HỌC VÕ
Hắn nghỉ ngơi một vài ngày rồi dự định sẽ cùng Hy Hòa lên đường đi tìm thị trấn để bán đống đồ mà hắn đã săn được suốt thời gian qua, dù sao thì tích trữ cũng quá nhiều rồi.
Hiện tại hắn còn việc phải làm đó là lấy cành cây hắn tốn công bẻ từ trước kia để làm một con mộc nhân a. Nhưng vấn đề hiện tại là dùng cách nào để đẻo gọt cái cành cây cứng ngắt này đây, đao kiếm bình thường chẳng ăn thua gì cho lắm. Lúc hắn lôi nhánh cây từ trong túi trữ vật ra, đại thúc kì lạ sau một hồi khóc lóc trong phòng cũng đi ra. Có vẽ hắn vẫn còn hận thù vì Viên Vũ Hầu ăn hết Bỉ Ngạn Hoa của hắn nhưng giờ thì hắn hai mắt sáng trưng như phát hiện bảo vật. Chỉ trong một cái chớp mắt hắn đã đến ngay bên cạnh Viên Vũ Hầu, cái nhánh cây cũng bị hắn cầm nhìn nhìn ngó ngó xong lắc đầu đưa quăng trả lại cho Viên Vũ Hầu miệng thì lẩm bẩm.
-Còn quá nhỏ chưa đủ tuổi chưa đủ tuổi.
Viên Vũ Hầu cầm cành cây trong tay khuôn mặt đầy nghi hoặc.
-Tên này có vấn đề gì vậy? Tự dưng cầm cành cây lại bảo còn quá nhỏ, nhỏ thế quái nào mà cao gần trăm trượng mà vẫn nhỏ sao??? Thôi kệ hắn đi quản gì nhiều!
Hắn vẫn nên tìm dụng cụ để xử lý cái cành cây này đi thì hơn. Hiện tại thì hắn chả có món đồ nào có thể dùng được, nhưng Đại thúc kì lạ thì có, ở trong tủ đồ của hắn có rất nhiều dao kéo hắn hay dùng để xắt thuốc thái thịt độc thú, chắc là sẽ dùng đc. Thế là hắn lẳng lặng đi vào giang đồ nghề của Đại thúc kì lạ và “mượn tạm” hai cây dao một dài năm thước và một cái hình lưỡi liềm.
Hắn ra trước sân, đặt một cái ghế gỗ rồi ngồi xuống bắt đầu làm. Điều ngạc nhiên là khi hắn dùng 2 cây dao của Đại thúc kì lạ xử lý cành cây kia thì chẳng khác gì đang gọt hoa quả vậy. Lưỡi dao nhẹ nhàng ăn vào trong cành cây, chẳng mấy chốc hắn đã đẽo gọt xong bốn cái chân của Mộc Nhân rồi, phần còn lại giờ là đẽo làm sao cho phần cánh lớn kia thành thân tròn ở giữa nữa là hoàn tất. Chẳng mấy chốc mà con mộc nhân đã hoàn thành, Viên Vũ hầu tỉ mỉ gắn những cánh tay vào trên con mộc nhân, nó đã giống hệt với trong mô tả của Toàn Thư Bách Khoa có điều nó màu đen bóng chứ không có màu nâu nhạt như trong mô tả thôi.
Hắn theo những gì được mô tả của Toàn Thư Bách Khoa múa từng đường quyền pháp, cước pháp lên con mộc nhân. Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng thật sự là tốn rất nhiều sức lực a, mới tập luyện được một lúc thôi mà hắn đã mồ hôi ướt đẫm cũng bởi vì khi luyện tập mộc nhân cần phải dựa vào sự dẻo dai của cơ bắp chứ không phải dùng lực.
Chiều muộn hôm ấy, Đại thúc kì lại ra khỏi phòng, lại một lần nữa hai mắt sáng trưng vì nhìn thấy con mộc nhân mà Viên Vũ Hầu đang luyện tập kia. Ngay sau đó là ánh mắt mang theo mấy phần u sầu vì chuyện gì đó, hắn tiến lại quan sát Viên Vũ Hầu luyện tập gật gù mặc dù còn nhiều khuyết điểm nhưng sau mỗi lần tập hắn đều cải thiện được từng chút từng chút một, quả là một thiên tài võ học.
Đợi đến lúc Viên Vũ Hầu nghỉ ngơi Đại thúc kì lạ mới bắt chuyện cùng hắn.
-Tiểu tử ngươi học từ đâu được cách làm Mộc Nhân này? Và cả những bài quyền pháp ngươi luyện tập nữa, nó chỉ là sơ khai đơn giản a.
-Ta tự nghĩ ra! Nhưng làm sao ngươi có thể biết về con Mộc Nhân này??
Viên Vũ Hầu tràn đầy nghi hoặc, hắn không nghĩ là thông tin mà Toàn Thư Bách Khoa cho hắn từ mã gen của kiếp trước lại có người biết ở đây. Không lẽ ở đây cũng có kẻ nào khác xuyên không như hắn sao, liệu đó sẽ là bạn hay thù?
Bất giác Viên Vũ Hầu thụt lùi một bước, vài phần đề phòng. Đại thúc kì lạ vuốt vuốt vài cái vào con Mộc Nhân, ánh mắt vài phần buồn bã có vẻ như thứ này có nhiều liên hệ với hắn a.
-Ta từng gắn bó với một con Mộc Nhân tương tự như thế này rất lâu về trước. Thật là hoài niệm a. Ta thấy ngươi rất có năng khiếu võ học, có muốn ta dạy không?
-Muốn! Đương nhiên muốn!
-Trước khi muốn ta dạy ngươi, thì ngươi cũng nên trả lại cho ta những thứ ngươi đã “mượn” chứ!
Viên Vũ Hầu gãi gãi đầu cười hề hề rồi trả lại hay cây dao cho Đại thúc, hắn đang định “mượn” dùng ít lâu nào ngờ đã bị phát hiện rồi lấy lại ngay. Viên Vũ Hầu đã trả lại hai cây dao xong thì Đại Thúc vươn vai ngáp dài một cái quay người bỏ vào trong nhà.
Lại một lần nữa Viên Vũ Hầu chẳng biết chuyện gì, tự dưng bảo dạy ngươi ta quay sang lấy lại con dao rồi bỏ vào trong nhà. Thế ngươi có tính dạy ta hay không vậy?
-Ta mệt rồi! Mai tính!
…
Sáng tinh mơ hôm sau, trong lúc Viên Vũ Hầu vẫn còn ôm gối ngủ, nước dãi chảy đầy trên gối thì Đại Thúc kì lạ đạp cửa xông vào một cước đá vào mông hắn hét lớn.
-Trưa đến đít rồi còn ngủ! Ngươi không muốn luyện tập à?
Viên Vũ Hầu lầu bầu ngồi dậy, chưa kịp định thần thì hắn đã bị Đại thúc kì lạ bấm đủ thứ huyệt đạo trên người rồi. Chẳng hiểu vì sao cơ thể hắn trở nên nặng nề hơn so với bình thường rất nhiều, phải dùng rất nhiều lực mới vận động được cơ thể.
-Ngươi làm cái gì ta vậy!
-Đứng dậy! Luyện tập.
Từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ, chưa bao giờ Viên Vũ Hầu thấy tên này lại hăng hái như vậy, hắn luôn ở trong tình trạng chán chường như sắp chết đến nơi vậy. Mặc dù vẫn còn thấy kì cục nhưng hắn vẫn dậy khỏi giường, bước được ba bước thì hắn ngã chúi đầu xuống đất, cơ thể hắn thực sự nặng như thể bị buộc cả ngàn cân sắt vào vậy.
-Đến cả cơ thể mình còn không làm chủ được thì làm sao mà học võ. Ta chỉ khống chế kinh mạch của ngươi một chút thôi mà.
-Một chút của ngươi mà ta còn không điều khiển được cơ thể? Ngươi đùa ta chắc?
-Thật! Chỉ là một chút mà thôi, hiện tại ngươi giống như một người bình thường không hề tu luyện thôi. Nào! Đứng dậy đi, người định ăn vạ ta đến trưa à?
