cười với quý bà tinh nghịch này trước mắt cậu sắp xếp lại va li và lấy ra một túi kẹo đưa cho quý bà Sally ,bà ấy nhận lấy vui vẻ khi nhìn thấy đống kẹo sắc mầu ở trông
" Trời ạ thằng bé này con có cần khách khí vậy không chứ? nào bao nhiêu tiền để ta trả cho con "
" Con không nhận đâu ạ đây là quà chia tay đi đường của con thôi nên phu nhân cứ nhận đi ạ với lại con sẽ mua dùm phu nhân hồng sấy nên phu nhân cứ yên tâm nhé "
Nói rồi cậu nhanh tay cầm chiếc vali rời đi nhưng đi đừng một chút thì cậu đứng khựng lại nói nhỏ với bà
" À con có mua ngoài đậu rang đó nên có gì tới giờ giải lao hãy ra ăn cùng với ông Voll "
Nói rồi cậu bỏ đi nhanh chống
" trời ơi thằng nhóc này "
Một bên góc bà Sally chỉ biết cười trừ về hành đông đáng yêu của cậu
Mươn theo đó mà ra ngoài cậu ngồi xỏm dưới đất và nhìn đăm chiêu về dãi hành lang tối đen như mực ấy để chờ một tia sáng xanh tới tìm ,và chờ một khắc một chút thì ánh sáng xanh trong góc đen ấy cũng đã tới được một lát thì đọa thân ảnh của tinh linh Sean càng rõ hơn đi theo ngài rời khởi hang động tối tăm này 1 cái bóng hai thân anh cứ duy chuyển mà chẳng nói năng nhau được câu nào thoát ra khởi đừng hầm cùng là lối đi kéo tới các gian phòng khác nhau của thư viện có thể nói là đã lên mặc đất
Thấy đã giao người thành công Sean bỏ mặc câu rời đi
" Khoan chờ chút đã ngài Sean "
".... ? "
Tinh linh Sean dừng lại nhìn cậu hờ hửng
" Tôi biết ngài kiệm lời nên thôi ngài nhận lấy cái này đi "
Cậu lấy ra từ áo choàng là túi kẹo hệt như cậu cho phu nhân Sally ,rồi cậu cũng đưa cho người đẫn đường Sean
" thứ này là gì ? "
Sean không mở túi kẹo ra chỉ nhìn chằm chằm vào túi kẹo ấy một cách ngờ vực
" là kẹo thôi không phải thịt thùa gì đâu ,nếu ngài ngậm sẽ ngọt trong cuống miệng, à cái đó không nuốt liền được đâu nhé ngài phải ngậm hết viên kẹo ấy hoặc cắn nghiền nó ra cũng được ngài đừng hỏi vì sao tôi cho ngài đây là quà chia tay của tôi ,tối nay tôi sẽ trở về quê nên tầm liên kì sau mới có thể gặp ngài nên thế nhé "
Cậu giải thích gọn gẽ cho tinh linh Sean rồi cũng nhanh chóng rời đi bỏ lại thân ảnh nhỏ bé của vị tinh linh Sean đó vì ở lâu với vị tinh linh này vẫn là nước chảy đá mà thôi
Đi dọc theo hành lang dài uốn lượn, từng bước chân của cậu dội lại âm vang trên sàn đá mát lạnh. Chiếc đạo bào của Hiến Pháp Nhân, biểu tượng cho vị trí mà cậu từng gắn bó, được cởi ra, gấp gọn lại và kẹp hờ bên tay. Hơi thở thoáng nhẹ hơn khi cậu tiến đến cửa số 1, nơi dẫn vào một không gian hoàn toàn khác biệt.
Khi đẩy cửa bước vào, một không gian thư viện mở ra với vẻ tĩnh lặng như đang chờ đợi.
Thư viện hiện ra, rộng rãi và thanh bình, với thiết kế mở tạo cảm giác thoáng khí và nhẹ nhàng. Kệ sách nối dài, xếp hàng ngay ngắn, từng quyển sách được sắp xếp tỉ mỉ theo hệ thống phân loại, hiển nhiên hơn hẳn sự hỗn độn thường thấy ở thư viện cửa số 3. Không gian nơi đây mang vẻ ngăn nắp, như được dành riêng cho sự truy cầu tri thức của những cư dân bình thường tại thành phố Mẫu Đế.
Tuy vậy, những người quen thuộc với hệ thống thư viện của Hiến Pháp Nhân đều hiểu rằng, cửa số 1 chỉ là lớp vỏ ngoài. Quy mô và chiều sâu thông tin của nơi này chẳng thể so bì với tầng ngầm phía sau cửa số 3, nơi chứa đựng những bí mật và tri thức vượt khỏi tầm hiểu biết thông thường. Nhưng nơi đây, với sự giản dị và dễ tiếp cận, lại mang sức hấp dẫn riêng, như một bến đỗ yên ả giữa thành phố náo nhiệt, một nơi cậu cảm nhận được chút gì đó bình lặng trong dòng đời xô bồ.
Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự thoải mái thoảng qua, rồi chậm rãi bước vào không gian ấy, như để gác lại mọi phiền muộn ngoài kia
Cậu bước qua từng giá sách, ánh mắt lướt nhanh qua các tựa đề được khắc trên gáy bằng mực vàng nhạt đã phai màu theo thời gian. Những cuốn sách cũ kỹ nằm im lìm như đang chờ đợi bàn tay ai đó lật mở để khơi dậy tri thức lâu đời mà chúng mang theo. Sau một hồi tìm kiếm, cậu cuối cùng cũng tìm được các cuốn sách cần thiết. Một chút hài lòng thoáng hiện trên gương mặt khi cậu kéo những cuốn sách ra khỏi kệ, bụi nhẹ bay lên như lời thì thầm của năm tháng.
Với chồng sách trên tay, cậu tiến thẳng đến quầy của thủ thư. Người thủ thư, một phụ nữ trung niên với gương mặt nghiêm nghị, liếc nhìn cậu từ phía trên . Khi cậu đặt chồng sách lên bàn, bà không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay nhận lấy chiếc huy chương biểu tượng Hiến Pháp Nhân mà cậu đưa ra. Ánh mắt bà thoáng vẻ công nhận, như thể chiếc huy chương đó là giấy thông hành duy nhất để vượt qua ranh giới giữa người thường và kẻ được ưu ái bởi tri thức ,câu ghi lại họ tên ngày mượn và ngày trả đưa ra phí bảo đảm là 6 saule .
Điều này có nghĩ là nếu cậu trả đúng hạn cậu có thể lấy lại được 6 Saule nhưng nếu thời gian nộp bị trể 1 hay 2 ngày lập tức sẽ bị khấu trừ vào phí bảo đạm hoặc nếu như trường hợp sách mượn có vấn đề hổng hóc gì lập tức bên phía thư viện sẽ thu hồi lại sách và phí bảo đạm đồng thời các quyền lời chung ở thư viện sẽ bị cấm từ 5 Liên kì trở lên mới được khôi phục lại quyền lời sử dụng thư viên Lá Phôi
Sau khi ghi chép cẩn thận, người thủ thư trả lại huy chương cho cậu cùng lời nhắc nhở ngắn gọn về thời hạn mượn sách. Cậu gật đầu đáp lễ, lòng đầy quyết tâm. Không muốn lãng phí thêm thời gian, cậu ôm chặt chồng sách vào lòng, bước nhanh qua hành lang yên tĩnh, rồi gần như chạy ra khỏi thư viện.
Cảm giác vừa trân trọng vừa phấn khích len lỏi trong cậu, từng bước chân trên con đường trở về như nhẹ bẫng. Trong đầu, cậu đã hình dung rõ ràng những kiến thức sắp sửa được khơi mở từ những trang sách, như một lời hứa đầy hy vọng cho hành trình phía trước.
Hoàng hôn đã phủ kín bầu trời khi cậu trở về căn phòng trọ cũng là lúc tiếng chuông của đồng tháp của trung tâm mẫu đế reng lên báo hiệu cho giờ nửa tối đã tới . Ánh đèn dầu leo lét từ căn phòng hắt ra một thứ ánh sáng yếu ớt, đủ để cậu nhận ra bóng dáng Durcker đang ngồi bên hành lý đã được chuẩn bị gọn gàng trên sàn. Trong không khí phảng phất mùi ẩm mốc của gỗ cũ, mọi thứ như ngưng đọng, chỉ có tiếng bước chân cậu nhẹ nhàng phá vỡ sự yên tĩnh.
Durcker không ngẩng đầu nhìn lên, nhưng sự hiện diện của anh toát ra vẻ sẵn sàng và một chút hối thúc. Căn phòng vốn đã chật hẹp giờ đây càng trở nên nặng nề bởi những vật dụng được xếp chồng kín đáo, sẵn sàng cho cuộc hành trình.
Cậu đặt chồng sách vừa mượn được lên chiếc bàn ọp ẹp ở góc phòng, nơi những dấu vết của thời gian đã ăn mòn từng thớ gỗ. Không có lấy một tiếng trao đổi, nhưng hành động của cả hai hòa vào nhau một cách nhịp nhàng. Cậu bắt đầu thu dọn những vật dụng còn lại, nhét chúng vào chiếc túi vải đã gần như căng tràn.
Tiếng đồ đạc chạm vào nhau, tiếng túi vải kéo khóa và tiếng chân bước khẽ vang lên trong không gian, tạo nên một bản hòa âm đơn điệu của sự chia tay. Không có chỗ cho những cảm xúc lộ liễu hay lời từ biệt ồn ào. Mọi thứ diễn ra lặng lẽ
Khi mọi thứ đã xong xuôi, cả hai đứng lặng trong giây lát, như để kiểm tra lần cuối cùng. Rồi không cần nói thêm lời nào, họ kéo hành lý rời khỏi phòng trọ. Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng, mang theo những ký ức vụn vặt và hơi ấm của những ngày qua, giờ đây chỉ còn lại khoảng không lạnh lẽo và tĩnh mịch trong căn phòng trống rỗng.
Cậu và Durcker nhanh chóng lên đường. Họ bắt được một đoàn xe kéo, chầm chậm tiến về hướng lộ tuyến của đoàn thương gia sẽ bắt đầu lên đường vào giờ tối nay.
Truyện Vì tôi hãy chết hết đi tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | jhjhjhjh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |