Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô vợ nhỏ nhà ai đào hôn

Phiên bản Dịch · 3188 chữ

Trình Tri Hử đang chìm đắm trong thế giới của mình, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, anh giơ tay chỉnh cà vạt, khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, cúi đầu lật xem tài liệu.

Điện thoại trên bàn reo, anh cầm lên, liếc nhìn số điện thoại hiển thị, sau đó nghe máy, nói thẳng: “Liên quan chi tiết về mua bán sát nhập...”

“Tôi gọi không phải muốn nói việc này.” Diệp Quy Chu ngắt lời Trình Tri Hử. “Có việc riêng nói với cậu.”

“Việc gì?”

“Cậu biết đứa cháu gái kia của tôi rồi phải không, chính là Giản Linh - lần trước cậu đã gặp ở quán cơm gia đình.” Ngữ khí Diệp Quy Chu có ý cười, còn mang theo vẻ bất lực. “Con bé chạy tới công ty cậu thực tập, con bé đó là một đứa chuyên gây chuyện, đã gây ra không ít tai vạ cho tôi, bây giờ người đang ở trong phạm vi của cậu, cậu giúp tôi trông chừng, đừng để nó bị bắt nạt.”

Tuy Giản Linh nhiều lần yêu cầu không cho anh nhờ Trình Tri Hử quan tâm đặc biệt, nhưng dù sao anh cũng là bề trên, không thể không làm gì thật, sau để bố mẹ con bé - chị gái, anh rể anh và đám họ hàng cưng chiều Giản Linh không nói lý biết được thì anh lại bị càm ràm.

Trình Tri Hử đặt điện thoại xuống, mở loa ngoài, tay không ngừng giở xem tài liệu, nhàn nhã nói: “Cháu gái cậu dựa vào đâu bảo tôi chiếu cố, coi tôi là chú cô ta thật à?”

Diệp Quy Chu suy nghĩ, cũng cảm thấy làm khó người khác, anh nói thẳng: “Không cần đối xử khác biệt, cậu chú ý một chút là được.”

Trình Tri Hử lấy ra một cây bút ký tên mình góc dưới bên phải, khẽ cười: “Một ông chủ như tôi chú ý tới một thực tập sinh của phòng Kế hoạch bằng cách nào chứ?”

Diệp Quy Chu đã quen nói lý trước dùng vũ lực sau, lúc này không khách sáo với Trình Tri Hử nữa. “Dù sao tôi giao người cho cậu rồi, nếu xảy ra chuyện gì, cậu phải có lời giải thích với tôi.”

Trình Tri Hử không thèm nghĩ, dứt khoát cúp máy.

——

Ngày đầu tiên đi làm, Giản Linh chỉ có thể dùng một từ để tóm tắt - mệt.

Lúc trước đi làm ở công ty của nhà, cô đã có vô số lần oán trách cấp trên có thể đừng đặt cô ở chỗ làm như một bình hoa, dù gì cũng hãy để cô làm một vài công việc không cần đầu óc.

Còn công ty bây giờ không coi cô là bình hoa, nhưng cũng không coi cô là con người.

Khối lượng công việc trong thời gian thực tập nhiều đến nỗi khiến cô thở hổn hển, cả buổi chiều cô đều làm công việc trao đổi, giao tiếp với khách hàng nước ngoài, chỉ riêng lịch sử cuộc gọi đã viết tới tận bốn trang giấy, chẳng hề giống công việc mà bộ phận Kế hoạch nên có.

Bận rộn tới giờ tan làm, công việc được giao hôm nay của Giản Linh vẫn chưa hoàn thành, tan làm chỉ có thể về nhà làm tiếp.

Trên bàn ăn, Giản Linh vừa ăn vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Đới Vọng Sở: “Sở Sở, cô nhớ dạy tôi vấn đề quy cách mà tôi hỏi cô trước khi về nhé.”

Phía đối diện bàn ăn, Giản Tổ Mậu và Diệp Nhàn Tâm nhìn nhau, Diệp Nhàn Tâm không khỏi cau mày, quan tâm: “Ngày đầu thực tập bận đến vậy sao?”

Giản Linh cầm bát và miếng cơm lớn, trước cái bụng đói cồn cào, cô đã vứt sang một bên sự tu dưỡng của cô gái gia giáo, nói không rõ ràng: “Vâng, con bận cả ngày đấy, thời gian đi vệ sinh cũng chẳng có.”