-Hừ!
Viên Vũ Hầu phát bực vì kiểu không nói cũng làm của tên kì quặc này nhưng rồi cũng làm theo. Hắn biết chắc chắn rằng tên kì quặc này là một cao thủ chứ không như vẻ bề ngoài vô hại của hắn. Mãi một hồi hắn mới bắt đầu quen dần với việc không vận khí để điều khiển cơ thể. Một cơ thể đã trải qua rất nhiều tôi luyện từ lúc còn ở Bắc Doanh Viên Vũ gia đến việc bị ngâm vào thùng thuốc từ ngày này sang ngày khác làm cho cơ thể hắn cứng cáp hơn, xương cốt cũng vậy. Nhìn từ bên ngoài vào thì có vẻ là chẳng có gì khác thường nhưng hiện tại cân nặng của hắn lên đến hơn ba trăm cân a.
Tuy là khó khăn nhưng dần hắn cũng có thể kiểm soát được, dù sao thì đó cũng là cơ thể của hắn mà. Đại thúc kì lạ đã đứng chờ hắn ở chỗ con Mộc nhân, Hy Hòa cũng ngồi ở gần đó chăm chú nhìn. nàng cũng tò mò về cái thứ mà Viên Vũ Hầu cặm cụi làm hôm qua kia.
-Tốt đây! Mới một lúc đã kiểm soát tốt vậy rồi, đến, ta chỉ làm một lần.
Đại thúc kì lạ nhắm hai mắt lại, hắn đứng thẳng người hít vào một hơi thật sâu sau đó thở mạnh ra. Khí thế xung quanh hắn có thể cảm nhận được bằng mắt a, mảnh đất dưới chân hắn không chịu đựng nổi sức nặng của cơ thể hắn mà lún xuống một đoạn. Có vẻ như hắn cũng đã tự phong bế kinh mạch của bản thân a.
Từng đường quyền pháp, cước pháp nhẹ nhàng uyển chuyển mềm mại, những lúc tấn công thì dũng mãnh vô song hoàn hảo không thừa một chút lực nào. Có thể thấy được rằng là chỉ với cơ thể bị phong bế kinh mạch như một người bình thường mà hắn vẫn có thể tạo ra những đường quyền pháp tạo ra khí thể. Viên Vũ Hầu chăm chú quan sát không sót một chút nào, hai mắt hắn không dám chớp lấy một cái sợ rằng chỉ cần chớp mắt hắn sẽ để lỡ thứ gì đó. Những sai sót mà hắn luyện tập hôm qua thông qua bài quyền pháp này đã giúp hắn ngộ ra thêm không ít.
Nửa canh giờ sau thì bài quyền pháp kia cũng được đại thúc kì lạ hoàn thành. Mặc dù nhìn thì nhẹ nhàng nhưng rất tốn sức a.
-Nhìn rõ chưa?
Đại thúc kì lạ hỏi Viên Vũ Hầu.
-Rõ!
-Vậy ngươi vào thử lại một lần ta xem.
-Được!
Viên Vũ Hầu tiến lại con Mộc Nhân, hắn nhắm mắt lại hồi tưởng lại một lượt những gì hắn đã nhìn thấy nãy giờ.
*Vút *Vút *Cạch *Cạch
Từng quyền thế tấn công, phòng thủ hắn tung ra đều tốt nhưng vẫn còn thiếu sót như chưa đủ lực hay chưa thực sự trúng điểm cần trúng. Hắn mô phỏng theo toàn bộ những gì đã được Đại thúc kì lạ thể hiện, xong một lượt hắn thở hồng hộc như sắp chết vì thiếu hơi vậy. Việc luyện tập với một con Mộc Nhân bằng gỗ vô tri vô giác thoạt nhìn là đơn giản nhưng lại không hề dễ một chút nào. Hy Hòa vội mang nước cho hắn tiện tay lấy một cái khăn lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Không khí đầy mùi quan tâm quanh đây, giờ mới để ý rằng là hiện tại Viên Vũ Hầu cũng đã gần hai mươi tuổi và Hy Hòa cũng đã mười chín tuổi. Một cô gái đang vào đến độ tuổi đẹp nhất, cơ thể cũng phát triển quá tốt, khuôn mặt tròn trĩnh kèm theo một cái lúm đồng tiền cực kì dễ thương. Ấy vậy mà tên Viên Vũ Hầu này vẫn chỉ xem những việc nàng quan tâm đến hắn như kiểu tình cảm anh em với nhau. Thật sự chẳng thể nào hiểu được tên này đang nghĩ gì trong đầu.