Điện thoại “ting ting”, cô cầm xem, là giáo trình đổi quy cách chi tiết Đới Vọng Sở gửi, không chỉ có hình vẽ còn có giải thích bằng chữ.

Giản Linh hô to chu đáo, gửi lại cho Đới Vọng Sở một loạt trái tim đỏ.

Diệp Nhàn Tâm thấy vậy đặt đũa xuống, chân thành nói: “Linh Linh, mẹ đồng ý cho con đi làm bên ngoài vì đây là yêu cầu của con. Mẹ không mong con có thành tựu lớn đến đâu, chỉ mong con có thể sống vui vẻ.”

“Con rất vui vẻ mà.” Sự chú ý của Giản Linh dời khỏi màn hình điện thoại, nhìn hai vị bề trên phía đối diện, lo bố mẹ không tin, cô gật đầu thật mạnh. “Thật đấy, tuy có hơi mệt, nhưng con thật sự rất vui vẻ, rất hài lòng.”

Sau này cô có thể gặp được Trình Tri Hử mỗi ngày, có thể không vui vẻ sao?

Một tay cô chống cằm, nhớ tới cảnh tượng gặp Trình Tri Hử trong thang máy vào buổi sáng, anh không chỉ nhận ra cô, còn chủ động nói chuyện với cô...

Giản Linh kịp thời che miệng, tránh lộ ra nụ cười ngốc nghếch từ khóe miệng, sẽ dọa bố mẹ sợ.

Diệp Nhàn Tâm ngạc nhiên mở miệng, nếu không phải chính tai nghe thấy, bà sẽ không dám tin đây là lời được nói ra từ Giản Linh.

Bà quá hiểu tính cách con gái, từ nhỏ đến lớn đều được những người lớn của hai nhà nội ngoại và đám họ hàng cưng chiều, nâng niu, không chịu được chút khổ nào, còn có tính tự do, tùy hứng, làm việc luôn chỉ hăng hái trong ba phút.

“Con không lừa mẹ đấy chứ?” Diệp Nhàn Tâm tỏ thái độ nghi ngờ.

Giản Tổ Mậu chạm vào chân vợ dưới gầm bàn ra hiệu vợ đừng công kích sự tự tin của con gái. Ông khẽ ho, nói với Giản Linh: “Chuyện con yêu muốn làm cứ việc đi làm, gặp khó khăn nói với bố, bố giúp con giải quyết.”

Diệp Nhàn Tâm nhận được ra hiệu của chồng, lập tức đổi lời: “Ừ, bố và mẹ sẽ luôn là chỗ dựa của con.”

Giản Linh nuốt đồ ăn trong mồm, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, giả vờ nghiêm túc: “Bây giờ con có một khó khăn cần bố giúp.”

Giản Tổ Mậu: “Con nói đi.”

Giản Linh rũ vai, nói với vẻ khổ sở: “Nhà cách công ty xa quá, con đi làm rất bất tiện, sáng nay suýt nữa đến muộn rồi.”

“Bố cho con một chiếc ô tô nhé?” Giản Tổ Mậu nói.

Giản Linh nghẹn ngào, rớt cằm: “Con không biết lái xe.”

Vào thời gian học đại học, tất cả bạn cùng phòng đều thi được bằng lái xe, chỉ có Giản Linh ngoại lệ. Cô cảm thấy mình là một sát thủ đường sá trong tiềm thức, cô tự cho rằng không sao, ra ngoài hại người khác là cô không đúng rồi.

Giản Tổ Mậu suy nghĩ, hoàn thiện đề nghị vừa rồi: “Bố điều thêm một tài xế đưa đón con nhé?”

Giản Linh hoàn toàn cạn lời, khoanh tay nhìn chằm chằm vào mắt bố, nhìn rất lâu, người bố này của cô vẫn không phát hiện đề nghị của mình có gì không ổn thỏa, Giản Linh đành chỉ rõ: “Con đi làm chứ không đi dạo mua sắm, vừa cho xe vừa điều tài xế cũng lố quá rồi, các đồng nghiệp sẽ nhìn con thế nào đây?”

Giản Tổ Mậu ngập ngừng hỏi: “Ý con là?”

“Con đã hỏi các đồng nghiệp khác ở bộ phận, họ đều thuê nhà ở gần công ty, tiện cho đi làm.” Giản Linh phồng má: “Con thấy như vậy cũng tốt, nếu không phần lớn thời gian đều lãng phí vào việc đi lại, ngủ cũng không ngon giấc.”

Lúc này Giản Tổ Mậu đã hiểu, ông đưa ra phương án hoàn hảo nhất: “Vậy bố mua một căn nhà ở gần công ty cho con.”

Giản Linh liếc Diệp Nhàn Tâm, sau đó vùi mặt vào bát, cất giọng ồm ồm: “Được không ạ?” Vì để theo đuổi Trình Tri Hử còn phải ra tiền mua hẳn nhà, lỡ không theo đuổi được chẳng phải lỗ chết sao.

“Lát mẹ điện thoại bảo cậu con làm cho con, điều kiện là một mình con phải chăm sóc tốt bản thân...” Diệp Nhàn Tâm nói, cuối cùng vẫn không yên tâm con gái ở một mình, bà nói: “Sau mẹ bảo cô giúp việc định kỳ tới quét dọn, nấu cơm cho con.”

Nửa tiếng sau, Diệp Quy Chu nhận được lệnh của chị gái, anh đỡ trán liên tục thở dài, thầm nghĩ đến lúc tìm một người bạn trai cho Giản Linh rồi, để sau con bé có vấn đề thì tìm bạn trai mà không phải tìm cậu.

Bạn trai cũng không phải nói có là có ngay được, giờ phải giúp Giản Linh giải quyết vấn đề trước mắt. Diệp Quy Chu lại thở dài, cầm điện thoại gọi video cho Giản Linh. “Cậu vừa bàn với mẹ cháu, chị ấy bảo cậu xem nhà cho cháu, nhưng cậu nghĩ cháu chưa chắc có thể kiên trì được ba tháng thực tập.”

Giản Linh ngồi trước bàn làm việc, trước mặt là chiếc máy tính xách tay đang mở, dòng chữ dày đặc trên đó cho thấy cô vừa mới làm việc. Nghe vậy, cô ngước mắt nhìn người cậu trong màn hình điện thoại. “Cho nên?”

Diệp Quy Chu vẫn thật sự không quen bộ dạng nghiêm túc làm việc của cháu gái, khựng một lúc mới nói: “Cậu có căn nhà của một người bạn khá gần công ty cháu, cậu ta không thường xuyên ở đó, cháu ở đó đi, đến khi cháu qua thời gian thực tập rồi nói sau.”

Cứ luôn gây phiền toái cho người khác, Giản Linh cũng cảm thấy áy náy, vì vậy cô ngoan ngoãn đồng ý: “Vậy được rồi, mai cháu sẽ chuyển đến đó.”

Chuyện chuyển nhà không đến lượt Giản Linh lo lắng, tự nhiên có người giúp cô làm hết, việc cô cần làm là mua đồ đạc mới đẹp đẽ về đó, kiên trì làm theo nguyên tắc “nhà là thuê, nhưng cuộc sống là của mình”.

——

Ngày hôm sau là ngày nhận bằng tốt nghiệp, Giản Linh vừa mới đi làm, không thể nghỉ phép, cô chỉ có thể nhờ bạn học cùng thành phố giúp nhận hộ.

Giản Linh đi làm như thường lệ, vì để tránh chuyện xảy ra hôm qua, cô dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, cuối cùng không đến muộn nữa. Cô không vào nhầm thang máy, cũng không gặp được Trình Tri Hử, nên tâm trạng tốt khi dậy sớm đã vơi đi rất nhiều.

“Chào buổi sáng, Sở Sở.” Giản Linh đặt túi xách vào ghế, cười với Đới Vọng Sở đang làm việc bên cạnh. “Cám ơn cô hôm qua đã giúp tôi rất nhiều, trưa tôi mời cô ăn cơm.”

Hôm qua Đới Vọng Sở không để ý, hôm nay mới thấy túi xách của Giản Linh là phiên bản giới hạn, loại mà trên trang web chính thức cũng không bán, ít nhất cũng phải ba trăm nghìn, đây là còn chưa bao gồm giá phân phối.