-Tiếp tục!
Không để Viên Vũ Hầu nghỉ quá lâu, Đại thúc kì lạ bắt hắn tiếp tục luyện tập cứ như vậy lặp đi lặp lại một bài tập đó đến khi hắn kiệt sức hẳn rồi ngất luôn tại chỗ.
Đại thúc kì lạ nào để cho hắn có cơ hội nghỉ ngơi lâu như vậy, hắn múc một thùng nước đến tạt thẳng vào mặt Viên Vũ Hầu.
-Tiếp tục!
Mặc dù không nguyện ý một chút nào nhưng Viên Vũ Hầu vẫn nghe theo tiếp tục luyện tập, cố hết sức đến nỗi cơ thể không còn chịu nghe lời hắn nữa thì đại thúc kì lạ mới tha cho hắn. Viên Vũ Hầu nằm đó ngủ luôn chứ chẳng muốn động đậy gì nữa.
Hắn ngủ như ngất đến tận trưa hôm sau, Đại thúc kì lạ không hề đánh thức hắn dậy mà để hắn ngủ. Thời gian cứ thế trôi qua, mãi cho đến chiều hắn mới tỉnh dậy.
Cơ thể ê buốt kèm theo những nhức nhối trên toàn thân, Viên Vũ Hầu nhìn một lượt cơ thể mình, cơ bắp ở bắp tay cẳng tay cẳng chân tất cả đều thâm tím cả. Cơ thể hắn vậy mà lại bị bầm tím. Từ hồi hai phần linh hồn hợp lại làm một và có phần kí ức của Viên Vũ Hầu này đến bây giờ cơ thể hắn chưa bao giờ bị nặng đến như vậy. Cùng lắm thì chỉ bị đỏ lên thôi nặng hơn thì là rách da chảy máu chứ không hề bị như vậy.
-Ái!
Hắn chống hay tay xuống đất định đẩy bản thân dậy nhưng điều đó lại làm cả hai tay hắn tê rần lên. Cảm giác tê buốt đến tận óc làm hắn ngã lăn ra đất lại, Đại thúc kì lạ nghe tiếng động nên đã đi ra xem tình hình của hắn. Lúc hắn đi ra không quên cười nhếch mép khích bát.
-Mới nhiêu đó mà đã vậy rồi sao? Có còn muốn tiếp tục không?
-Sợ gì mà không tập?
-Vậy thì đứng dậy đi.
Cố gắn điều khiển hai tay cùng hai chân đang run rẩy vì vừa đau vừa tê buốt Viên Vũ Hầu cuối cùng cũng đứng dậy được. Hắn đứng dậy hai chân run lên như cầy sấy vậy, Đại thúc kì lạ nhìn hiện trạng hắn hiện tại không khỏi cười rồi móc từ đâu ra một cây Thảo dược trắng đục tỏa ra hàn khí rồi quẳng cho Viên Vũ Hầu.
-Cầm lấy nó ra hồ dùng đi.
Cái cảm giác lạnh buốt từ bông hoa trên tay hắn kia, cái cảm giác tê rần nhưng khoan khoái làm hắn thoải mái. Hắn nghe lời Đại thúc kì lạ cầm đóa hoa lạnh buốt kia ra hồ rồi nhảy ùm xuống. Điều hắn không ngờ đến là lúc đóa hoa vừa chạm vào nước thì nước xung quanh đó đều bị đóng băng. Viên Vũ Hầu lúc này đã ở trong hồ và hắn cũng bị đóng băng luôn bên trong đó.
Đăng bởi | Broken_Something |
Thời gian |