Cô quay sang ôm cánh tay Giản Linh. “Chị à, sau này có việc gì cứ nói, em giúp được nhất định giúp! Sau này em theo chị lăn lộn!” Quả nhiên cô không nhìn lầm, Giản Linh đúng là đại tiểu thư nhà giàu đang trải nghiệm cuộc sống.

Giản Linh: “Người chị em, đừng như vậy, thật sự không cần.”

Vốn Giản Linh đã định buổi trưa cùng Đới Vọng Sở tới một nhà hàng Nhật mới mở gần công ty ăn cơm, vừa đúng mười hai giờ, cô vừa tắt máy tính thì Diệp Quy Chu gọi tới. “Cậu đã gọi đồ ăn cho cháu, nhớ kiểm tra rồi nhận.”

Khuỷu tay Giản Linh đã đeo túi xách, nghe vậy cô dừng bước: “Tại sao?”

Diệp Quy Chu thản nhiên nói rõ: “Nợ cháu một bữa chúc mừng.”

Giản Linh trợn mắt: “Cậu cũng keo kiệt quá rồi đấy, muốn dùng đồ ăn đặt sẵn để thay một bữa hoành tráng sao? Công ty của cậu gần đây gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn à?”

Diệp Quy Chu cố nhịn cảm giác kích động muốn kéo cô cháu gái ra ngoài đánh một trận. “Cháu xem đồ ăn của quán nào đã rồi nói!”

Lời vừa dứt, điện thoại của Giản Linh lại có cuộc gọi tới. Chắc là đồ ăn đã tới, Giản Linh vội vàng nói với Diệp Quy Chu: “Cháu không nói với cậu nữa, tạm biệt.”

Cô nghe một cuộc gọi khác, đúng là của người giao đồ ăn. “Chào cô, đồ ăn cô đặt đã tới, bây giờ tôi đang ở dưới tòa nhà công ty, phiền cô xuống lấy.”

Giản Linh quay đầu sang bên cạnh quăng ánh mắt bất đắc dĩ với Đới Vọng Sở: “Cậu của tôi đã đặt đồ ăn để chúc mừng tôi đi làm suôn sẻ.”

Đới Vọng Sở bật cười với vẻ không phụ lòng mong đợi: “Vậy chúng ta có hẹn buổi trưa nữa không? Không hẹn nữa thì tôi gọi đồ ăn, đúng lúc hôm nay thời tiết nóng, không muốn ra ngoài ăn cho lắm.”

“Cô đợi một chút, chắc đồ ăn cũng nhiều đấy.” Giản Linh nghĩ, đổi một bữa ăn hoành tráng thành đồ ăn gọi bên ngoài đã đủ keo kiệt rồi, Diệp Quy Chu không thể nào chỉ gọi lượng thức ăn cho một người.

Cô nhanh chóng chạy xuống dưới, nhưng lại phát hiện người giao hàng không mặc đồng phục màu vàng cũng không mặc đồng phục màu xanh, mà là mặc áo phông quần bò, trong tay đang xách hộp cơm màu nâu thẫm tổng cộng có bốn tầng.

“Xin hỏi là cô Giản Linh phải không?” Người nam hỏi.

Giản Linh gật đầu, sau đó người nam đưa hộp cơm cho cô bằng hai tay: “Quán ăn gia đình của chúng tôi không cung cấp dịch vụ mang đi, anh Diệp đặc biệt gọi cho chủ chúng tôi bảo đầu bếp nấu rồi lập tức mang tới, mời cô từ từ thưởng thức.”

Giản Linh ngơ ngác nói: “Làm phiền rồi.”

Cô cúi đầu nhìn, trên nắp hộp cơm quả nhiên in logo của quán ăn gia đình. Quanh hộp còn có hoa văn phức tạp được chạm nổi, chính là quán ăn gia đình cô cùng cậu đi ăn lần trước, cô thích nhất món ăn đặc trưng của quán ăn này.

Sau đó, Giản Linh lên đến tầng 26, có vài đồng nghiệp trong phòng chưa rời đi, thấy hộp cơm trong tay cô, ngạc nhiên nói: “Oa, đây là đồ ăn của quán nào, bao bì gói cũng đẹp quá!”

Giản Linh còn chưa kịp nói đã có người nhìn nhãn trên nắp, sau đó lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm trên ứng dụng đặt đồ ăn, đáng tiếc dù kiếm thế nào cũng không tìm được đồ ăn của quán này, cho đến khi gõ tên quán trong trình duyệt mới thở dài vì kinh ngạc.

Chi phí tiêu dùng bình quân của người ta là hàng nghìn nhân dân tệ, là bọn họ không xứng.

Đới Vọng Sở chẳng lạ gì tình huống này. Sau đó, hai người tìm một chỗ ngồi rộng rãi gần cửa sổ, Giản Linh mở hộp cơm ra, tầng đầu tiên là hai đĩa món ăn nhẹ, một đĩa hình hoa sen, đĩa còn lại là năm chiếc bánh đào xếp thành chồng, mấy tầng còn lại đều là món ăn tinh tế, đủ màu sắc và hương vị, đủ cho ba đến năm người ăn, hai cô gái ăn là quá thừa.

Đới Vọng Sở đang ăn miếng thịt sốt chua ngọt béo ngậy, thật sự không nhịn được nỗi lòng tò mò: “Giản Linh, cô nói thật đi, cô là cô vợ nhỏ nhà ai đào hôn ra ngoài phải không?”

Giản Linh làm việc cả buổi sáng, đầu óc đã sớm hỗn loạn, cô buột miệng nói: “Nhà họ Trình.”

Điều cô không biết là vừa đúng lúc này Trình Tri Hử đi ngang qua phía sau cô.

Diệp Quy Chu mới nói chuyện điện thoại với Trình Tri Hử vào hôm qua, cậu bạn nhiều lần nhấn mạnh nhờ anh giúp chiếu cố cô cháu gái cậu ta. Anh vừa ăn trưa xong, tranh thủ thời gian nghỉ đi dạo một vòng phòng Kế hoạch, không sớm không muộn, vừa khéo nghe thấy cuộc đối thoại của hai người.

Giản Linh vừa nói ra, một giây sau thì nhận ra sao mình có thể công khai nói ra lời trong lòng như vậy! Cô vội vàng đưa tay che miệng, liều mạng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, không phải, tôi nói nhảm thôi.”

“Ừ, mà cô căng thẳng vậy làm gì?” Đới Vọng Sở như ngửi được mùi bất thường, cô liếc mắt rồi cười nói đầy ẩn ý: “A, tôi suýt nữa quên mất, sếp của chúng ta họ Trình này, không phải cô là cô vợ nhỏ của sếp đấy chứ.”

Giản Linh thẹn thùng cười, thầm tự nhủ tôi cũng muốn vậy.

Đới Vọng Sở thấy gương mặt Giản Linh chuyển từ trắng sang hồng, rồi dần dần thành màu đỏ cà chua. Vì thế, cô làm tư thế bắn súng về phía Giản Linh, bày ra bộ dạng dùng hình ép cung: “Không lẽ tôi đoán đúng rồi sao? Giản Linh, khuyên cô thành thật sẽ được khoan hồng.”

“A a a, cô nói linh tinh gì thế! Còn nói nữa tôi cù cô đấy!”

Lúc này Giản Linh đã thật sự thẹn quá hóa giận, cô vứt đũa đi tới cù nách Đới Vọng Sở.

Đới Vọng Sở sợ đến nỗi kêu lên, rụt cổ né trái tránh phải.

“Khoan đã! Có người, có người... bên ngoài có người.” Khóe mắt Đới Vọng Sở thấy một bóng người cao lớn, chưa kịp nhìn rõ người kia là ai, người đó đã biến mất ở góc rẽ.

Giản Linh quay đầu nhìn, hành lang vắng vẻ không có bóng người nào, lúc này mọi người đều đã đi ăn, không quay lại nhanh vậy. “Đâu có ai, cô nói dối!”

Trình Tri Hử đã đi vào góc rẽ, bóng người trốn sau bức tường kính mờ. Anh nghĩ lại lời Giản Linh vừa nói, cô vợ nhỏ nhà họ Trình, trái tim đập thình thịch...

Không phải như anh nghĩ đấy chứ?

------Lời ngoài lề-----

Không sai! Đúng! Đúng như anh nghĩ!

Bạn đang đọc Viên Kẹo Dẻo của Tam Nguyệt Đường Mặc

Truyện Viên Kẹo Dẻo tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepDieuThanhThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.